Mùa thu, niên nguyên Kiến Chiêu.
Mới vừa vào tháng 9, thời tiết còn có chút nóng, chóp mũi Tô Đào sụt sịt hàng nước mũi mỏng manh.
Nhìn Từ thị cùng Tô Dao đối diện, Tô Đào thở dài trong lòng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng nàng xác thật đã xuyên thư, còn xuyên thành nữ phụ ác độc cùng cùng tên.
Đây là một quyển tiểu thuyết về thiên kim thật giả bị tráo đổi.
Thiên kim thật đương nhiên là nữ chủ, mà nữ phụ giả tồn tại, cơ hồ cũng chỉ để so sánh với sự nổi bật của nữ chủ.
Thiên kim thật Tô Dao tâm địa lương thiện, sau khi hồi phủ rất nhanh được mọi người toàn phủ hoan nghênh, người người yêu thích.
Nữ phụ lại tâm tư không nhanh nhạy, mọi việc đều tự ngoi đầu lên, khiến mọi người càng thích nữ chủ.
Hơn nữa, mọi thứ của nữ phụ so ra đều kém nữ chủ, ngay cả hôn sự cũng thế.
Thiên kim thật gả cho nam chủ thế tử phủ quốc công làm chủ mẫu, tiện sát người khác.
Nữ phụ lại phải gả cho Tĩnh viễn hầu Lục Tễ xung hỉ, không chỉ như thế, nữ phụ gả qua hơn một tháng, Lục Tễ liền bệnh nặng mà chết, nữ phụ cũng bởi vậy mà thành quả phụ.
Triều đình Đại Chu không kiêng kỵ quả phụ tái giá, phụ mẫu Tô gia liền đem nữ phụ trở về, tính toán vì nữ phụ tìm một hôn nhân thích hợp.
Nhưng không nghĩ đến, nữ phụ tuy rằng là goá phụ ở nhà, nhưng lại không thành thật, vậy mà đi thích nam chủ.
Vì để cùng nam chủ ở chung một chỗ, nữ phụ đã dùng biết bao thủ đoạn bỉ ổi, thậm chí hãm hại nữ chủ, chọc nam chủ chán ghét không thôi, sau này, nam chủ đem nữ phụ đuổi ra khỏi phủ, Tô phụ Tô mẫu cũng tâm lạnh, không còn vì nữ phụ nói chuyện.
Nữ phụ chịu không nổi đả kích này, sau khi bị đuổi ra khỏi phủ, luôn ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày, tiền bạc trên người cũng rất nhanh xài hết.
Cuối cùng, nữ phụ bệnh chết tại góc trời giá rét, kết cục vô cùng thê thảm.
Vừa hồi tưởng xong đoạn cốt truyện này, Từ thị đối diện liền lên tiếng.
Từ thị nhìn Tô Đào: "Niên Niên, Tĩnh Viễn Hầu Lục Tễ kia là mối hôn sự tốt, thân phận của hắn quý trọng, con gả qua chính là Hầu phu nhân, tuy nói hiện tại hắn hôn mê, nhưng đây chỉ là tạm thời, ngày sau nhất định sẽ chữa khỏi."
Chỉ là nói như thế, thanh âm Từ thị cũng có chút thấp, nàng đến cùng cũng có chút chột dạ.
Cả Mãn Đại Chu triều này, ai chẳng biết Lục Tễ nổi tiếng hung hăng, đơn giản chính Diêm Vương sống, dưới tay hắn không biết rõ có bao nhiêu mạng người.
Huống chi Lục Tễ hiện tại còn hôn mê bất tỉnh, nói lời không dễ nghe, hiện tại Lục Tễ cũng chỉ là cầm cự qua ngày mà thôi, chỉ sợ Tô Đào gả qua không lâu, sẽ nhanh biến thành quả phụ.
Nếu có thể, Từ thị không nghĩ sẽ để Tô Đào gả qua, tuy nói Tô Đào không phải là nữ nhi ruột thịt của nàng, nhưng nàng đến cùng cũng nuôi Tô Đào mười mấy năm, chỉ là hiện tại nàng thật sự không có biện pháp.
Tiền bạc trong nhà đã sớm bị oan nghiệt Tô Lâm kia nghiện ngập bài bạc mà thua sạch, sản nghiệp cửa hàng của tổ tiên cũng cầm cố không sai biệt lắm, Tô phụ quan chức lại thấp, quanh năm suốt tháng không có chỗ béo tốt, hiện giờ chỉ dựa vào của hồi môn của nàng chống đỡ qua ngày.
Chính bởi vậy, vừa nghe nói phủ Tĩnh Viễn hầu tìm người cho Lục Tễ xung hỉ, Tô phụ liền bận bịu nhanh chóng đáp ứng, nếu có thể cùng Tĩnh Viễn hầu phủ có quan hệ, ngày sau tự nhiên sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Chỉ là lúc ấy người được chỉ định là Tô Dao. . .
Từ thị vừa nghe được tin tức này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Tô Dao của nàng thật vất vả mới tìm về được, nàng như thế nào có thể để Tô Dao gả qua.
Vì thế, Từ thị liền đem chủ ý này đánh trên đầu Tô Đào.
Tô Dao Tô Đào trên danh nghĩa đều là nữ nhi của Tô phủ, huống chi trước mắt toàn bộ cô nương trong kinh thành đều không muốn gả qua đó, ai chẳng biết đây là một hố lửa, cùng Tô phủ đáp ứng mối hôn sự này, có lẽ Tĩnh Viễn hầu phủ sẽ đồng ý.
Quả nhiên, người phủ Tĩnh Viễn chỉ do dự một chút liền đồng ý.
Cho nên nói, tuy rằng hôm nay Từ thị lấy giọng điệu khuyên bảo để Tô Đào gả qua, nhưng thực sự chuyện này đã sớm định tốt, không chấp nhận cho Tô Đào cự tuyệt.
Sự tình tuy nói đã định, nhưng trong lòng Từ thị vẫn có chút băn khoăn.
Nhưng ngẫm lại, nàng tốt xấu gì cũng nuôi Tô Đào nhiều năm như vậy, Tô Đào lần này gả qua xem như vì nàng tận hiếu.
Từ thị đáy lòng âm thầm suy nghĩ một phen, đợi về sau Lục Tễ chết, nàng sẽ đem Tô Đào về, sau đó vì Tô Đào tìm một mối hôn sự thích hợp, như thế cũng không tính là bạc đãi Tô Đào.
Nghĩ như vậy, Từ thị liền dần dần cảm thấy đúng lý hợp tình.
Tô Dao cũng khẩn trương xem xét Tô Đào, nàng cùng Từ thị chờ Tô Đào trả lời.
Tô Đào hơi mím môi, sau đó giương mắt nhìn về phía Từ thị: "Được, con gả."
Không khí ngưng trệ trong chớp mắt.
Từ thị cùng Tô Dao đều kinh hãi mở to mắt, các nàng còn tưởng rằng Tô Đào sẽ khóc lóc ầm ĩ, tranh cãi không ngớt, như thế nào hiện tại lại đáp ứng dứt khoát như thế?
Tô Đào nghĩ tới nội dung cốt truyện.
Nguyên chủ sau khi biết được bị gả đi xung hỉ, cư nhiên khóc lóc ầm ĩ, khóc nháo thì có ích lợi gì, cuối cùng cũng phải gả qua.
Tô Đào hiểu được, việc này đã định, một khi đã như vậy, không bằng nàng trực tiếp đáp ứng.
Tại Đại Chu, luôn là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cha mẹ khối thân thể này đều đã qua đời, nên tự nhiên Tô phủ định nàng thế nào, nàng liền phải như thế đó.
Tô Đào đã nghĩ xong, đợi sau khi Lục Tễ bỏ mình, nàng sẽ không về Tô phủ, cầm của hồi môn bên thân, làm chút sự nghiệp, tự mình qua ngày, không can hệ đến việc trong Tô phủ
Bất quá tuy nghĩ thế, Tô Đào đương nhiên không thể nói như vậy.
Tô Đào nửa rũ mi mắt xuống "Nữ nhi lần này gả qua, cũng xem như báo đáp ân tình của cha mẹ."
Nghe lời nói của Tô Đào, Từ thị có chút ngoài ý muốn.
