Thẻ Bài Mật Thất

Chương 22: Lá phong nhuốm máu (3) Untitled Part 22




Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang bước nhẹ theo sau Ứng Tiểu Nhã, lén tiến vào Sùng văn lâu khối 12.

7:40, các lớp đã vào tiết đầu, thỉnh thoảng tiếng đọc bài lại truyền ra từ tòa nhà dạy học. Ứng Tiểu Nhã chạy thẳng tới lớp 3 tầng ba, cô dừng bước trước cửa phòng học, hít sâu nhiều lần như thể đang do dự không biết có nên vào hay không.

Nhìn gần thì ngoại hình của Ứng Tiểu Nhã rất ổn, da trắng, ngũ quan thanh thoát, đôi mắt to tròn không lẫn với ai được. Cô bé rất gầy, mái tóc cắt ngắn qua tai làm nổi bật lên đường nét tinh tế của khuôn mặt, hoàn toàn phù hợp với nhan sắc của một nữ chính trong mấy phim thần tượng vườn trường.

Cô đắn đo một hồi ngoài cửa rồi mới cắn môi lên tiếng: "Báo cáo!"

Cửa phòng học bị mở ra, một cô giáo trẻ tuổi mặc âu phục sở hữu mái tóc thẳng dài lạnh lùng nói: "Ứng Tiểu Nhã, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tuần trước tôi đã nói hôm nay sẽ có buổi chính tả về từ đơn, giờ kiểm tra xong rồi em mới đến lớp à?"


Rất nhiều ánh mắt trong phòng hướng ra phía cửa, Ứng Tiểu Nhã đỏ bừng hết mặt mày, cúi đầu nói: "Em xin, xin lỗi..."

Cô giáo cau mày cho cô bé vào, Ứng Tiểu Nhã vội vàng chạy về chỗ của mình, trong khi chạy còn va vào bàn làm rơi chiếc hộp bút sắt của một cậu trai, tiếng rơi phá tan sự yên tĩnh trong lớp học, bút mực, tẩy, thước kẻ rơi loảng xoảng xuống đất. Ứng Tiểu Nhã vội vàng ngồi thụp xuống nhặt giúp cậu ta, nhỏ giọng nói: "Thật sự xin lỗi lớp trưởng, mình không cố ý đâu..."

Cậu trai kia không thay đổi sắc mặt, cúi người nhặt hết đồ dùng học tập của mình lên rồi thản nhiên nói: "Không sao."

Cuối cùng, Ứng Tiểu Nhã cũng về tới chỗ ngồi của mình.

Lớp 3 khối 12 có sĩ số 40 người, hai người ngồi một bàn, chỗ ngồi của Ứng Tiểu Nhã là hàng thứ năm dựa vào cửa hông của phòng học, ngồi cùng bàn với cô là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa hơi mập, cô bé hỏi: "Không sao chứ?"


Ứng Tiểu Nhã lắc đầu, vòng từ phía sau bạn cùng bàn tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, nhanh nhẹn lấy sách giáo khoa Tiếng Anh từ trong túi ra.

Cô giáo đóng cửa phòng học lại, Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu đứng sau cánh cửa, tiếp tục quan sát qua ô cửa sổ.

Một cô bé ngồi gần cửa sau tinh mắt nhìn thấy bọn họ, cô liếc Tiêu Lâu một cái, nhỏ giọng với bạn cùng bàn: "Hai người kia là ai thế?" "Chắc là quản lý của trường tới kiểm tra kỷ luật của lớp." "Trước giờ chưa thấy mặt, mới tới hả? Nhìn đẹp trai ghê." "Siêu đẹp trai ấy chứ... Á, cô giáo nhìn đấy, đừng nói nữa."

Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu liếc nhau, thật sự dở khóc dở cười.

Trong mật thất 3 Cơ này, chỉ khi bị bảo vệ bắt gặp thì mới bị đuổi ra khỏi trường, nếu thầy giáo và các học sinh nhìn thấy thì sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn. Ngu Hàn Giang tiến tới ghé lại bên tai Tiêu Lâu, nhỏ giọng nói: "Thầy Tiêu, việc chúng ta giả mạo giáo viên thế này có ổn không đó?"


Tiêu Lâu cũng nhẹ giọng nói: "Hẳn là không sao. Trường này có tới hơn 300 giáo viên, chắc chắn học sinh không thể biết hết được."

Ngu Hàn Giang gật đầu, kéo Tiêu Lâu lùi về phía sau một bước.

