Thất Thân Làm Thiếp

Chương 8: Thế thân




Từ đó trở đi, Phượng Cô thỉnh thoảng lại ghé Tuyết các nghe nàng đánh đàn xướng khúc.

Mỗi lần đều lẳng lặng tới, sau khi nghe xong liền lẳng lặng đi, không nói một câu. Hắn không nói lời nào, Vãn Thanh cũng không mở miệng, vì vậy, tất cả, tuần hoàn theo một kiểu vô cùng kì quái. Nhưng cũng không cảm giác được có chỗ nào không ổn.

Nàng lờ mờ nhận ra, khi hắn nghe nàng hát, thì nhớ thương một người.

Chỉ là không biết, dạng nữ tử như nào, lại có thể khiến hắn nhớ nhung như thế, đau thương như thế. Người hắn thích không phải Thủy Nhu cô nương sao?

Trong lòng nàng ngổn ngang thắc mắc, nhưng không được giải đáp.

May mà nàng chưa bao giờ là một người tò mò, tuy là nghi hoặc, nhưng cũng không tìm cách điều tra đáp án, dù sao, có đôi lúc, quá mức tò mò, nếu có làm hại chỉ có hại chính mình mà thôi, về điều này bản thân nàng hiểu rất rõ. Nhưng Phượng Cô là con người như thế nào, không lẽ có thể tùy ý để người khác nghiền ngẫm, lý giải, vì vậy nàng chỉ xem hắn là khách nghe đàn.

Hắn đến nàng liền đánh đàn xướng khúc, trong mấy ngày, tất cả đều bình an vô sự, tất cả tựa hồ như không có gì bất thường.

Trái lại, nha đầu Hồng Thư kia lại là người thiếu kiên nhẫn.

Hồng Thư mang vẻ mặt tò mò hỏi: " Nhị phu nhân, người không hiếu kỳ Gia vì sao luôn tới nghe hát sao?"

"Tò mò a." Vãn Thanh cười một tiếng.

"Người chưa bao giờ lên tiếng hỏi dù chỉ một câu?" Hồng Thư lại hỏi. "Hỏi? Hỏi hắn đến từ phương nào sao? Hỏi hắn ư? Hỏi hắn, hắn cũng sẽ không trả lời?" (jin: đoạn này khó hiểu thì tha lỗi cho ta T_T. Kún: sửa lại rồi mà cũng vẫn không hiu được. >"<) Vãn Thanh thay vì giải đáp cho Hồng Thư lại liên tiếp dùng câu hỏi ngược. Nói xong bản thân cũng không tự giác mỉm cười.

"Cũng đúng" Hồng Thư gật đầu " Hỏi ta ta cũng không thể trả lời. Chuyện của Gia, nô tài chúng ta chưa bao giờ dám nhiều lời"

"Như này cũng không tính là quá tệ."Vãn Thanh miễn cưỡng tựa vào quý phi tháp, đón nhận ánh mặt trời của mùa xuân, gió xuân mang theo mùi hoa lê, thoáng cái cả người cũng ngào ngạt hương

Hồng Thư nhìn nàng, phát hiện, nữ tử này, thật sự không phải thông minh bình thường, cũng khó trách, Phượng lão thái thái lại yêu quý nàng đến thế, một mực cưới nàng làm cháu dâu. Dù sao, nữ tử thông minh không hiếm, nhưng có thể hiểu sự rối ren trong cuộc sống, hiểu được lòng người thâm sâu, nữ tử như vậy thật sự hiếm thấy, trong những người Hồng Thư đã gặp qua, chỉ có Vãn Thanh mà thôi.

"Nhị phu nhân có thể đi hỏi lão thái thái một câu, lão thái thái lẽ nào không nói cho người." Hồng thư làm như vô tình … nói ra.

Vãn Thanh mở đôi mắt to tròn vốn đang khép lại, tựa hồ có điểm kinh ngạc, rồi sau đó lại nhắm lại, kỳ thật nàng không nghĩ tới chuyện đi hỏi lão thái thái, chỉ là không biết vì sao, nàng không muốn đi tìm hiểu chuyện xưa.

"Không được, chuyện không nên biết không nên cố tình tìm hiểu." Vãn Thanh âm thanh nhỏ nhẹ, giống như xuân miên thông thường.

Ban đêm, Vãn Thanh ngồi ở trước gương, nàng vẽ lại làn mi liễu của mình, xong một bên đột nhiên ngừng lại.