Từ lúc Tô Dao hồi phủ, Tô Đào ngày càng cực đoan, nửa điểm cũng không được người thích, không nghĩ đến Tô Đào trong lòng thế nhưng còn nhớ kỹ người trong phủ.
Từ bị gợi lên tâm tình từ mẫu, nàng vỗ vỗ tay Tô Đào, sau đó thở dài: " Hài tử ngoan, lần này ủy khuất con rồi."
Nếu trước mắt Tô Đào đã đồng ý, Từ thị liền nói đến sự tình hôn lễ.
"Tĩnh Viễn Hầu bị thương, Tĩnh Viễn hầu phủ trên dưới đều rất sốt ruột, chúng ta quý phủ cũng không có thời gian chuẩn bị, khó tránh khỏi có chút bất cẩn, bất quá con yên tâm, nhất định sẽ không xuất hiện sai lầm."
Từ thị liên miên nói rất nhiều, Tô Đào từng cái đáp ứng.
Tô Dao rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy ràng Từ thị đã cam đoan với nàng, nhất định sẽ không để nàng gả qua đó, nhưng hiện tại mới xem như thật sự an tâm.
Tô Dao ngước mắt nhìn Tô Đào, nhất là khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta không thể rời mắt kia.
Từ lúc nàng hồi phủ, toàn phủ trên dưới đều thích nàng mà không phải Tô Đào, nàng cơ hồ đem Tô Đào trên dưới đều so sánh một lượt, chỉ trừ một dạng ——
Đó là dung mạo.
Nàng tuy rằng dung mạo xinh đẹp, cũng có thể coi là mỹ nhân, nhưng lại hoàn toàn không thể cùng Tô Đào so sánh.
Hiện nay rốt cuộc cũng tốt, Tô Đào phải gả qua cho Tĩnh Viễn Hầu Lục Tễ đang hôn mê bất tỉnh kia xung hỉ, nàng sẽ không cần nhìn đến gương mặt này.
Từ nay về sau, Tô Đào rốt cuộc cái gì cúng không sánh bằng nàng.
Nghĩ đến đây, Tô Dao cảm thấy trong lòng rất vui thích.
Thương nghị sự việc thành hôn xong, Từ thị cùng Tô Dao cùng rời khỏi.
. . .
Hôn sự đã định, Tô phủ trên dưới đều bận rộn.
Tuy nói chỉ là xung hỉ, nhưng Lục Tễ đến cùng là vị quyền cao trức trọng, thứ nên có cũng đều phải có.
Mà hôn sự này đến gấp gáp, dăm ba ngày là phải hoàn thành, Tô phủ trên dưới bận túi bụi, khắp nơi đều náo nhiệt.
Chỉ trừ một chỗ, chính là trong sân viện Tô Đào.
Trong lòng sáng tỏ, hôn sự này nhìn qua náo nhiệt, nhưng thực chất bên trong là cái hố lửa, coi như Tô Đào gả qua có thể thành Hầu phu nhân, nhưng làm sao biết chức Hầu phu nhân này có thể làm bao lâu.
Cho nên không một người nào thèm lại đây nịnh bợ Tô Đào, thậm chí trốn được liền trốn.
Theo lý mà nói, Tô Đào gả qua là dẫn theo nha hoàn hồi môn, nhưng với thanh danh của Lục Tễ, hơn nữa với tình trạng hiện tại của hắn, không một nha hoàn nào nguyện ý cùng Tô Đào qua làm của hồi môn.
Tô Đào cũng không bắt buộc điểm này, nàng không nghĩ đến để bên cạnh người của Tô phủ, cùng Tô phủ dây dưa không rõ, liền cùng Từ thị nói một tiếng, không mang theo nha hoàn hồi môn, bọn nha hoàn trong phủ có thể xem như nhẹ nhàng thở ra.
Rất nhanh, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ ngày mai xuất giá.
. . .
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau, sau khi Tô Đào đổi hỉ phục đỏ chót, lại để người trang điểm, chờ hết thảy thu thập xong xuôi, kiền ngồi ở trên ghế chờ kiệu hoa đến.
Đại Chu thường vào thời gian buổi chiều nghênh đón tân nương tử nhập môn, đợi khoảng một canh giờ, người Tĩnh Viễn hầu phủ người liền đến.
Đoàn người cho Tô Đào che khăn tân nương, lại đỡ Tô Đào vào kiệu hoa.
Kiệu hoa một đường đi thẳng đến Tĩnh Viễn hầu phủ.
Tô phủ cùng Tĩnh Viễn hầu phủ cách nhau không xa cũng không gần, dọc đường đi rất náo nhiệt, dân chúng trong kinh thành đều vây quanh ở hai bên đường nghị luận.
Đi ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới Tĩnh Viễn hầu phủ.
Tuy rằng ngồi bên trong kiệu hoa, Tô Đào cũng nghe được thanh âm náo nhiệt trong Tĩnh Viễn hầu phủ, nghĩ đã tới cũng không ít khách khứa.
Bất quá càng đi vào bên trong, thanh âm náo nhiệt kia lại càng xa, đến cuối cùng chỉ có thể nghe một chút thanh âm diễn tấu.
Hỉ bà bên ngoài kiệu hoa nói với Tô Đào: "Phu nhân, hầu gia trước mắt còn hôn mê, hôn lễ hết thảy chỉ có thể giản lược, chúng ta trực tiếp đến bên trong hậu viện hầu gia."
Lục Tễ vẫn chưa tỉnh lại, bái thiên địa dĩ nhiên là được miễn.
Tô Đào bên trong kiệu hoa lên tiếng, tỏ vẻ đã biết biết.
Lại đi trong chốc lát, cuối cùng tới bên trong sân Lục Tễ, kiệu hoa ngừng lại.
Hỉ bà đỡ tay Tô Đào đi vào bên trong viện.
Cách khăn cô dâu, Tô Đào chỉ có thể nhìn thấy chân mình và gạch đá xanh, ngoài ra cái gì cũng không nhìn được.
Nơi này yên ắng cực kì, trừ tiếng bước chân của nàng cùng hỉ bà, thanh âm nào cũng không có, phảng phất như hồi lâu đều không có người đến qua.
Tô Đào trong lòng bỗng nhiên có chút thấp thỏm.
Tuy nói nàng sớm ra quyết định, nhưng hiện tại mới là cảm giác chân thật.
Trong sách đối với đoạn nữ phụ gả vào đây xung hỉ chỉ qua loa vài trang, nói nữ phụ chịu không ít khổ, cũng không miêu tả cụ thể như thế nào.
Tĩnh Viễn hầu phủ với Tô Đào mà nói, cơ hồ hoàn toàn xa lạ.
Về phần Lục Tễ, trong sách càng chỉ nói mấy chữ.
Mặc kệ nói như thế nào, hơn một tháng sau, nàng đều phải cùng Lục Tễ đang hôn mê này cùng nhau sinh hoạt.
Nghĩ đến về sau phải đối mặt với đủ loại tình huống, Tô Đào có chút khẩn trương.
Đúng lúc này, bước chân hỉ bà ngừng lại, "Phu nhân, đã đến."
"Cót két" một tiếng, hỉ bà đẩy cửa phòng ra.
Tô Đào hít sâu một hơi, sau đó đi vào.
Hỉ bà đỡ Tô Đào ngồi lên giường.
Đem Tô Đào an bày tốt, hỉ bà liền đi .
Sau khi hỉ bà đi, trong phòng càng yên lặng, Tô Đào chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Tô Đào kinh ngạc trong chốc lát, sau đó mới phản ứng được nàng còn chưa vén khăn liền đem khăn voan kéo xuống.
Trong phòng hết thảy đập vào mắt.
Khắp nơi đều âm u, bất quá hiện tại đã chạng vạng tối, sắc trời có chút đen.
Tô Đào đứng dậy đi lên trước đốt một ngọn nến, ánh nền mờ nhạt thắp sáng trong phòng.
Có ánh nến, Tô Đào cũng tựa hồ có thêm dũng khí, nàng xoay người trở lại bên giường, sau đó nhìn về phía giường Lục Tễ.
Người trên giường mặt mày tuấn tú, mũi thẳng, làn da bởi vì huyết sắc không đủ mà lộ ra có chút tái nhợt, nhưng nửa điểm cũng không tổn hại đến dung mạo của hắn, quả nhiên là lang quân như ngọc.