Hai người đứng đúng ở góc chết tầng ba, không phải lo bị bảo vệ thấy. Hơn nữa hiện tại các lớp đều đang trong tiết một, hành lang vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ từng âm thanh trong phòng học. Ngu Hàn Giang chọn vị trí đứng có thể dễ dàng nhìn thấy Ứng Tiểu Nhã qua cửa sổ.

Trong phòng học, sau vụ đi muộn của Ứng Tiểu Nhã, cô giáo dạy Anh văn lại tiếp tục giảng bài.

Cô đưa bài kiểm tra môn Anh của tháng cho một người đại diện để phát cho cả lớp.

Ngay khoảnh khắc nhận được bài thi, gương mặt Ứng Tiểu Nhã lập tức trắng bệch không còn giọt máu.

Cô giáo tiếng Anh nhìn cô, lạnh lùng nói: "Trong lần kiểm tra tháng này, lớp chúng ta có một bạn học chỉ được 15 điểm! Điểm tối đa 150, dù nhắm mắt khoanh bừa A B C D thì cũng không kém thế được!"
Cả phòng học lặng ngắt như tờ, Ứng Tiểu Nhã gần như đã cúi gằm xuống tận mặt bàn.

Cô giáo tiếng Anh trực tiếp gọi tên: "Ứng Tiểu Nhã."

Cô bé cứng đờ người đứng dậy.

Cô giáo tiếng Anh: "Dòng họ nhà tôi có thể đã bị nguyền rủa – câu này dịch ra như thế nào?"

Ứng Tiểu Nhã nhỏ giọng nói: "My family is..."

Rõ ràng cô bé đã quên từ, lắp bắp mãi vẫn không thể nói nốt đoạn sau.

Cô giáo tiếng Anh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cậu trai ngồi hàng thứ ba dãy bên trong, nói: "Tạ Tinh Hà, em nói đi."

Cậu trai vừa bị Ứng Tiểu Nhã làm rơi hộp bút khi nãy đứng lên, thân hình cao lớn, mặt mày lạnh lùng, cậu đẩy chiếc gọng kính bạc một chút, thản nhiên nhìn cô giáo, nói vô cùng rành mạch: "Maybe there is a curse on my family."

Âm thanh của thiếu niên đang độ vỡ giọng nghe khá trong trẻo, lúc nói tiếng Anh lại càng dễ nghe.
Cô giáo hài lòng gật đầu bảo cậu ngồi xuống, sau đó lại nhìn về phía Ứng Tiểu Nhã, nói: "Nghe rõ chưa? Ứng Tiểu Nhã, tuần trước tôi vừa mới giảng qua câu này, vậy mà em không thèm nghe luôn à? Rốt cuộc em đến trường để học hay để làm gì?!"

Ánh mắt tất cả bạn học trong lớp đều đổ dồn về phía cô, Ứng Tiểu Nhã xấu hổ cúi đầu, người cũng nhẹ run lên.

Cô giáo tiếng Anh: "Tiết này cứ cầm bài thi, đứng ra phía sau nghe giảng."

Ứng Tiểu Nhã cầm bài thi xuống hàng dưới cùng, vì cúi đầu nên nhìn không ra biểu cảm, bàn tay siết chặt bên người vẫn chưa hết run.

Tiêu Lâu nhíu mày. Giáo viên tiếng Anh gọi tên phê bình cô bé ngay trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp, đã vậy còn phạt đứng thế này thì sẽ gây tổn thương tới lòng tự trọng của cô bé. Hơn nữa hiện tại Ứng Tiểu Nhã vừa đang trong tầm 17 tuổi, tâm lý nhạy cảm, bị chê bai thế này có lẽ sẽ không chịu nổi.
Nhìn đầu Ứng Tiểu Nhã ngày càng cúi thấp, Tiêu Lâu bỗng có dự cảm không lành.

Lớp học bắt đầu bình thường trở lại, giáo viên bắt đầu chữa bài thi.

Tiêu Lâu quan sát một lát, ghé qua nói vào tai Ngu Hàn Giang: "Ngu đội, tôi cảm thấy có gì đó sai sai."

Ngu Hàn Giang quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, hạ giọng hỏi: "Chuyện gì?"

