Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 46




Tô Đào hoàn toàn không nghĩ đến Lục Tễ sẽ tỉnh lại!
 
Hiện tại nàng chỉ có một suy nghĩ, là không thể để Lục Tễ phát hiện nàng lén đo người cho hắn.
 
Nếu không lễ vật năm mới sẽ không còn bất ngờ!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tô Đào chớp mắt, sau đó nâng tay trái Lục Tễ nắm nên, thanh âm mang nức nở: "Đau quá..."
 
Thật sự là rất đau.
 
Khí lực của Lục Tễ cũng không phải là nói đùa.
 
Lục Tễ hồi phục tinh thần, nhìn cổ tay Tô Đào trước mắt.
 
Cổ tay nàng tinh tế, một bàn tay liền có thể dễ dàng cầm gọn, làn da cũng rất trắng, là loại trắng nõn mềm mại như tuyết.
 
Hiện tại cổ tay trắng nõn ấy lại có một vòng đỏ tím. Có chút dữ tợn.
 
Vừa thấy liền biết đau cực kì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tễ là biết khí lực của hắn, vừa rồi động tác là theo bản năng, tuy chỉ cầm chớp mắt, nhưng cũng sợ nàng chịu không nổi.
 
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn tâm thần rối rắm. Rõ ràng khi hắn bị thương nặng thế nào cũng không có cảm giác này.
 
Tô Đào thừa dịp Lục Tễ thất thần, nhanh chóng đem thước mềm trong tay phải vo thành một cục, nhét vào tay áo.
 
May mà nàng không mở thước quá dài, bây giờ để một bên cũng không nhìn ra. Thấy Lục Tễ còn đang xem tay nàng, Tô Đào mới thở phào nhẹ nhõm.
 
May mà không bị phát hiện.
 
Mày hắn nhăn rất chặt: "Niên Niên, nàng cử động một chút thử xem có đau hay không?"
 
Thước mềm dấu kỹ, Tô Đào cũng yên tâm, đầu óc bắt đầu bị đau đớn trên cổ tay hấp dẫn.
 
Nàng dựa theo Lục Tễ nói, thoáng cử động cổ tay, tuy có đau một chút, nhưng có thể chịu được.
 
Lục Tễ nhẹ nhàng thở ra. Có thể cử động thì nói rõ xương cốt không có việc gì, chỉ là da thịt bên ngoài bị tổn thương.
 
Lục Tễ đứng dậy, đem nàng ôm đến bên cạnh giường, sau đó liền muốn ra ngoài: "Ta đi kêu nha hoàn đem thuốc tới, để các nàng bôi dược cho nàng."
 
Tuy nói không tổn thương đến xương cốt, nhưng hắn khí lực vẫn quá lớn, cổ tay nàng phải được bôi thuốc.
 
Tô Đào trong nháy mắt nhớ ra gì đó: "Chờ đã,Lục Tễ, chàng đừng đi!"
 
Hắn nghi ngờ nói: "Làm sao vậy?"
 
Tô Đào nhìn cổ tay nàng.
 
Tổn thương trên cổ tay vừa thấy liền biết không phải tự mình làm ra, là do người khác dùng khí lực mới như thế.
 
Nhưng trong phòng trừ nàng, cũng chỉ có Lục Tễ. Nếu hắn cứ ra ngoài như vậy kêu người lấy thuốc trị thương, bọn nha hoàn chắc chắn sẽ nghĩ là hắn tổn thương nàng.
 
Đợi đến ngày mai, tin tức Lục Tễ sử dụng  bạo lực với nàng có thể truyền khắp kinh thành ...
 
Như vậy không được!
 
Nghe Tô Đào nói xong, Lục Tễ khó được trầm mặc một chút.
 
Lời Tô Đào nói quả thật rất có lý.
 

Lục Tễ suy nghĩ một lát, nói: "Ta biết rồi, nàng yên tâm đi."
 
Nói xong hắn liền ra khỏi phòng.
 