Tô Đào có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ đến Lục Tễ sinh ra lại đẹp mắt như vậy.
Chỉ tiếc hơn một tháng sau sẽ suy yếu mà chết ,Tô Đào có chút thở dài.
Nàng vén màn che lên, sau đó ngồi vào bên cạnh giường nhìn Lục Tễ.
Mặc dù biết Lục Tễ không nghe được, nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói với Lục Tễ: "Ngươi yên tâm, trong hơn một tháng này ta nhất định sẽ chiếu cố tốt ngươi."
Tuy nói nàng đã sớm quyết định, đợi Lục Tễ chết sẽ rời đi sống cuộc sống của mình.
Nhưng vẫn còn hơn một tháng, nàng vẫn sẽ chiếu cố Lục Tễ thật tốt, dù sao hiện giờ trên danh nghĩa nàng cũng là thê tử của Lục Tễ, nàng nhất định sẽ làm tố trách nhiệm của mình.
Nói với Lục Tễ xong, Tô Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngồi trong chốc lát, Tô Đào liền đứng dậy cẩn thận quan sát quanh phòng, dù sao nàng còn phải ở nơi này một khoảng thời gian, tự nhiên phải sắp xếp cho thỏa đáng.
Trước nhìn không kỹ, hiện tại thấy rõ, tâm trạng Tô Đào càng trầm xuống.
Trong phòng cơ hồ bài trí gì cũng không có, vật trang trí cũng chỉ có mấy vật cũ kĩ, rách rưới.
Xem xong trong phòng, Tô Đào lại đẩy cửa đi ra ngoài sân viện.
Viện này rất nhỏ, chỉ tốn một chút là có thể nhìn xong.
Ngoại trừ nhà chính do Lục Tễ ở, mặt khác còn có hai phòng, một là phòng bếp, một cái khác là tịnh thất, bất quá đồ bên đều không toàn diện.
Trong viện càng rách rưới, mặt đất có rất nhiều cỏ dại, bên một mặt tường còn chất đống rất nhiều củi.
Rõ ràng nơi này lúc trước là nhà kho.
Tuy Tô Đào đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng tình huống so với suy đoán của nàng còn muốn gian nan hơn.
Không sai, trong nguyên thư có nói về đoạn này.
Nguyên lai, Lục Tễ là do Đường thị với đời chồng thứ nhất sinh, chẳng qua Đường thị sinh Lục Tễ không lâu, sinh phụ Lục Tễ liền qua đời .
Sau này, Đường thị mang theo Lục Tễ gả cho Lục Đức Hải, Lục Tễ cũng tùy theo sửa thành họ Lục.
Sau khi gả cho Lục Đức Hải không lâu, Đường thị rất nhanh sinh ra nhi tử thứ hai Lục Chinh, có tiểu nhi tử, trong mắt Đường thị dĩ nhiên không có Lục Tễ .
Nói cách khác, toàn bộ người Lục phủ cùng Lục Tễ đều không có quan hệ máu mủ, duy nhất cùng Lục Tễ có quan hệ máu mủ là Lục Chinh, nhưng quan hệ với Lục Tễ cũng không khác người lạ là mấy.
Hơn nữa Lục Tễ không có nhi tử, khi hắn chết, tước vị Tĩnh Viễn Hầu dĩ nhiên thuộc về Lục Chinh .
Bởi vậy, từ khi Lục Tễ hôn mê bất tỉnh, Lục Chinh liền đem Lục Tễ tới viện này, tùy ý để Lục Tễ tự sinh tự diệt.
Trước mắt, người Lục phủ đều đang chờ Lục Tễ tắt thở, đem tước vị truyền vào tay Lục Chinh, về phần hôm nay gọi là xung hỉ, cũng là làm cho thế nhân nhìn thôi.
Tô Đào cắn môi, xem ra ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.
Trở lại phòng, Tô Đào bất đắc dĩ ngồi vào trên ghế.
Giằng co một ngày, hiện nay sắc trời đã triệt để đen,Tô Đào nguyên một ngày không ăn cơm, tự nhiên có chút đói bụng.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân. Thanh Đại cau mày đi vào trong viện, mỗi lần đi vào viện này, nàng đều cảm thấy âm u khó hiểu.
Nàng thật sự không nguyện ý ở lại đây, nhưng ai kêu vận khí nàng không tốt.
Lúc trước Lục Tễ bị di chuyển đến cái nhà này, bả tử nha hoàn đương nhiên không muốn ở lại hầu hạ, nhưng cố tình lại lựa tới nàng đến đây, Thanh Đại thầm kêu một tiếng xui xẻo.
Bất quá bây giờ tốt , phu nhân xung hỉ gả vào đây, sau này có chút việc đều có thể giao cho phu nhân làm, nàng có thể thanh thơi chút ít.
Đang suy nghĩ như vậy, nàng đã đến cửa phòng.
Thanh Đại đẩy cửa phòng ra, sau đó đem hộp đồ ăn bỏ lên bàn: "Phu nhân, đây là đồ ăn của ngài cùng hầu gia buổi tối, đợi sáng mai, nô tỳ lại đến lấy hộp" nói xong liền muốn đi.
Trong phủ ai chẳng biết Lục Tễ sống không được bao lâu , cái gọi là xung hỉ cũng chỉ là dáng vẻ cho người ngoài nhìn, Thanh Đại tự nhiên không đem Tô Đào để vào mắt.
Huống chi viện này âm u khí hiểu, nàng một khắc cũng không muốn ở lâu.
Tô Đào cũng biết tâm tư Thanh Đại, nàng gật đầu: "Được, ta biết ."
Thanh Đại cũng không hành lễ, xoay người rời đi .
Thanh Đại vừa đi, Tô Đào liền tiến lên mở hộp đồ ăn ra.
Trong hộp đồ ăn chỉ có một chén cơm, một chén cháo trắng, cùng một phần rau xanh.
Rau xanh canh suông , một chút dinh dưỡng đều không có, hơn nữa lại nguội lạnh, nhìn không thấy nửa điểm ngon miệng.
Rất rõ ràng, cơm cùng rau xanh là của nàng, cháo trắng là của Lục Tễ .
Tô Đào cũng không nói gì, nàng thầm nghĩ có ăn coi như đã không tệ.
Tô Đào ngồi vào trên ghế, rau xanh cơm trắng đều ăn sạch, tốt xấu cũng không đói bụng .
Bụng của nàng giải quyết xong, kế tiếp đến Lục Tễ.
Tô Đào bưng cháo trắng ngồi bên giường.
Nàng kiếp trước cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mẹ tuổi cao thên thể dần không tốt, thường xuyên sinh bệnh, cho nên nàng rất biết cách chăm sóc người bệnh.
Tô Đào đầu tiên điều chỉnh độ cao gối đầu, đem Lục Tễ an bày tốt; tiếp đến chuẩn bị một tấm khăn sạch sẽ, cuối cùng mới bắt đầu cho Lục Tễ ăn.
Tô Đào múc một muỗng nhỏ, sau đó nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Lục Tễ.
May mắn tuy rằng Lục Tễ hôn mê, nhưng vẫn biết nuốt, một muỗng cháo rất thuận lợi đút được, Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra.
Rất nhanh, một bát cháo liền đút xong .
Tô Đào cầm lấy khăn lau sạch sẽ khóe miệng Lục Tễ, sau đó lại đem bát đĩa xếp lại trong hộp đồ ăn.
Dùng bữa xong, sắc trời càng tối, cũng đến thời gian tắm rửa.
Tô Đào mới vừa xem qua tịnh phòng, cũng có thùng tắm, chẳng qua không có nước nóng.
Hôm nay là ngày đầu tiên nàng gả đến đây, ở đây không ai coi nàng ra gì, cũng sẽ không có người cố ý đưa nước nóng tới đây, nàng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp .
Tô Đào nhớ tới bên phải sân viện có một giếng nước, nàng vội vã đi ra lấy một thùng.
May mà hiện tại mới vào tháng 9, thời tiết còn chưa lạnh, Tô Đào liền tranh thủ tắm rửa một phen.
Rửa mặt chải đầu xong, Tô Đào đổi lại trung y sạch sẽ, sau đó lại đổi một chậu nước mới, thấm ướt khăn, cẩn thận lau mặt cho Lục Tễ.
