Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 49: 49: Chương 50





Chuyến đi biển Bali lần này chỉ có hắn và cô thêm một vài người giúp việc ngoài ra không có một ai để đảm bảo cho cuộc vui của cả hai không bị gián đoạn.

Bãi biển Bali nhân tạo thuộc chủ quyền sở hữu của đại bản doanh Bạc gia vô cùng xinh đẹp và hoành tráng khiến Bảo Ngọc nhìn muốn ngây người, vô cùng thích thú mà chạy nhảy khắp nơi
"Diêu Minh, Diêu Minh nhìn xem cát này, cát này"
Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, đáy lòng hắn cũng nhẹ nhàng hơn phần nào.

Đúng là thời gian qua gò bó cô trong đại bản doanh của Bạc gia đúng là quá ngột ngạt với một cô bé năng động như Lưu Bảo Ngọc rồi
"Tim, tôi đã nói rồi cơ mà.

Sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu"
Đến đêm, dưới ánh nến lãng mạn cô và hắn cùng thưởng thức ly vang đỏ cùng ăn bữa tối dưới ánh nến lung linh.

Nhìn hắn đã gục dưới mặt bàn chắc chắn bất tỉnh nhân sự cô liền lén lút bỏ ra ngoài đi đến nơi đã hẹn trước với Đình Đình ở trong thư lần trước
"Ôi chúa ơi Bảo Ngọc, mình còn tưởng bạn sẽ không tới cỡ.


Tạ ơn trời phật bạn đây rồi"
"Đình Đình"
Hai người nhìn thấy nhau vô cùng vui sướng nhưng lại phải lén lút và trong đêm tối "Bảo Ngọc, xấp hồ sơ bạn đưa cho mình hoàn toàn không có chứng cứ tội phạm của hắn"
"Sao cơ" cô bất ngờ.

Rõ ràng đêm hôm đó chính cô đã cầm xấp hồ sơ chạy ra khỏi thư phòng.

Chẳng lẽ đó chỉ là giả, còn hồ sơ phạm tội thật của hắn đang ở trong tay Tim, hèn gì Tim mới không tố cáo cô, mới mặc kệ và coi cô như một con ngốc
"Đó toàn là giấy tờ làm ăn hợp pháp của Bạc thị, không có bất cứ cái gì là phi pháp hết"
Bảo Ngọc liền buông tay, gương mặt cô bỗng dãn ra, đáy lòng dường như cũng nhẹ nhõm hơn "Vậy cũng tốt"
"Sao cơ"
"Bạn đi về đi, mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi.

Bạn sống cuộc sống của bạn, mình sống của mình"
"Bảo Ngọc" Đình Đình bất ngờ, vốn tưởng rằng cô vẫn hận hắn tận xương tủy, vẫn hận tên cặn bạ tước đoạt thanh xuân và mơ ước của thiếu nữ mười bảy tuổi Lưu Bảo Ngọc, nhưng tại sao cô lại thay đổi rồi
"Bạn điên rồi sao hả, chẳng lẽ những gì hắn làm, những gì hắn gây lên bạn đều chấp nhận và tha thứ hết sao.

Bạn sẽ sống chung với tên giết người, với tên buôn bán ma túy, với tên mại dâm, với tên đã tước đi tương lai và cuộc đời của thiếu nữ mười bảy tuổi với những hoài bão và dự định sao"
Bảo Ngọc nhìn Đình Đình quá khứ ngày xưa lại ùa về.

Phải rồi, nếu như năm đó tên thầy giáo cặn bã không dùng quyền lực để uy hiếp cô làm tình nhân cho hắn thì có phải cổng trường đại học sẽ chào đón cô.

Được phát huy hết khả năng của mình, lựa chọn công việc mình yêu thích, kết hôn với người mình yêu thương, có ngôi nhà của riêng mình cùng nhau sống ngày tháng hạnh phúc, đôi mắt lưu ly to tròn đã ngập đầy nước.


Đó chỉ là quá khứ, là dự định và ước mơ cô chôn chặt từ tận đáy lòng, cô gái trước mắt đây chính là Lưu Bảo Ngọc đã hai mươi ba tuổi, đã không còn là cô nữ sinh mười bảy tuổi năm nào nữa rồi
"Bạn mau quay về đi, đừng để cho bất kì ai nhìn thấy"
Cô quay người rời đi thì giọng nói của Đình Đình vang lên khiến cô sững người
"Trình Du chết rồi"
Cô mở to đôi mắt, hai chân đã run rẩy quay lại như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

Chẳng phải lần đó chính mắt cô đã nhìn thấy hắn thả người nhà họ Trình ra rồi sao, cô cũng hứa sẽ không liên quan gì đến bọn họ nữa rồi cơ mà.

Tại sao, tại sao lại chết được
"Người mà bạn nhìn thấy ngày hôm đó bước ra từ căn nhà gần bìa rừng không phải là Trình Du, Trình Du đã chết rồi chết từ khi anh ấy cố gắng giúp cậu nhớ lại để tránh xa con quỷ Bạc Diêu Minh ra đó.

Nhưng rồi thì sao hả, khi cậu nhớ lại thì cậu lại đi theo hắn, chấp nhận sống cùng một tên xấu xa đó.

Cậu không biết đứng lên để chống trả sao, mình sẽ giúp cậu mà"
Đình Đình sẽ không bao giờ hiểu được nỗi lòng của cô.

Mãi mãi sẽ không, nhưng tại sao Trình Du lại chết, ân nhân cứu mạng của cô nhưng hình như cô lại gián tiếp hại chết anh rồi
"Trình….Trình Du"

"Chết rồi, là bị hắn giết chết"
Đình Đình bước đến gần cô, lay lay bả vai như thể giúp cô có thể tỉnh táo hơn "Làm ơn, làm ơn tỉnh táo lại đi.

Hắn ta máu lạnh lắm, độc ác lắm ngay cả cha mẹ ruột của hắn, hắn còn nhẫn tâm có thể ra tay được thì bạn là cái gì chứ.

Bảo Ngọc, đừng như vậy mà đấu tranh đi, Bảo Ngọc"

Cô thẫn thờ bước về lại căn phòng lãng mạn mà hắn đã chuẩn bị, nhìn hắn an tĩnh ngủ trên giường, hai đầu mày cũng giãn ra gương mặt cùng ngũ quan anh tú cương nghị.

Bảo Ngọc nhìn hắn một hồi lâu, trong tay đang là con dao phay nhỏ với đầu mũi dao sắc bén dơ ra trước mắt.

Con dao ánh lên tia sáng bạc khi sắp chạm vào hắn, chỉ cách yết hầu của gã đàn ông chừng một centimet cô liền dừng lại vứt con dao sang một bên, ánh mắt chuyển tầm nhìn sang nơi khác, gương mặt chỉ toàn là khổ tâm và bất lực
"Mình phải làm sao, mình phải làm sao đây".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.