Nhớ ra một câu nói: nữ vi duyệt đã giả trang. (jin: cao nhân nào biết nghĩa câu này nói cho mình với )

Nàng vì ai mà trang điểm?

Nhìn nữ tử trong gương, mặt mày như họa cũng lộ ra ẩn quang, không biết là nến đỏ hắt lên mặt, hay do đang đỏ mặt.

Đặt bút vẽ lông mày xuống.

Song nhi thấy tiểu thư có bộ dáng như thế, kỳ quái hỏi: "Tiểu thư sao lại không vẽ lông mày?"

"Không được, đẹp chỉ khiến người ta ghen ghét, ngươi cũng không cần lo lắng phiền phức, chuyện đến đâu hay đến đó." Nàng nói.

"Tiểu thư không phải nói muốn đánh… " Song Nhi nói không nên lời, nàng mặc dù không hiểu dụng ý của tiểu thư, chỉ là nếu tiểu thư nói không cần, nàng liền sẽ không hỏi nhiều.

Vì vậy chỉ lấy một dây lụa màu xanh kết hoa cài lên đầu tiểu thư của nàng, càng tố khiết, càng thấy phong thái, nữ tử băng băng thanh thanh, tự nhiên lại làm người ta thấy đẹp.

Khi chưa xuất giá, mẫu thân không cho nàng xướng những ca khúc này, lời lẽ quá ủy mỵ, sợ bị người ta đàm tiếu ra vào.

Mẫu thân luôn như thế, vì nàng mà sắp đặt mọi thứ, chỉ mong nàng có thể sống theo cách tốt nhất, thế mà cuối cùng, nàng cũng vô phương có được kết cục tốt.

Có lẽ cái này gọi là vận mệnh!

Làm sao có thể thoát khỏi sự đưa đẩy của vận mệnh?

Mặc dù nàng đã cố gắng học, không làm những chuyện không nên làm, không nói những chuyện không nên nói, những chuyện nên nhịn cũng đã nhịn.

Nhưng cuộc sống vẫn trở thành như này.

Thật lòng nàng không thích Lý Dục Từ, bất quá lúc này, không biết vì sao, đột nhiên nhớ ra, liền tiện tay đàn hát, cảnh vật này, trái lại có vài phần tương tự cảnh trong Lý Dục Từ, chỉ tiếc ngày đó Lý Hậu Chủ cùng Tiểu Chu Hậu yêu đương say đắm, mà nàng, khó lòng nhận được một phần ân ái từ phu quân

Vãn trang sơ qua,

Trầm đàn khinh chú một ít nhi cá

Hướng nhân hơi lộ ra đinh hương khỏa,

Một khúc thanh ca,

Tạm dẫn anh đào phá.

Tay áo ấp tàn ân sắc khả,

Bôi thâm toàn bị hương lao

Tú giường nghiên bằng kiều vô,

Lạn tước hồng nhung,

Tiếu hướng đàn lang thóa.

Mới hát một nửa, chỉ thấy trước mắt một bóng người, rõ ràng là hắn, mà lại không giống hắn.

Bởi vì hắn chưa từng biểu lộ vẻ mặt đấy, mang theo đau, mang theo khổ, mang theo nhu nhược…

Nhìn xuống tay, mới biết là hắn uống rượu, khó trách như thế thất thố, khó trách có vẻ mặt nhu nhược yếu đuối đấy, nửa thân trên gục trên bàn đá, đôi mắt phượng hẹp dài không còn nổi một tia lợi hại.

Nhưng Vãn Thanh phát hiện, hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, càng khiến cho không người nào có thể chống cự, chỉ mong có thể thế hắn chia sẻ nỗi đau thương.

Vãn Thanh kinh ngạc, đối với hắn, nàng đúng là có chút động tâm, chỉ vì vẻ mặt nhu ngược mà si tình này của hắn.

Cánh tay hắn giơ lên giữa chừng lại rút lại.

Chưa rút lại được nửa, lại bảo đưa đàn cho hắn.

Vãn Thanh nhất thời đỏ bừng mặt, không biết làm như thế nào cho phải, nàng chưa từng để bất cứ nam nhân nào cầm qua tay của mình.

Nhìn kĩ mới biết, hắn đã say lắm rồi, hành động vừa rồi toàn là rượu làm.

Trái lại bản thân Vãn Thanh đã quá suy nghĩ. Yên tĩnh trở lại, có vài phần thất vọng.