Hắn tùy tiện viện lý do, nói buổi chiều mình cưỡi ngựa có bị thương đến cổ tay, muốn chút thuốc hoạt huyết tiêu viêm, kêu nha hoàn nhanh chóng đi lấy.
 
Lúc này đêm đã khuya, nha hoàn đều chuẩn bị ngủ, nghe Lục Tễ nói vậy tất nhiên là đầu óc đầy nghi hoặc.
 
Buổi chiều bị thương, tại sao hiện tại mới muốn lấy dược?
 
Bất quá tâm tư chủ tử, các nàng thân là nô tỳ tất nhiên không thể đi phỏng đoán, cho nên một câu cũng không dám hỏi, vội vàng lấy thuốc trị thương lại đây.
 
Chờ thuốc tới tay, Lục Tễ đóng cửa lại vào phòng.
 
Tô Đào vẫn ngồi trên giường, nhịn không được nhẹ rên lên tiếng.
 
Thật sự là đau quá!
 
Sớm biết vậy nàng không vụng trộm đi đo rồi, ai biết Lục Tễ cảnh giác như thế.
 
Lục Tễ ngồi xuống cạnh giường: "Lấy được dược rồi."
 
Hắn dấn thân vào quân doanh nhiều năm, chịu vô số thương tích, đối với chút tổn thương da thịt, có thể so với số đại phu còn nhiều hơn, hắn biết không có vấn đề gì.
 
Chỉ là da Tô Đào quá non, hơn nữa khí lực của hắn lại lớn, mới có thể như thế.
 
Phải bôi thuốc tốt mấy ngày mới được.
 
Tô Đào vươn tay áo vén lên, lộ ra một đoạn: "Phu quân, chàng giúp ta bôi dược đi."
 
Nhanh chóng bôi dược, mới có thể giảm bớt chút đau đớn a!
 
Lục Tễ nhìn cánh tay tuyết trắng của nàng, nhất thời hơi thất thần.
 
Đúng a, nếu không để nha hoàn nhìn thấy, tất nhiên bọn họ không thể bôi dược. Chính Tô Đào cũng không tự mình bôi được, chỉ có thể để hắn.
 
Lục Tễ còn chưa bao giờ bôi dược cho nữ tử, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.
 
Sau một lúc, còn không thấy Lục Tễ có động tác, Tô Đào nghi ngờ hỏi: "Lục Tễ?"
 
Hắn phục hồi tinh thần: "Được; nàng chịu đựng một chút."
 
Dược trong quý phủ đều là loại thượng hạng. Hắn nhẹ nhàng lấy một chút, một bàn tay cầm lấy tay Tô Đào, một bên nhẹ nhàng đem dược bôi lên vết thương.
 
Làn da Tô Đào thật sự quá non nớt, không khác gì khối đậu hũ ngon mềm.
 
Lục Tễ nắm tay của nàng, một chút khí lực cũng không dám dùng.
 
Rõ ràng bị thương là Tô Đào, nhưng người khẩn trương nhất lại là hắn.
 
Mới một thoáng chốc, trên trán Lục Tễ đã rịn ra một tầng mồ hôi nhợt nhạt.
 
Tô Đào cố nén không khóc. Bôi dược thật sự xót quá!
 
Tuy động tác Lục Tễ rất nhẹ, nhưng vẫn đau.
 
Sự tình hôm nay là do nàng gây ra, sao nàng còn không biết xấu hổ mà khóc. Chỉ là đau đớn nên nước mắt sinh lý vẫn không thể nhịn xuống .
 
Nước mắt nàng rớt xuống, từng giọt từng giọt. Bất quá nàng cố nén không phát ra âm thanh.
 
Vì thế, chờ Lục Tễ bôi dược xong, liền thấy nước mắt đầy mặt Tô Đào.

 
Đôi mắt nàng khóc đến đỏ hết lên, đuôi mắt tinh xảo đỏ ửng. Mũi cũng đỏ đỏ, nước mắt như trân châu đứt đoạn từng hạt.
 
Trông đáng thương vô cùng.
 