Tô Đào không dám dùng lực, nàng cúi xuống nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.
Hai người cách có chút gần, Tô Đào không khỏi cảm khái, Lục Tễ đích thực sinh ra thật đẹp.
Chỉ tiếc, Lục Tễ một chút ý tứ tỉnh lại cũng không có, khuôn mặt không một chút phản ứng, cả người không còn sinh khí.
Lau cho Lục Tễ xong, Tô Đào đem nước đổ ra ngoài viện, sau đó khép cửa phòng lại.
Giày vò từ sáng đến giờ, Tô Đào đã sớm mệt lại buồn ngủ, chỉ sợ chạm vào gối đầu liền có thể ngủ đi.
Tô Đào đến bên giường, nhìn Lục Tễ, thanh âm của nàng có chút thấp: "Xin lỗi, ngày sau ta sẽ ngủ bên cạnh ngươi, ngươi đừng để ý."
Lúc nói chuyện, Tô Đào có chút ngượng ngùng, chỉ là nàng thật sự không có biện pháp .
Trong tiểu viện chỉ có gian phòng này có thể ở lại, hơn nữa trừ cái giường này, bên ngoài một chiếc giường cũng không có, nàng cũng không thể ngủ trên ghế.
Hết cách chỉ có cùng Lục Tễ ngủ chung một chiếc giường .
May mà cái giường này rất lớn, dư sức cho nàng cùng Lục Tễ nằm.
Tô Đào biết Lục Tễ hôn mê, không biết sự tình bên ngoài, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Bất quá nàng vẫn trịnh trọng nói với Lục Tễ một tiếng: "Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không đụng vào ngươi."
Điểm ấy Tô Đào rất có lòng tin, nàng ngủ rất quy củ .
Lúc này, Tô Đào mới lên giường, động tác nàng nhẹ nhàng, một chút cũng không đụng tới Lục Tễ.
Trên chiếc giường này có hai cái chăn, vừa tiện phân Lục Tễ một bên giường, nàng một bên.
Tô Đào đem chăn đắp lên người, nàng không nhịn được thở ra một hơi, có thể coi như thoải mái nằm xuống .
Chẳng qua Tô Đào vẫn có chút không yên lòng, tuy nói nàng ngủ quy củ, nhưng vạn nhất đâu.
Tô Đào suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy lấy một cái gối đầu để ở giữa nàng và Lục Tễ, nàng nghĩ như vậy khẳng định không có vấn đề, cuối cùng mới yên tâm ngủ .
Tô Đào lần nữa nằm lên giường.
Tô Đào tưởng lần đầu tiên cùng nam nhân ngủ chung giường, nàng nhất định sẽ ngủ không ngon.
Không nghĩ đến, vừa dính đầu lên gối không lâu, nàng liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong chớp mắt đã đến sáng ngày thứ hai.
Mặt trời vừa mọc, sắc trời mờ mờ sáng, trong phòng hết thảy còn mơ hồ .
Nhưng vào lúc này, ngọc bội bên cạnh Lục Tễ bỗng nhiên sáng lên một cái.
Tô Đào đang ngủ say, nàng bị ánh sáng này chiếu vào đến nhíu mày.
Nàng mơ mơ màng màng cho rằng trời sắp sáng, cũng không tỉnh dậy, kéo chăn qua tiếp tục ngủ, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.
Một bên, mi mắt Lục Tễ khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt hắn là khung giường với màn che tối tăm, hiển nhiên là đang ở trên giường.
Hắn sao lại nằm trên giường?
Lục Tễ nhớ mang máng, một khắc cuối cùng trước khi hắn hôn mê là đang ở trong lều trại.
Mấy tháng trước Ngoã Lạt xâm phạm, hắn mang binh xuất chinh, một đường dẫn binh tướng Ngoã Lạt đánh đuổi về Bắc Cảnh, đạt được toàn thắng.
Chiến trận thắng lợi, trước khi khải hoàn trở về, ở trong lều trại nghị sự một khắc kia, hắn đột nhiên cảm giác được thân thể khó chịu, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, mất đi ý thức.
Chẳng lẽ là hắn hôn mê nên thuộc hạ đem hắn về kinh thành?
Lục Tễ khẽ cau mày.
Nhưng vào lúc này, hắn chợt nghe được tiếng hít thở đều đều.
Lục Tễ nghiêng mặt, hắn lúc này mới phát hiện bên người hắn có thêm một người.
Bên trong màn tối tăm, mơ hồ có thể nhìn một chút, hướng lên trên, chỉ lộ ra một nửa mặt.
Mặc dù như thế, cũng có thể nhìn ra là nửa khuôn mặt trắng nõn cùng chiếc cằm nhọn nhọn.
Không cần nghi ngờ, đây là một nữ nhân.
Bên người hắn sao lại có nữ nhân đang nằm?
Đây là chuyện không có khả năng .
Phản ứng đầu tiên của Lục Tễ là, nữ nhân bên cạnh kia là mật thám.
Thói quen nhiều năm qua, làm Lục Tễ theo bản năng vươn tay muốn bóp chặt cổ nữ nhân kia.
Chỉ là muốn nâng tay trong nháy mắt, Lục Tễ liền phát hiện không đúng.
Hắn giống như... Sống ở bên trong một khối ngọc bội.
Không đúng, nói như vậy cũng không chuẩn xác, hắn nghĩ tới truyện xuất linh hồn trong truyền thuyết.
Là linh hồn của hắn xuất ra, sau đó nhập vào khối ngọc bội này.
...
Lục Tễ là lớn lên trong biển thây chém giết, hắn chưa từng tin vào quỷ thần.
Nhưng hết thảy trước mắt, lại làm cho hắn nhất thời không thể không suy nghĩ.
Bất quá Lục Tễ rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn vừa muốn nhìn tình hình bốn phía một chút, bỗng nhiên cảm thấy trong đầu một trận đau đớn, sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Tô Đào ngủ say đối với những chuyện này không hay biết chút nào.
Lúc Tô Đào tỉnh lại, sắc trời dĩ nhiên đã sáng.
Thần sắc Tô Đào còn có chút giật mình, nàng nhìn màn che xa lạ, sau một lúc lâu mới phản ứng được nàng đã gả cho người ta, bên cạnh còn có một nam nhân xa lạ đang nằm.
Tô Đào theo bản năng nghiêng mặt nhìn Lục Tễ bên cạnh.
Từ góc độ Tô Đào nhìn sang, vừa lúc nhìn đến chiếc mũi thẳng của Lục còn có lông mi thon dài.
Mặt Tô Đào có chút đỏ, nàng vội vã xoay đầu qua hướng khác.
Tối hôm qua còn chưa thấy thế nào, hiện tại lại cảm thấy có chút kì quái .
Phen này xuống dưới, Tô Đào xem như triệt để thanh tỉnh .
Nguyên bản Tô Đào còn muốn ngủ nướng một chút, dù sao trong tiểu viện không ai quản nàng, nàng cũng không cần giống lúc ở Tô phủ đi bái kiến trưởng bối.
Bất quá nếu đã tỉnh, nàng vẫn nên dậy thôi.
Tô Đào ngồi thẳng dậy, nàng đem chăn xắp xếp tốt, sau đó tay chân lại rón rén rời giường.
Tô Đào tùy tiện tìm một thân quần áo ở nhà để thay, tóc cũng không búi, chỉ tùy tiện cột lại, sau đó liền chuẩn bị rửa mặt.
Nước tự nhiên cũng không có, vẫn là phải tự mình đi múc.
Tô Đào mới vừa đi tới bên giếng nước chuẩn bị múc, cửa viện liền bị đẩy ra .
Tô Đào giương mắt, là Thanh Đại đưa cơm tới .
Tô Đào trong lòng rõ ràng, dựa vào tình huống hiện tại, Thanh Đại chính là người quản cái tiểu viện này .
Ngày sau nàng muốn làm chuyện gì, đều phải cùng Thanh Đại nói chuyện, nàng phải cùng Thanh Đại tạo mối quan hệ, như vậy ngày sau cũng dễ dàng một chút.
Bởi vậy, Tô Đào ngẩng mặt hướng về phía Thanh Đại cười một cái: "Thanh Đại cô nương"
Thanh Đại lại cả kinh đứng tại chỗ.