Bất chợt hắn cầm tay nàng, nỉ non nói: "Nguyệt nhi… Nguyệt nhi… Nguyệt nhi… "

Vì hắn say rượu, lại nói quá nhỏ, Vãn Thanh không nghe ra hắn nói cái gì, vì vậy nàng tiến về phía hắn.

Ai ngờ ngay khi nàng tiến đến, hắn liền một tay kéo nàng vào trong lòng.

Đôi môi nóng bỏng cuồng nhiệt hôn nàng, mạnh mẽ, man dại, khiến Vãn Thanh nhất thời sửng sốt kinh ngạc, quên cả việc phải phản ứng như nào, đầu óc nàng trống rỗng, thứ duy nhất nàng cảm nhận được là đôi môi như lửa đang hôn nàng.

Mãi một lúc sau, Vãn Thanh mới giật mình nhận ra bản thân quên cả phản kháng, vì vậy dùng sức đẩy Phượng Cô ra, nhưng căn bản nàng không thể thoát khỏi Hệ thống cấm nói bậyg ngực và vòng tay cứng như thép của hắn, vòng tay hắn càng khép chặt, tựa hồ muốn nàng và hắn trở thành một.

Cảm giác được sự giãy giụa của Vãn Thanh, Phượng Cô càng ôm chặt hơn, thanh âm càng thống khổ nỉ non: " Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi… đừng rời bỏ ta…đừng rời bỏ ta…"

Lần này, Vãn Thanh nghe được rõ ràng, hắn gọi một cô nương tên là Nguyệt Nhi.

Tên thật là đẹp.

Cũng không biết vì sao, nghe hắn gọi tên người con gái khác với sự đau khổ nỉ non như thế, Vãn Thanh chỉ cảm thấy trong lòng đố kỵ cùng chua xót, mắt bắt đầu ngấn nước, chẳng mấy chốc ngưng tụ thành lệ.

Một cảm giác mà bản thân nàng cũng không hiểu rõ nó là thế nào.

Lệ chảy ròng xuống.

Dưới ánh trăng, nữ tử im lặng mà đứng, nam tử ôm lấy nàng, thật là một cảnh tượng đẹp a!!!

Chỉ tiếc, nhiều khi bên ngoài đẹp đẽ lại không thể quyết định nội tình bên trong.

Phượng Cô – vẫn mơ màng trong men rượu, cảm nhận được nước mắt của Vãn Thanh, lúng túng như hài tử, luống cuống hỏi: " Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi, tại sao nàng phải khóc, là Thất Nhi (là Phượng Cô đấy) làm nàng không vui sao? Thất Nhi sai chỗ nào, nàng cứ nói ra, ta sẽ sửa, nàng đừng khóc, nàng khóc khiến Thất Nhi rất đau lòng! Nguyệt Nhi … Nguyệt Nhi… nàng đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa mà … là Thất Nhi không tốt, nàng đánh Thất Nhi đi, đánh đi, chỉ cần nàng đừng khóc nữa, đừng rời bỏ Thất Nhi ….. ( Kún: Cứng họng…)

Phượng Cô vừa nói vừa cầm tay Vãn Thanh đưa lên mặt hắn, ôm lấy cổ hắn.

Vãn Thanh chưa từng gặp chuyện như vậy, không còn khả năng trấn tĩnh, nàng bỗng trở nên luống cuống thất thần, không biết làm như nào cho phải.

Lệ càng chảy nhiều hơn, tăng thêm sự chua xót trong lòng, một giọt lệ rơi vào miệng Phượng Cô.

Phượng Cô lại ôn nhu hôn nàng, mỗi nụ hôn lau đi một giọt lệ, trong miệng càng thở ra những lời đau đớn.

Chỉ tiếc, giờ phút này, người hắn thương nhớ, đối tượng hắn xin lỗi, không phải nàng, mà là một cô nương tên Nguyệt Nhi.

Vãn Thanh muốn tránh ra, không ngờ được hắn càng ôm càng chặt, một tay đặt sau gáy nàng, thật sự hôn nàng, lưỡi tiến vào trong, cùng nàng dây dưa không ngớt.

Mới đầu thập phần thô bạo mà mãnh liệt, mãi đến khi Vãn Thanh không còn giãy giụa, hắn liền trở nên dịu dàng, hết sức ôn nhu mà triền miên, giống như trong vòng tay của hắn là một bảo vật vô giá cần phải nâng niu.

Đôi môi ấm áp cùng mùi đàn hương rời khỏi môi nàng, hôn về phía sau, mũi nàng, mắt nàng, hàng mi của nàng, rồi sau đó chậm rãi đi xuống, đi tới cổ trắng muốt như ánh trăng, kiêu sa đến mê người, một lần rồi lại một lần cắn mút để lại những dấu đỏ nổi bật.