Nước mắt Tô Đào giống như nhéo vào lòng Lục Tễ. Hắn đột nhiên cảm thấy cũng có chút đau, nhìn nàng như vậy, hắn không biết nên nói gì, chỉ có thể nói: "Xin lỗi, mới vừa bôi dược làm đau nàng sao, sao nàng không nói?"
 
Thanh âm Tô Đào khóc nức nở, mềm mềm : "Không có gì, khí lực của chàng đã rất nhẹ ."
 
"Chính là nước mắt ta không nhịn được mà thôi, khóc một lát là hết."
 
Nàng cũng muốn khóc, rất mất mặt!
 
Tô Đào không nghĩ tới chính mình yếu ớt thế này, chỉ là bị niết một chút, sau đó bôi chút dược mà thôi, nước mắt lại không nhịn được, quả thực quá mất thể diện!
 
Lục Tễ có chút im lặng.
 
Hắn ngược lại biết vì sao, ở trong quân doanh, đừng nói là cô nương yếu đuối như Tô Đào, cho dù là binh sĩ cũng không chịu nổi khí lực của hắn đâu.
 
Tô Đào như bây giờ đã tính là rất tốt .
 
May mà hiệu quả của dược rất tốt, mới thoáng chốc, Tô Đào liền cảm thấy chỗ đau lành lạnh, đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.
 
Giằng co một phen, canh giờ cũng không còn sớm. Hai người liền nằm trên giường ngủ .
 
Hiện tại dược liệu phát huy công dụng, cánh tay cũng không còn đau .
 
Tô Đào lại ngủ nhanh hơn, một thoáng chốc đã ngủ say.
 
Lục Tễ lại thật lâu không ngủ được.
 
Hắn nghiêng mặt nhìn Tô Đào. Có lẽ bởi vì vừa khóc, lông mi nàng còn ướt sũng.
 
Trong đêm khuya yên tĩnh, giống như con thỏ nhỏ đáng thương.
 
Lục Tễ khẽ thở dài một hơi.
 
Thẳng đến nửa đêm, hắn mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
 
Lục Tễ có cả đêm mơ lộn xộn.
 
Trong mộng Tô Đào khóc đến đôi mắt đỏ lên, nói với hắn đau quá.
 
Đợi sáng ngày thứ hai thức dậy, chuyện đầu tiên Lục Tễ làm là vén chăn Tô Đào lên, sau đó cẩn thận nhìn xuống cổ tay nàng.
 
Tối hôm qua còn đỏ lên, bây giờ bắt đầu thâm lại. Nhìn càng thêm đáng sợ.
 
Bất quá Lục Tễ lại nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng nhìn hơi đáng sợ, nhưng lại đang khôi phục.
 
Lục Tễ thầm nghĩ lại bôi vài ngày thuốc nữa thì không sai biệt lắm .
 
Nhìn vết thương của nàng xong, Lục Tễ cẩn thận từng li từng tí đem cánh tay Tô Đào đặt về trong chăn.
 
Chờ nàng tỉnh lại, mới bôi dược cho nàng.
 
Tô Đào vừa tỉnh, còn có chút mơ hồ, nàng nhìn Lục Tễ: "Phu quân, sao sắc mặt chàng kém vậy?"
 
Rõ ràng là nàng bị thương, sao nhìn sắc mặt Lục Tễ lại càng không tốt.

 
Động tác hắn hơi dừng lại, sau đó nói: "Tối hôm qua mới mơ thấy ác mộng."
 
Tô Đào gật đầu, nguyên lai là như vậy.
 
Bôi dược xong, Tô Đào nói: "Lục Tễ, chàng nên vào triều đi thôi."
 
"Chàng yên tâm, hiện tại ta đã tốt hơn nhiều, chàng không cần quan tâm."
 
Lời này là thật sự. Tối hôm đúng là có đau gần chết. Nhưng trôi qua cả đêm, hiện tại đã tốt hơn nhiều.
 
Lục Tễ gật đầu: "Ừm."
 
Chờ Lục Tễ đi rồi, Tô Đào cũng đứng lên rửa mặt thay xiêm y.
 