Đêm qua nàng không nhìn kỹ Tô Đào, chỉ muốn nhanh chóng làm xong xuôi mọi chuyện rồi đi, hiện tại mới xem như thấy rõ bộ dáng Tô Đào.
Thanh Đại không nghĩ đến Tô Đào vậy mà lại sinh đẹp như vậy, nàng kinh ngạc nhìn Tô Đào.
Cô nương trước mắt làn da trắng nõn, hai mắt trong veo, ngũ quan có loại khí chất bức người, xinh đẹp làm cho người ta không thể dời mắt.
Sau một lúc, Thanh Đại mới hồi phục tinh thần, nàng xách hộp đồ ăn đi về phía trước: "Phu nhân, đây là đồ ăn sáng hôm nay."
Tối hôm qua Thanh Đại còn không cảm thấy gì, hiện tại nàng có chút đồng tình với Tô Đào .
Xinh đẹp như vậy, mệnh lại không tốt, phải gả cho Lục Tễ xung hỉ, nghĩ đến không bao lâu có thể thành quả phụ, quả nhiên là đáng tiếc .
Bất quá đồng tình thì đồng tình, nàng cũng chỉ ở trong lòng khẽ thở dài một chút.
Nhưng giọng điệu Thanh Đại có chút nhẹ nhàng: "Phu nhân, ngươi cứ dùng bữa, giữa trưa nô tỳ lại đến lấy hộp đồ ăn."
Nói xong, Thanh Đại lấy hộp đồ ăn tối qua rời đi .
Tô Đào cũng không vội vã cùng Thanh Đại giao hảo, nàng vừa tới phủ, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Tô Đào tiếp tục múc nước, sau đó rửa mặt một phen.
Sau khi rửa mặt, Tô Đào mở hộp đồ ăn ra.
Quả nhiên, món ăn so với tối qua đồng dạng, trừ đem cơm đổi thành bánh bao, của Lục Tễ vẫn là một chén cháo trắng.
Tô Đào nhíu chặt mi.
Hai bữa liền đều như thế, có lẽ lúc trước Lục Tễ cũng chỉ được ăn toàn cháo trắng .
Phải biết Lục Tễ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, thân thể rất kém, Tô Đào chỉ cho Lục Tễ ăn cháo, cảm thấy như đang ngược đãi bệnh nhân.
Không nói đến Lục Tễ, chính nàng cũng chịu không nổi việc ăn cơm như vậy hơn một tháng kế tiếp.
Nàng phải nghĩ biện pháp.
Bất quá việc này không thể sốt ruột, trước tiê ở trong phủ đứng vững gót chân rồi lại nói.
Đang nghĩ tới, cháo trong chén cũng thấy đáy, Tô Đào cầm chén để qua một bên.
Nàng rũ mắt nhìn Lục Tễ.
Lục Tễ sắc mặt tái nhợt, nửa điểm huyết sắc cũng không có, nhìn thấy có vẻ rất suy yếu.
Tô Đào nhìn đáy chén cháo trắng bên cạnh, càng phát cảm thấy bản thân như đang ngược đãi bệnh nhân.
Tuy trong nguyên thư Lục Tễ cuối cùng vẫn suy yếu mà chết, nhưng hiện tại hắn là người sống, người bình thường mỗi ngày ăn cháo trắng đều chịu không nổi, huống chi còn là bệnh nhân đang hôn mê.
Biện pháp tốt nhất là ra phủ mua đồ ăn trở về tự mình làm, người Lục phủ hiển nhiên sẽ không cho nàng ra ngoài, người duy nhất có thể giúp được nàng chính là Thanh Đại.
Nhưng nàng mới gặp mặt Thanh Đại, tự nhiên không thể mở miệng nói loại việc này, nếu không Thanh Đại sẽ hoài nghi nàng .
Như thế nào cũng phải qua vài ngày lại nói.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Đào cũng không nghĩ ra biện pháp nào, nàng bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng vào lúc này, mắt Tô Đào sáng lên, nàng vội vã đi đến hòm của hồi môn trong góc, sau đó mở ra, tìm đường đỏ bên trong.
Thời điểm chuẩn bị gả đi, Tô Đào liền đoán ở Lục phủ sẽ không dễ chịu, nguyên thân lại giống như nàng, mỗi lần tới nguyệt sự đều đau bụng như nhau, cho nên nàng cố ý chuẩn bị bao đường đỏ trong hòm, không nghĩ tới bây giờ có thể dùng tới .
Đường đỏ vừa lúc có thể bổ huyết, nhìn Lục sắc mặt Lục Tễ, nghĩ đến dùng nước đường đỏ là thích hợp, dù sao so với cháo trắng tốt hơn; chỉ cần hòa với nước sôi.
Nghĩ cũng biết Thanh Đại sẽ không đưa nước sôi đến .
Tô Đào nghĩ tới đến phòng bếp kia nấu...
Cho nên chờ Thanh Đại giữa trưa đưa cơm đến, Tô Đào liền gọi nàng lại.
Thanh Đại có chút kinh ngạc, Tô Đào kêu nàng có thể có chuyện gì?
Tô Đào nói muốn có nước nóng, đương nhiên là đổi lý do: "Thanh Đại cô nương, ta nhìn trong viện có bó củi, trong phòng bếp cũng có nồi, không biết có thể tự mình nấu chút nước nóng, buổi tối dùng tắm rửa không?."
Nghe Tô Đào nói, Thanh Đại giật mình, Tô Đào tắm rửa, cũng không thể dùng nước lạnh đi.
Kỳ thật lẽ ra nên là nàng đưa nước nóng tới đây, bất quá nếu như vậy, nàng còn phải thêm củi nấu nước, tốn thêm không ít khí lực.
Khi nghe Tô Đào nói, Thanh Đại mới phản ứng kịp trong này vốn là phòng chứa đồ, cái gì cũng không thiếu, Tô Đào có thể tự mình nấu nước.
Thanh Đại đương nhiên đồng ý, này còn giúp nàng giảm đi không ít chuyện .
Thanh Đại còn nhiệt tình cùng Tô Đào nói, đợi buổi tối đưa cơm tới sẽ mang cho Tô Đào chút hỏa chiết tử để dùng.
Thanh Đại tuân thủ hứa hẹn, chạng vạng quả nhiên cho Tô Đào rất nhiều hỏa chiết tử, còn chỉ dẫn Tô Đào hạ củi đốt thế nào cho tốt.
Về thân thế của Tô Đào, Thanh Đại tự nhiên biết , tuy nói Tô Đào là thiên kim giả, nhưng rốt cuộc cũng như thiên kim thật sống an nhàn sung sướng mười mấy năm, sợ là không biết nấu củi.
Cùng Thanh Đại đoán đồng dạng, nguyên chủ không biết, Tô Đào cũng không rõ ràng, nàng đem lời Thanh Đại ghi nhớ chặt chẽ.
Nói xong, Tô Đào mới trở về viện.
Nàng trước đem hộp đồ ăn bỏ lên bàn, sau đó lại đem hỏa chiết tử cất tốt.
Bên trong ngọc bội, Lục Tễ đang nhìn Tô Đào.
Không sai, Lục Tễ đã tỉnh trong chốc lát, lần này tỉnh lại, hắn không có kinh ngạc, mà là bình tĩnh quan sát bốn phía.
Phòng ở nhỏ hẹp lại rách nát, chính là tiểu viện bị bỏ hoang trước kia, sau này làm phòng chứa đồ.
Nhìn lại chính mình hôn mê trên giường, nhớ đến tính tình Lục Chinh, tự nhiên không khó đoán ra nguyên nhân.
Chắc chắn nhân lúc hắn hôn mê, Lục Chinh liền đã đem hắn đến nhà kho này chờ chết, để hắn có thể danh chính ngôn thuận thừa kế tước vị.
Vừa nghĩ thông hết thảy, Lục Tễ liền nghe thấy bên ngoài Tô Đào với Thanh Đại nói chuyện.
Lục Tễ thông minh cỡ nào, Thanh Đại mở miệng một tiếng phu nhân, hơn nữa trên án kỷ còn chưa kịp thu dọn hỉ phục.
Lục Tễ cơ hồ nháy mắt liền đoán được, Tô Đào gả đến đây xung hỉ .