Không còn chịu đựng nổi sự khiêu khích, Vãn Thanh sợ phát run, trong miệng không kiềm chế được khẽ kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu này, thanh âm mê loạn, là do Vãn Thanh bị dọa cho hoảng sợ.

Lúc này đã cuối mùi xuân, khí trời ấm áp, vậy mà nàng bất giác rùng mình một cái.

Nàng bối rối, lại thêm bất lực, bản thân lại không kiềm chế được chìm đắm trong sự ôn nhu của hắn, nhưng sự ôn nhu đó lại dành cho người con gái khác.

Vãn Thanh tự nhiên cảm thấy xấu hổ, trong lúc hắn say rượu nhận lầm nàng là người con gái khác, triền miên ôn nhu ôm ôm hôn hôn, nàng lại phát ra âm thanh như thế.

Mặt Vãn Thanh từ đỏ hồng chuyển sang trắng bệch.

Rồi sau đó, nàng dùng sức, tức giận đẩy Phượng Cô một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn: " Ta không phải Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi của người không có ở đây bây giờ!!"

Nhưng kẻ say là Phượng Cô có khi nào nghe được, hai mắt mê man nhìn nàng, thấy vòng tay mình đã trống trơn, ánh mắt đó vừa mới ôn nhu lập tức trở nên lạnh lẽo.

"Tại sao?! Tại sao?! Tại sao lại rời khỏi ta?!! So ra ta kém hắn điểm nào, tại sao nàng phải rời khỏi ta!!"

Dáng vẻ cuồng bạo này của hắn, dọa người không gì so sánh được, Vãn Thanh biết sự không hay rồi, liền chạy đi, mới chạy được hai bước, đã bị hắn tóm lại.

Đôi mắt hắn lạnh lẽo như Hàn Băng, bằng một động tác xé áo nàng, môi điên cuồng cắn lên bờ vai như bạch ngọc của nàng, Vãn Thanh đau đớn la lên, hắn căn bản không thèm để ý.

Một tiếng kêu đau này tựa hồ khiến hắn càng bị kích động, đôi mắt vằn đỏ bởi tia máu, xé bỏ tất cả, động thân một cái tiến vào, cuồng dã man dại.

Có lúc, Vãn Thanh cho là, nàng có lẽ sẽ chết vì sự cuồng loạn này của hắn.

Bất quá, chết đi, không phải là không tốt, bởi vì sự sỉ nhục như vậy, thật ra còn kinh khủng hơn cái chết.

Vãn Thanh yên lặng mặc lại quần áo đã bị xé rách, lệ đã ngừng tuôn, ngưng lại trên mặt.

Vầng trăng trên trời tỏa ánh sáng bàng bạc, hôm nay là ngày rằm, trăng tròn, chiếu lên mặt của nàng, trong suốt như ngọc, khiến cho người ta không khỏi sững sờ.

Đôi mắt nàng trong vắt, không tỏ chút gì sợ hãi.

Nhưng trong sâu thẳm, lộ ra một tia đau thương.

Nhìn về nam tử đang ngủ say, gương mặt bình tĩnh, không có chút thất tình lục dục, vẻ mặt thuần khiết thiện lương như một hài tử.

Nhưng nam tử này, cũng là kẻ đã hai lần cưỡng gian nàng.

Lần đầu tiên, vì không muốn cưới nàng làm vợ, hắn cường bại nàng, thô bạo mà tàn nhẫn, khiến nàng trở thành đề tài đàm tiếu của khắp Vân Quốc, từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Lần này, hắn lại cường bạo nàng, lại nhận lầm nàng với người con gái khác, hết sức ôn nhu, hết sức triền miên, trái lại càng làm nàng đau thương.

Nàng yên lặng đứng dậy, khẽ kêu một tiếng: " Hồng Thư, Song Nhi"

Hai người bọn họ đi ra, hai mắt đỏ bừng, Song Nhi mắt vẫn còn ngấn nước, mắt sưng to như quả đào.

Nàng quay sang Hồng Thư nói: "Hồng Thư, đem Gia về chỗ của hắn" Rồi sau đó quay sang Song Nhi: " Chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng"

Nói xong, suy nghĩ một chút, Vãn Thanh nói tiếp: " Chuyện vừa xảy ra không được nói cho bất kỳ ai, kể cả hắn" Rồi sau đó đi vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.