Nàng nhất quán chọn xiêm y tay dài, vừa lúc có thể che khuất đoạn tay, sẽ không bị bọn nha hoàn phát hiện.
 
Đợi đem hết thảy thu thập xong, Tô Đào tiếp tục bận rộn chuẩn bị lễ vật cho ngày lễ.
 
Tuyết Liễu lấy ra xiêm y mới làm tốt của Lục Tễ:"Phu nhân, tối qua hầu gia mặc thử xiêm y này thế nào, còn có chỗ nào muốn sửa không ạ?"
 
Nếu không có, Tuyết Liễu sẽ đem xiêm y này đến cho tú nương nơi đó.
 
Tô Đào vừa muốn nói không có, miệng liền khựng lại .
 
Chờ đã.
 
Tô Đào hồi qua, tối hôm qua nàng thật sự là một con ngốc!
 
So đo xiêm y rõ ràng không cần nàng vụng trộm đo a, chỉ cần nói với tú nương gần đây Lục Tễ có chút mập ra, kêu các nàng đến đo lại lần nữa là được.
 
Còn quang minh chính đại, một chút cũng không cần che dấu!
 
Tô Đào nhịn không được đỡ trán.
 
Tối hôm qua nhất định là trong đầu nàng thiếu máu, mới làm ra được chuyện ngu ngốc như vậy.
 
Nàng vậy mà hoàn toàn quên mất việc này!
 
Sau một lúc lâu, Tô Đào mới nói: "Eo lưng có chút chật, kêu họ thả ra một chút, đợi lát nữa ngươi đưa xiêm y cho tú nương nói một tiếng, đợi buổi tối lại đây đo lại cho hầu gia."
 
Tuyết Liễu gật đầu: "Vâng."
 
Vì thế, đợi buổi tối Lục Tễ trở lại, một đám tú nương liền ở bên cạnh chờ.
 
Lục Tễ đem áo choàng khoác lên giá áo: "Tối hôm qua không phải đã thử rồi sao, rất vừa người ."
 
Tô Đào nói: "Cũng tính vừa người, bất quá đo lại càng có thể vừa hơn."
 
Lục Tễ tất nhiên nghe theo nàng.
 
Chờ tú nương đo xong, đúng là eo lưng hắn có chút mập ra. Lục Tễ cũng không nhịn được kinh ngạc.
 
Tô Đào lại rất tự hào: "Ta nói chàng gần đây mập ra mà, đúng là không nhìn nhầm nha!"
 
Mỗi đêm nàng cùng Lục Tễ ngủ chung, hắn đều mặc trung y, nàng tất nhiên có thể phát hiện.
 
Tô Đào nói xong, trong phòng liền yên tĩnh lại. Tất cả tú nương đều cúi đầu, một bộ chúng ta cái gì cũng không nghe thấy.
 
Tô Đào lúc này mới phản ứng lại.
 
Bọn họ nhất định nghĩ sai, cho rằng thời điểm nàng thấy Lục eo lưng Tễ...
 
Tô Đào: "..."
 
Hiện tại nàng chỉ hận không thể chui xuống đất đi!
 
Tô Đào đành phải chống đỡ, xem như cái gì cũng không phát hiện: "Được rồi, các ngươi đi xuống đi."
 
Chờ tú nương lui xuống, Tô Đào mới cẩn thận dò xét thần sắc Lục Tễ.
 

Lục Tễ sẽ không hiểu sai đi?
 
Hắn ngay từ đầu tất nhiên không hiểu sai, bất quá nhìn biểu hiện của tú nương, hắn cũng thành công nghĩ sai. Hắn đến cùng là nam nhân, đối với phương diện này tất nhiên hiểu rõ.
 
Vành tai Lục Tễ không tự chủ phiếm hồng.
 
Bất quá tuy rằng vành tai hồng, trên mặt vẫn chững chạc đàng hoàng, làm cho người ta cái gì cũng không nhìn ra được.
 
Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, Lục Tễ không hiểu sai là tốt.
 
. . .
 