Tiêu Lâu nói: "Tình tiết của mật thất này, chúng ta cần phải thu thập manh mối liên quan tới Ứng Tiểu Nhã. Trong bài thi tháng trước, đề tiếng Anh có nhiều câu như vậy, giáo viên lại cứ bắt Ứng Tiểu Nhã phải dịch câu hỏi kia. Ứng Tiểu Nhã không làm được thì để Tạ Tinh Hà dịch tiếp... Tôi cảm thấy có lẽ câu hỏi này là gợi ý manh mối."

Ngu Hàn Giang cau mày trầm ngâm một lát, sự ác liệt bỗng lóe lên trong đáy mắt hắn: "Ý anh là câu 'Dòng họ nhà tôi có thể đã bị nguyền rủa', từ khóa là 'nguyền rủa', giống với câu thông báo cuối cùng khi chúng ta vừa bước vào mật thất sao?"
Tiêu Lâu gật đầu: "Đúng vậy – đây là một ngôi trường bị nguyền rủa."

Gợi ý cuối cùng khi tiến vào mật thất đã đề cập, cấp ba Phong Lâm là một ngôi trường bị nguyền rủa, sở dĩ lá phong có màu đỏ rực như vậy là vì rễ cây phong đã hấp thụ máu tươi của rất nhiều người.

Lúc đó Tiêu Lâu chỉ cảm thấy những câu này chỉ để tạo thêm không khí kinh dị mà thôi, nhưng hiện tại xem ra không đơn giản như vậy.

Nguyền rủa?

Chẳng nhẽ vụ án trong trường có liên quan tới nguyền rủa sao?

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, sau đó tiếp tục nhìn về phía phòng học.

Sau đó lớp học không còn chuyện gì xảy ra nữa, giáo viên môn Anh vẫn giảng bài cho đến tận khi chuông vang lên báo hết tiết mới quay người đi ra ngoài.

Lớp học bắt đầu rôm rả hẳn lên, học sinh túm năm tụm ba ngồi nói chuyện, có người thì mượn vở bài tập của Tạ Tinh Hà để chép, có người đi WC, có học sinh lại lấy bánh mì ra tranh thủ ăn sáng, không khí cực kỳ ồn ào.
Ứng Tiểu Nhã đứng một mình ở cuối lớp, nước mắt đong đầy.

Bạn cùng bàn đưa cho cô một tờ giấy ăn, cầm tay cô bé an ủi: "Không sao đâu Tiểu Nhã, lần này thi không tốt thì tháng sau cố gắng hơn. Bà la sát Chương Tình này cũng đâu có hung dữ với mình cậu, rất nhiều người bị bà ấy mắng rồi, đừng để bụng."

Chương Tình, hẳn là cô giáo tiếng Anh vừa rồi.

Ứng Tiểu Nhã nhanh chóng lau nước mắt, cố gắng gượng cười, nói: "Cảm ơn cậu, Dịch Như."

Đúng lúc này, lớp trưởng Tạ Tinh Hà lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, thấp giọng nói: "Ứng Tiểu Nhã, hôm nay đến muộn khiến lớp chúng ta bị trừ hai điểm, tuần này chắc chắn không thể đạt danh hiệu lớp tiên tiến xuất sắc, cậu có thể đừng gây trở ngại cho lớp như thế được không?"

Ứng Tiểu Nhã giật mình, xấu hổ cúi đầu: "Lớp trưởng, mình không cố ý, mình..."
Tạ Tinh Hà cau mày nói: "Lần sau nhớ đặt báo thức, đừng có dậy muộn."

Đúng lúc này, một cậu trai cao lớn đột nhiên đi tới, ngăn ngay trước mặt Ứng Tiểu Nhã, lạnh lùng nhìn về phía lớp trưởng: "Tạ Tinh Hà, mày cằn nhằn cái quái gì thế? Không nghe thấy cậu ấy nói à? Người ta không cố ý!"

Ứng Tiểu Nhã đanh mặt kéo kéo cậu ta: "Du Huy, cậu đừng nói nữa..."

Du Huy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt lớp trưởng: "Tao ngứa mắt cái bộ dạng giả tạo của mày! Đm chứ ở trường mày ra vẻ quan to với ai? Làm lớp trưởng thì giỏi lắm hả?"

Tạ Tinh Hà đẩy kính mắt: "Tôi nói sai cái gì? Tháng này cậu ta đi muộn mấy lần rồi, cậu tự đi mà hỏi."