Nói cách khác, buổi sáng trên giường thấy nữ nhân không phải làmật thám, mà là ... Xung hỉ phu nhân của hắn.
Tô Đào đang bận tự nhiên không biết hết thảy, nàng lấy một ít hỏa chiết tử, chuẩn bị đi đến phòng bếp nấu nước.
Đóng lại cửa phòng, Lục Tễ không thể nhìn ra bên ngoài .
Trải qua chuyện vừa nãy Lục Tễ cũng quen thuộc với tình trạng hiện tại của mình.
Hắn hiện tại tuy có thể nhìn thấy hết trong phòng, nhưng không thể nói chuyện, cũng không có cảm giác nào.
Bất quá ngược lại có thể nghe được thanh âm bên ngoài, tỷ như hiện tại hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tô Đào.
Bên ngoài, Tô Đào đang ôm bó củi đi vào trong phòng bếp.
Dựa theo Thanh Đại, Tô Đào trước đem bó củi bỏ vào trong bếp, sau đó mới đốt hỏa chiết tử, củi gỗ cháy lên.
Một lát sau,ánh lửa lại càng ngày càng yếu, một thoáng chốc liền dập tắt.
Tô Đào nhíu chặt mày, lửa sao lại tắt rồi?
Thanh Đại nói ngược lại rất đơn giản, khi đốt lên sẽ không có chuyện như vậy.
Tô Đào ngược lại biết làm cơm, còn làm không tệ, nhưng lại chưa từng nhóm lửa qua loại nồi này, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi chân tay có chút luống cuống.
Hiện tại chỉ có thể đốt lần nữa, Tô Đào lại lần nữa đốt hỏa chiết tử.
Lúc này lửa cháy lâu hơn, nhưng là có không ít khói, lửa cũng càng ngày càng yếu.
Tô Đào bị nghẹn, trong ánh mắt đều là nước mắt, bất quá bây giờ cũng bất chấp chuyện này, nàng vội vã thổi khí vào lòng bếp, thật vất vả, lửa này mới xem như cháy ổn.
Tô Đào cũng nhẹ nhàng thở ra, có thể xem như nấu được .
Kế tiếp nàng vẫn luôn cạnh bếp chờ, thỉnh thoảng thêm chút củi, miễn cho lửa lại tât.
Qua một chốc, nước liền sôi .
Tô Đào lấy chén nhỏ múc nước nóng bên trong, sau đó mới đi vào phòng.
Trở lại phòng, Tô Đào vội vàng đem đường đỏ lấy ra cho vào trong nước ấm.
Chờ đường đỏ tan không sai biệt lắm , Tô Đào mới đi qua cho Lục Tễ ăn, động tác cẩn thận lại nhu thuận.
Từng muỗng từng muỗng, chén nước đường đỏ này rất nhanh thấy đáy.
Uống xong nước đường đỏ, Tô Đào lại lau khóe miệng Lục Tễ.
Không biết là tác dụng của đường đỏ hay thứ gì khác, Tô Đào tổng cảm thấy uống xong, sắc mặt hắn có chút hồng hào.
Dù sao nước đường đỏ ấm áp so với cháo lạnh lúc trước tốt hơn chút.
Coi như bổ máu không được tốt lắm, cũng có thể làm ấm dạ dày.
Tô Đào lẩm bẩm nói: "Xem ra vẫn là uống nhiều một chút bổ thân thể mới tốt."
Cho Lục Tễ ăn xong, Tô Đào mới bắt đầu ăn cơm.
Như cũ là rau xanh cùng cơm trắng, hôm nay còn nhiều hơn một đĩa dưa muối nhỏ, Tô Đào cơ hồ nhăn hết mặt mũi mới đem được cơm này nuốt xuống .
Lục Tễ ở một bên, đem hết thảy đều nhìn trong mắt.
Hắn có chút giật mình nhìn Tô Đào bị yên lửa hun đầy mặt, hiện ra từng vết đen trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lục Tễ không nghĩ đến Tô Đào phí nhiều khí lực thế là vì đun nước đường đỏ cho hắn.
Đường đỏ từ xưa có công dụng bổ máu. Mi tâm Lục Tễ hơi nhíu.
Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn liền biết mẫu thân thích đệ đệ, còn chán ghét hắn.
Không sai, là chán ghét.
Thân là nhi tử, hắn không thể không biết cảm xúc của mẫu thân.
Vừa thấy hắn, mẫu thân trong ánh mắt liền bộc lộ hận ý, như là hận không thể vĩnh viễn không thấy hắn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều không nhận được một tia chiếu cố từ Đường thị chỉ có lạnh lùng.
Sau khi lớn lên, hắn liền dấn thân vào quân doanh,trải qua sinh tử vài lần, chỉ cần không chết, hắn liền sẽ chống cự,giãy dụa sống sót.
Dần dà, mọi người cũng quen, chưa từng có người nào hỏi qua hắn một câu.
Hắn cũng dần dần thành quen.
Đây là lần đầu tiên, có người quan tâm hắn như vậy.
Nhưng trong chớp mắt, ánh mắt Lục Tễ liền như cũ không hề có bất kỳ cảm xúc nào. Sẽ không có người thật sự đối đãi với hắn tốt như vậy.
Lục Tễ nghĩ.
Từ nhỏ trải qua bao chuyện tạo cho Lục Tễ tính đa nghi mạnh mẽ.
Sẽ không có người vô duyên vô cớ đỗi đãi với hắn tốt như vậy, trừ phi Tô Đào có mục đích gì đó.
Lục Tễ nghĩ, Tô Đào đến cùng là người của Lục Chinh hay là của những người đối đầu với hắn phái tới?
Đang suy nghĩ, Lục Tễ đột nhiên cảm thấy đầu một trận đau đớn.
Cảm giác này rất quen thuộc, chính là điềm báo mỗi lần hắn sắp rơi vào hôn mê.
Rất nhanh, Lục Tễ liền mất đi ý thức.
Bên này, Tô Đào cũng dùng bữa xong, nàng bắt đầu dọn dẹp hộp đồ ăn.
Bận việc một ngày, Tô Đào cả người gân cốt cũng có chút đau xót.
Huống chi lúc này sắc trời cũng không còn sớm, Tô Đào tính toán nhanh chóng rửa mặt đi ngủ.
Tô Đào trước tìm một bộ trung y sạch sẽ, sau đó mới ngồi vào bàn trang điểm, đem tóc thả xuống.
Kết quả thấy gương mặt trong gương phủ đầy vệt đen.
Tô Đào bị hù cho nhảy dựng, sau đó mới nhớ nhất định là vừa rồi đốt củi bị hun.
Tô Đào bất đắc dĩ thở dài, hy vọng ngày sau quen tay, sẽ không biến thành như vậy nữa .
Chải tóc xong, Tô Đào liền ôm trung y vào tịnh phòng.
Có nước nóng, Tô Đào thoải mái tắm rửa một phen, cực kỳ dễ chịu.
Tô Đào bước nhẹ nhàng trở về, chỉ là trong chớp mắt nhìn đến Lục Tễ cước bộ của nàng bỗng dừng lại .
Nàng còn chưa lau người cho Lục Tễ.
Lúc trước Thanh Đại có nói qua với nàng, sự việc không thuận tiện, có thể cho Tiểu Tư ngoài viện hỗ trợ.
Tiểu Tư cách vài ngày mới đến lau người cho Lục Tễ một lần.
Theo lý thuyết, phải nên thường xuyên lau người cho bệnh nhân.
Tô Đào mím môi, vẫn là nàng làm đi, nàng có thể giúp Lục Tễ lau chân tay, về phần bên cạnh... Giao cho Tiểu Tư đi.
Tô Đào xoay người ra khỏi phòng, lấy một chậu nước nóng về.
Chỉ là sau khi chuẩn bị xong, Tô Đào lại có chút ngượng ngùng.
Tô Đào nhìn Lục Tễ mê man không tỉnh trên giường, tự nói với mình, đây là bệnh nhân, nàng chỉ đang chăm sóc bệnh nhân.
Nghĩ như vậy, Tô Đào dần dần bình tĩnh lại .
Nàng rửa sạch khăn, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở cổ áo Lục Tễ.