Những ngày kế tiếp, Tô Đào mỗi ngày đều đúng giờ bôi thuốc.
 
Vết thương trên cổ tay hồi phục rất nhanh.
 
Nàng cũng bắt đầu bận chuẩn bị xiêm y cho Lục Tễ.
 
Cuối cùng, nàng vẫn chiếu theo màu sắc yêu thích của hắn, sau đó bắt đầu cắt may xiêm y.
 
Tay nghề Tô Đào rất tốt, thêu thùa so với tú nương bình thường còn tinh xảo hơn.
 
Rất nhanh, một bộ xiêm y đã làm xong .
 
Nhìn không kém so với thợ may làm ra, thậm chí còn tốt hơn.
 
Thời gian còn dư, Tô Đào liền muốn làm cho Lục Tễ thêm một thân trung y.
 
Nói đến trung y, Tô Đào không khỏi nhớ tới lúc trước nàng có may cho hắn một kiện.
 
Từ lúc từ viện nhỏ chuyển ra, chưa từng thấy qua bộ trung y đó. Cũng không biết nha hoàn đem cất đến nơi nào .
 
Tô Đào nghĩ hơn phân nửa là ném đi rồi, dù sao khi đó Lục Tễ chuyển ra, đồ vật bên trong hơn phân nửa đều bị xử lý .
 
Bất quá như vậy cũng tốt, khi đó nàng may xiêm y cho Lục Tễ đều là ước lượng một chút, dự đoán mà làm, rất thô ráp.
 
Hiện tại nàng có thể làm lại cho hắn một thân. Vừa nói liền làm, Tô Đào gọi người mang kéo lại đây.
 
Phía ngoài xiêm y có thể không nói, nhưng trung y bên trong cũng không có người thấy. Tô Đào nghĩ có thể làm cho Lục Tễ màu sắc tươi sáng chút
 
Chọn một lúc lâu, Tô Đào cuối cùng chọn trúng một loại vải màu đỏ. Tô Đào còn chưa từng thấy Lục Tễ mặc màu sắc như thế bao giờ.
 
Cũng không biết hắn mặc vào sẽ là cái dạng gì. Bất quá khẳng định nhìn rất đẹp.
 
Chờ trung y may xong; ngày tết càng đến gần. Tô Đào là chủ mẫu tất nhiên phải chuẩn bị quản xuyến mọi thứ.
 
Chọn mua hàng tết, quét tước trong phủ, dán câu đối xuân bên cửa sổ, đặt đồ ăn tất niên.
 
May mắn Tô Đào chỉ cần quyết định, việc vặt vãnh đều giao cho hạ nhân xử lý.
 
Vì thế, mỗi khi Lục Tễ từ nha môn trở về đều phát hiện trong phủ mỗi ngày một thứ mới. Càng ngày càng có không khí tất niên.
 
Lúc trước Lục Tễ cơ hồ không đón năm mới.
 
Hàng năm bất quá là ăn thêm vài đạo đồ ăn mà thôi, cũng chưa từng có người nhà ở cùng hắn.
 
Năm nay ngược lại không giống, Lục Tễ cảm thấy rất mới lạ.
 
Hắn nhìn Tô Đào bận bận rộn rộn, nhịn không được nghĩ, đây chính là cảm giác có gia đình sao.
 
Tô Đào thấy Lục Tễ còn đứng ở chỗ đó, liền nói: "Phu quân, chàng đứng ngốc đó làm gì vậy, nhanh giúp thiếp dán câu đối xuân đi!"
 
Dựa vào tập tục Đại Chu, câu đối xuân trong chính phòng phải để chủ nhà cùng nhau dán, năm sau mới có thể mưa thuận gió hoà, hết thảy suôn sẻ.
 
Lục Tễ phục hồi tinh thần, hắn cùng Tô Đào mỗi người dán một bên.
 
Như thế, mới coi như hoàn thành.
 
Tô Đào nhìn câu đối xuân đối xứng hai bên, nhịn không được cong môi cười một cái.
 
Sang năm, nhất định sẽ tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.