Hai tên con trai giằng co, một người thì ánh mắt lạnh lẽo, người kia lại có khí thế áp bức, cảm giác như sắp đánh nhau tới nơi. Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai bỗng vang lên: "Đệt! Thầy chủ nhiệm tới!"
Trong nháy mắt cả lớp học bỗng im phăng phắc, mọi người chạy như bay về chỗ ngồi của mình, mở sách giáo khoa Ngữ văn bắt đầu giả vờ ôn ôn luyện luyện. Những học sinh từng bị thu vở sợ đến mức vội vàng giấu nhẹm vở vào ngăn kéo. Bốn người đứng cuối lớp cũng nhanh chóng quay về chỗ ngồi.

Tiêu Lâu: "..."

Xem ra thầy chủ nhiệm này rất có uy, học sinh nghe thấy chủ nhiệm chẳng khác nào chuột nghe thấy tiếng mèo thế này.

Thầy chủ nhiệm tiến vào phòng học là một người đàn ông trung niên mập mạp, ông ta nhìn một lượt cả lớp, cười híp mắt nói: "Ô hô, hôm nay các cô cậu nghiêm túc quá nhỉ? Có điều diễn tệ quá rồi, có mấy người còn cầm ngược sách kìa."

Học sinh ngồi đầu hàng cầm ngược sách liền đỏ bừng mặt lộn sách lại.

Thầy chủ nhiệm lườm cậu ta một cái rồi nói tiếp: "Đã có kết quả thi tháng này rồi, lớp 3 khối 12 của chúng ta rất vinh hạnh trở thành lớp đứng đầu ban Tự nhiên từ dưới lên, trong đó có một bạn học còn "vinh dự" chiếm được hạng đầu từ dưới đếm lên của toàn khối, thật sự rất đáng mừng."
Đám học sinh: "..."

Thầy chủ nhiệm: "Để chúc mừng thành tích xuất sắc của các cô các cậu, hôm nay không cần học Văn nữa, xuống sân thể dục chạy cho tôi đi. Để cho toàn bộ giáo viên và học sinh cái trường này được chiêm ngưỡng phong thái của các anh chị – Du Huy, dẫn lớp xuống chạy mười vòng đã rồi tính tiếp!"

Cả đám học sinh đau đớn ra khỏi lớp.

Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang quá bất ngờ trước hành động của thầy chủ nhiệm, hai người không kịp tránh đi đâu, đụng ngay mặt đám học sinh đang ùa ra từ phòng học.

Rất nhiều học sinh tò mò nhìn về phía bọn họ, mấy cô gái còn nói thành tiếng hỏi hai người là ai.

Thầy chủ nhiệm cũng ngớ ra một chút, nghi hoặc hỏi: "Hai vị là?"

Tiêu Lâu mỉm cười tiến lên một bước, vươn tay: "Chào thầy, chúng tôi là giáo viên khối 12 mới tới, tôi họ Tiêu, còn đây là thầy Ngu, chúng tôi đang đi làm quen với hoàn cảnh trường mình, sau này cũng mong thầy giúp đỡ nhiều hơn."
Ngu Hàn Giang: "..."

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiêu Lâu, lại thấy đối phương vẫn giữ nguyên sắc mặt, sau đó mới phản ứng kịp.

Đóng giả giáo viên, thôi đúng nghề của Tiêu Lâu rồi.

Rõ ràng thầy chủ nhiệm tin lời Tiêu Lâu, ông ta cười bắt tay anh, nói: "Thầy Tiêu, thầy Ngu, hai người cứ từ từ tham quan nhé. Tôi đưa lớp xuống sân đã."

Mãi đến khi cả thầy cả trò khuất sau góc hành lang, Ngu Hàn Giang mới thở hắt ra, nói: "Xem ra bị giáo viên và học sinh phát hiện đều không sao cả, trường này có quá nhiều giáo viên, cách giả dạng làm thầy giáo này của anh rất thông minh."

Tiêu Lâu ở trường đại học làm giáo viên còn chẳng biết được trong khoa có bao nhiêu đồng nghiệp, ở cái trường quy mô khổng lồ với 300 giáo viên này thì giáo viên không biết mặt nhau là chuyện rất bình thường. Anh mỉm cười quay đầu nói: "Ngu đội, chúng ta chia nhau ra hành động đi. Tôi theo dõi Ứng Tiểu Nhã, anh ở lại lớp lục soát xem."
Ngu Hàn Giang hiểu ý, gật mạnh đầu: "Được, vậy tôi sẽ tìm manh mối trong lớp 3 khối 12 này, anh đi theo dõi nhớ tránh camera, trước giờ tan học gặp lại ở hành lang nối hai tòa nhà ở tầng ba."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.