Khi vừa cởi bỏ cổ áo, Tô Đào thấy trên lồng ng.ực Lục Tễ có đầy vết thương lớn nhỏ!
Tô Đào kinh hô thành tiếng.
Nàng biết, Lục Tễ từ nhỏ đã dấn thân vào quân doanh, trên người chắc chắn có rất nhiều vết thương cũ.
Nhưng người đang khỏe mạnh sao lại tổn thương toàn thân thế này?
Bất quá Tô Đào rất nhanh liền hiểu.
Lục Tễ trước khi hôn mê đang chiến đấu với Ngoã Lạt, tổn thương này nhất định là khi đó lưu lại .
Lúc ấy Lục Tễ vừa hôn mê, các tướng sĩ liền đưa hắn về kinh thành, hoàng thượng cũng phái rất nhiều ngự y đến chẩn bệnh cho Lục Tễ.
Vết thương trên người Lục Tễ không sao, đều là bị thương ngoài da, chỉ cần đắp dược sẽ khỏi.
Nhưng vì sao Lục Tễ hôn mê, nhóm thái y đều không thể hiểu.
Nhóm Thái y ở Tĩnh Viễn Hầu phủ hơn mười ngày, đều không tra ra nguyên nhân bệnh Lục Tễ, cũng không có biện pháp cứu trị, chỉ có thể nhìn Lục Tễ từng ngày suy yếu hơn.
Thật sự bất khả thi, nhóm thái y đành phải từ bỏ.
Chờ nhóm thái y vừa đi, Tĩnh Viễn Hầu phủ triệt để rơi vào tay Lục Chinh, hắn cũng không cần cải trang thành bộ dáng đệ đệ tốt, lập tức đem Lục Tễ đến sài phòng chờ chết.
Kể từ lúc đó, không có người bôi thuốc cho vết thương của Lục Tễ, cũng bởi vậy vết thương của Lục Tễ mới có thể như bây giờ.
Nếu là người thường, miệng vết thương tốt hơn nửa, cũng không cần bôi thuốc.
Nhưng Lục Tễ bệnh nhân, đương nhiên phải bôi.
Tô Đào nhìn vết thương của Lục Tễ đến xuất thần, ánh mắt xinh đẹp của nàng đỏ lên.
Mặc kệ như thế nào, Lục Tễ đã vì Đại Chu lập bao công lao hiển hách, huống chi hắn còn là ca ca của Lục Chinh, sao hắn có thể đối xử với ca ca hắn như vậy?
Qua một lúc lâu sau, Tô Đào mới hồi phục tinh thần.
Nàng mang chiếc khăn ẩm ướt, cẩn thận lau bốn phía miệng vết thương.
Tô Đào một bên lau một bên cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Tễ. Một lát sau, Tô Đào mới phản ứng lại, nàng đúng là ngu ngốc, Lục Tễ hiện tại không có ý thức, nên sẽ không cảm nhận được đau đớn.Tuy như thế, nàng vẫn dùng tận khả năng nhẹ nhàng hết mức.
Thật vất vả lau xong, trên trán Tô Đào đã xuất hiện một tầng mồ hôi.
Tô Đào đem áo Lục Tễ chỉnh lại, nàng nhìn Lục Tễ: "Ta nhất định sẽ giúp huynh tìm dược về."
Vết thương của Lục Tễ tất nhiên phải bôi thuốc, nàng đã nói, trong khoảng thời gian này sẽ chiếu cố tốt Lục Tễ, nhất định sẽ không nuốt lời.
Thanh Đại sẽ không giúp nàng mua dược, chỉ có thể chính nàng ra phủ đi mua.
Lúc trước nàng nghĩ qua vài ngày sẽ nói với Thanh Đại chuyện ra khỏi phủ, như vậy sẽ ổn thỏa chút. Nhưng hiện tại xem ra, không thể lại đợi nữa .
Chẳng qua, nàng phải nghĩ thật tốt lý do.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Thanh Đại đúng giờ lại
tới đưa cơm.
Tô Đào tiếp hộp đồ ăn: "Làm phiền Thanh Đại cô nương ."
Thanh Đại cười một tiếng: "Đây là điều nô tỳ phải làm ."
Trải qua mấy ngày ở chung, Thanh Đại cũng biết Tô Đào là một người an tĩnh, huống chi lại sinh ra đẹp mắt, Thanh Đại vẫn nguyện ý cùng Tô Đào nói nhiều hơn chút.
Lúc này, trên mặt Tô Đào hiện ra thần sắc khó xử.
Thanh Đại liền nói: "Phu nhân có chuyện gì không? Nếu như có vấn đề gì, cứ việc nói."
Tô Đào có chút ngượng ngùng: "Đúng là có chuyện..."
"Là như vậy, Thanh Đại cô nương, ta muốn ra phủ một chuyến, cô thấy có được không?" Tô Đào nói.
Thanh Đại mở to hai mắt: "Ra phủ?" Nàng theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nàng là bị phái đến nơi này chiếu cố Lục Tễ với Tô Đào, nhưng đồng thời cũng là giám thị.
Không làm khó dễ, ngược lại đôi khi nàng có thể thuận tay giúp một chút, còn chuyện ra phủ...
Tô Đào vội vàng nói: "Thanh Đại cô nương, ta sẽ không chọc phiền toái cho cô , ta chỉ muốn ra ngoài mua chút rau xanh, tự mình nấu cơm."
Tô Đào nói như vậy, Thanh Đại sẽ hiểu, nàng đây là không ăn nổi đồ ăn .Nàng đưa cơm , tự nhiên biết mỗi ngày món ăn là cái gì.
Nói thật, hiện tại tiểu nha hoàn đều không ăn thức ăn như vậy, Tô Đào đến cùng từng là thiên kim tiểu thư sống an nhàn sung sướng, cơm canh mỗi ngày như vậy, tất nhiên là chịu không nổi .
Thanh Đại cũng có chút động lòng trắc ẩn .
Tô Đào thấy thế lại nói: "Không gạt cô nương, ta còn muốn về Tô phủ xem một chút, bất quá cô yên tâm, ta chỉ đứng xa nhìn một chút, tuyệt đối sẽ không vào cửa" nàng lại viện lý do.
Đôi mắt Tô Đào đỏ lên, nhìn đáng thương cực kì .
Thanh Đại giật mình, hôm nay là ngày thứ ba Tô Đào gả tới đây, theo tập tục Đại Chu, tân nương tử ngày thứ ba sẽ được hồi môn. Nhưng hầu gia có cái dạng này, đương nhiên là không có khả năng quay về.Thanh Đại càng cảm thấy Tô Đào đáng thương.
Trong kinh thành người người đều biết Lục Tễ không còn sống lâu, hiện tại chỉ là chờ chết mà thôi, người trong phủ cũng không coi trọng Lục Tễ, bằng không sẽ không phái nàng sang đây giám sát hắn.
Huống chi Tô Đào không cầm hộ tịch trong tay, muốn chạy cũng không chạy được.
Chỉ cần nàng nới lỏng tay, để Tô Đào ra ngoài cũng không phải việc khó khăn.
Nhìn thấy vẻ mặt Thanh Đại buông lỏng, Tô Đào lấy ra một cây trâm cài đầu nhét vào tay Thanh Đại:"Phiền toái cô nương ."
Cái trâm cài đầu này là của hồi môn nàng mang đến, giá trị không tệ.
Quả nhiên, Thanh Đại vừa nhìn thấy cây trâm đôi mắt liền sáng lên.
Lúc trước nàng chỉ động tâm ý , hiện tại có cái trâm cài đầu này, trực tiếp liền đồng ý : "Được rồi, nhưng ngày sau phu nhân chỉ có thể năm ngày ra ngoài một lần."
Tô Đào liền vội vàng gật đầu, có thể năm ngày ra ngoài một lần đã không tồi rồi.
Thanh Đại tuy đã đáp ứng Tô Đào, nhưng nàng còn phải cùng Tiểu Tư trông coi cửa viện khai thông một chút, nên nàng hẹn Tô Đào buổi chiều đưa nàng ra ngoài.
Canh giờ tới, Thanh Đại dẫn Tô Đào ra ngoài tiểu viện.
Tiểu Tư quả nhiên không có ngăn lại, giống như là không phát hiện, Tô Đào nhẹ nhàng thở ra, xem ra cùng giao hảo với Thanh Đại quả nhiên là đúng.
Tiểu viện xây ở phía tây Lục phủ, cực kỳ hoang vu, sau khi rời khỏi đây vòng qua một cửa liền ra phủ, mười phần thuận tiện, hơn nữa càng không làm người khác chú ý.
Hôm nay là lần đầu tiên Tô Đào ra phủ, Thanh Đại tuy rằng yên tâm với Tô Đào, nhưng vẫn theo nàng ra phủ.
Càng đi ra ngoài, người đi đường càng nhiều, chờ đi đến trên đường chính, tiếng người càng ồn ào.
Sau khi xuyên qua, đây là lần đầu tiên Tô Đào ra ngoài nhìn xem bốn phía cùng kí ức của nguyên chủ đối chiếu.
Một bên Thanh Đại mở miệng: "Phu nhân, trước tiên chúng ta về Tô phủ đi."
Tô Đào: "..."
Một lúc sau, Tô Đào mới nói: "Được."
Tại cây liễu trong ngõ nhỏ gần Tô phủ, Tô Đào cùng Thanh Đại phát hiện trước cửa Tô phủ có rất nhiều xe ngựa, rất náo nhiệt.
Thanh Đại có chút buồn bực, Tô phủ phải gả nữ nhi đi đáng ra cũng không phải chuyện vui, giờ xong xuôi rồi sao còn náo nhiệt như thế.
Thanh Đại tìm một nha hoàn hỏi thăm, mới biết được, nguyên lai là Tô lão gia thăng quan, còn là một chức quan béo bở, bây giờ mọi người trong phủ đều đang ăn mừng. Chuyện này quả thực quá rõ ràng, chức quan của Tô phụ là dùng Tô Đào đổi lấy .
Thanh Đại càng cảm thấy đáng thương cho Tô Đào.Tô Đào mong chờ về đây thăm Tô phủ một chút, bọn họ đảo mắt lại đã ăn mừng, đúng là nhẫn tâm.
Tuy không phải thân sinh nhưng làm vậy cũng quá đáng quá đi. Tô Đào cô đơn đứng ở một bên, giả vờ thương tâm.
Sau một lúc, Thanh Đại mới thở dài: "Phu nhân, chúng ta đi thôi."
Hai người từ cây liễu nhỏ ra ngoài, ra đến trên đường lớn.
Con đường này chủ yếu là bán rau xanh, Tô Đào muốn mua gì đều có thể mua ở đây.
Nơi này nhiều dân chúng, mỗi lần mua đồ đều có thể chảy một thân mồ hôi.
Thanh Đại cũng không muốn chen vào, liền nói: "Phu nhân, nô tỳ ở nơi này chờ người."
Tô Đào trong lòng vui vẻ, nàng mới vừa còn đang nghĩ nên lén Thanh Đại đi mua thuốc như thế nào, không nghĩ Thanh Đại vậy mà chủ động không đi theo nàng.
"Được, ta sẽ đi nhanh thôi" Tô Đào nói.
Lúc trở lại, những thứ nên mua Tô Đào đều mua đủ.
Dù sao lần đi ra tiếp theo phải đợi năm ngày sau, nàng phải mua đủ lượng đồ dùng cho năm ngày. Bột gạo, lương dầu, gà thịt cá muối nhất định phải mua đủ, còn có các loại rau xanh khác.
Thân thể Lục Tễ yếu ớt, cần tẩm bổ thân thể, Tô Đào liền mua thêm mấy thứ thuốc bổ linh tinh.
Nhiều đồ như vậy, nàng đương nhiên cầm không nổi, cho nên Tô Đào lại mướn một chiếc xe đẩy, đem đồ để lên xe đẩy tay theo. Một bên đi đến hiệu thuốc bắc.
Vết thương của Lục Tễ đều là ngoài da, chỉ cần dùng dược bôi vào; Tô Đào cũng không trì hoãn lâu, trực tiếp kêu chưởng quầy mua một bình kim sang dược.
Sau khi mua xong, Tô Đào mang theo đồ ra khỏi phố, Thanh Đại đang đứng ở đầu đường chờ.
Nhìn một xe chở đầy đồ, Thanh Đại không khỏi có chút giật mình. Nhất định mua đồ dùng đủ cho năm ngày. Hơn nữa đây là lần đầu tiên, cần mua gạo, với mấy dụng cụ cơ bản,về sau có thể sẽ không nhiều như thế .
Tô Đào nhìn Thanh Đại: "Đều mua đủ, chúng ta về đi."
Thanh Đại gật đầu: "Vâng."
Bọn họ trở về Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Đợi trở lại tiểu viện, Tô Đào nói: " Hôm nay phiền toái Thanh Đại cô nương rồi."
Thanh Đại vẫy tay: "Không phiền toái, phu nhân không cần để ở trong lòng."
Nói thật, Tô Đào nói ngày sau ở trong viện tự mình nấu cơm, nàng cũng không cần mỗi ngày ba bữa đem cơm lại đây, tiết kiệm không ít thời gian. So sánh lại, thật sự không những không phiền toái còn dễ dàng hơn cho nàng.
Thanh Đại nhìn sắc trời một chút: "Thời điểm không còn sớm, nô tỳ về trước ."
Sau khi Thanh Đại đi, Tô Đào cũng bận rộn hẳn lên.
Đồ mua về đều đặt trong sân viện, nàng phải mang từng cái vào phòng bếp.
Trong phòng. Lục Tễ đã tỉnh từ lâu.
Tỉnh lại, hắn thấy mình ở trong căn phòng trống rỗng.
Lần trước mặc kệ hắn tỉnh lại lúc nào đều sẽ thấy Tô Đào. Nhưng lần này tỉnh lại, hắn lại không thấy người đâu. Không chỉ như thế, hắn cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, trong viện an tĩnh như không có người ở.
Lục Tễ khẽ cau mày, Tô Đào hiện tại khẳng định không ở trong viện.
Nàng đi chỗ nào? Hoặc là nói, nàng... bỏ đi rồi?
Sắc trời càng ngày càng tối, Tô Đào cũng chưa trở về.
Lục Tễ nhìn túi đường đỏ trên án kỷ, nghĩ tới dáng vẻ nàng cho hắn uống tối qua. Lục Tễ lạnh lùng, hắn nghĩ đúng, sẽ không có người thật sự đối tốt với hắn.
Nhưng lúc này, hắn nghe được âm thanh cửa viện bị đẩy ra, còn có đối thoại của Tô Đào với Thanh Đại.
Vừa nói chuyện xong, là tiếng bước chân của Tô Đào.
Nàng như là đang dịch chuyển cái gì, qua hồi lâu mới dừng lại.
Bên này Tô Đào rốt cuộc bận bịu xong, nàng vội vàng về phòng đi đến giường trước.
Tô Đào nhìn Lục Tễ hôn mê trên giường, sau đó lấy ra kim sang dược giấu kĩ, cao hứng nói: "Cuối cùng ta cũng mua được dược trở về, thương thế của huynh rất nhanh sẽ tốt lên thôi."
Tô Đào bận bịu trán đầy mồ hôi, tóc mai cũng thấm ướt, nhưng trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười.
Lục Tễ lần đầu tiên thất thần.
Nàng vậy mà... đi mua thuốc cho hắn.
Sau khi nói xong, Tô Đào đem bình thuốc thu về.
Hiện tại không còn sớm, nàng có chút đói bụng, Lục Tễ cũng đến giờ ăn cơm, nàng trước đi nấu cơm, đợi buổi tối bôi thuốc cho Lục Tễ cũng không muộn.
Tô Đào mua rất nhiều đồ ăn, nhưng Lục Tễ đều không ăn được, hắn chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nàng đành phải làm cháo hoặc canh.
Tô Đào suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Tối nay chúng ta ăn cháo thịt nạc nhé!"
Cháo thịt nạc nhuyễn, cũng tốt cho dạ dày, nàng nghĩ chu toàn.
Nghĩ xong nên nếu cái gì, Tô Đào liền ra ngoài, đi đến phòng bếp bận việc của mình.
Một lát sau, Lục Tễ mới hồi phục tinh thần.
Hắn rất nhanh hiểu hết chuyện ngày hôm nay. Nghĩ đến Tô Đào chắc chắn phải cầu