Thất Thân Làm Thiếp

Chương 25: – thân mật một tiếng hóan




"Được rồi, nhược bằng thế thì hãy gọi ta là Thượng Quan! Như vậy, ngươi sẽ không thiệt thòi a!" Thượng Quan cũng là hai chữ, hơn nữa nếu gọi như thế sẽ không thể hiện sự thân mật.

"Thượng Quan?" Tà Phong có vẻ ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Vãn Thanh xác nhận gật đầu.

Tà Phong liền nhất mực lắc đầu, vẻ dương dương tự đắc, chậm rãi nói: " Chỉ e là cách gọi này cũng không được, tuy họ kép Thượng Quan tại Vân Quốc không nhiều, nhưng cũng không ít, nếu ta gọi ngươi là Thượng Quan, chẳng may quanh đó cũng có người mang họ Thượng Quan, khi đó sẽ gặp phiền phức ko cần thiết"

Nói như vậy cũng có lý a!!!

Lần này đổi qua thành Vãn Thanh thập phần ngạc nhiên.

Bất quá Vãn Thanh sẽ không đôi co qua lại với hắn nữa, bởi nàng biết, vô luận nàng nói thế nào thì hắn cũng sẽ ngụy biện được.

"Tùy nhà ngươi, ngươi muốn gọi là gì cũng được." Tóm lại cũng chỉ là cách xưng hô, gọi như thế nào thì cũng thế thôi.

Hắn thích gọi như vậy, cứ để cho hắn gọi.

Thật sự là vô phương tranh cãi với hắn về vấn đề này.

Tà Phong vừa nghe nàng nói thế, trên khuôn mặt gian tà nhất thời hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Rồi sau đó thần sắc biến đổi, làm bộ nũng nịu hướng về phía Vãn Thanh: "Vãn Thanh… Vãn Thanh… Vãn Thanh… nghe thế này thật hay, kêu thế này thật hay a!"

Vãn Thanh nhìn bộ dạng xấu xa của hắn gọi thẳng tên nàng, trong lòng không kìm được bất giác buồn cười, khẽ gật đầu: "Hay thì ngươi hãy tiếp tục gọi đi."

"Cũng không tồi, Vãn Thanh… Vãn Thanh… nghe có cảm giác rất hay." Thấy Vãn Thanh dễ dàng chấp nhận vậy, Tà Phong lại nổi lên cảm giác hăng hái.

Hắn được voi đòi tiên nói: "Không bằng." vừa mở miệng ra, nhưng lại không nói thêm gì nữa, nhìn về Vãn Thanh, tựa hồ chờ đợi nàng mở lời trước.

Ai ngờ Vãn Thanh cũng không nói trúng mưu hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không có công bằng!" Một câu nói khiến khí thế của hắn hạ đi vài phần.

Tà Phong vẻ mặt bất mãn nói: "Như thế nào là không có công bằng đây? Ngươi chưa hỏi như thế nào lại biết cái này là không công bằng chứ?"

Vãn Thanh nhìn về phía hắn, vừa rồi còn vẻ mặt gia thoạt như thế, làm sao mà có thể nói ra những điều tốt mới lạ.

"Ta không muốn biết! Mặc kệ là tốt hay không tốt, ta cũng không muốn biết!" Nàng nói rành rọt lưu loát từng từ một chặn lời hắn.

"Tại vì lời nói bị chặn lại ở trong yết hầu thật sự là không thoải mái a, ta rất muốn nói ra." Miệng hắn mấp máy, như miệng hài tử.

Vãn Thanh không để ý tới hắn, ánh mắt dần khép lại.

Ai ngờ hắn nhanh chóng tiến đến bên nàng, khẽ thì thầm vào tai nàng: "Thanh nhi…" (aaaa. Tên này. K được. Phượng Cô huynh còn chưa có gọi mà… ngươi dám..)

Vãn Thanh hoảng sợ đến thẳng thẳng đứng cả người.

Cái tên Tà Phong này, đúng là lời nói dọa chết người a!

Thanh nhi!

Kiểu gọi này mà hắn cũng nghĩ ra ư.

Thật đúng là phục hắn.

Kiểu xưng hô này, trừ cha mẹ nàng gọi ra, chưa từng có người nào gọi qua, mà hắn, mới qua hai canh giờ biết nàng mà cứ như thế gọi nàng.

"Người nào ngươi gặp ngươi cũng thân thiết tế sao?" Nàng khẽ cười hỏi.

Thoáng thấy Tà Phong nhướng mày, trên mặt hốt nhiên trở nên thập phần đứng đắn, bất quá, vẻ đứng đắn ấy khiến Vãn Thanh vô cùng buồn cười.

Một người không đứng đắn như hắn bỗng nhiên trở nên đứng đắn luôn làm cho người ta có cảm giác là một đứa bé mặc xiêm áo của một vị đại nhân, nhin kiểu gì cũng buồn cười.

Nàng không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ.

Tà Phong cố duy trì vẻ mặt đứng đắn, chậm rãi nói: "Kẻ hèn cũng không tùy ý đối tốt với người khác, chỉ có những…người đối tốt với kẻ hèn. Nếu là người khác, muốn kẻ hèn cười một tiếng cũng khó."

Hắn phát biểu rằng bản thân là một kẻ hèn, còn không quên nhắc chuyện ban đầu, quay ra nở một nụ cười đặc biệt với Vãn Thanh.

Dưới ánh trắng, hài hàm răng trắng chói mắt, môi dày đỏ mọng, Vãn Thanh đọt nhiên nhớ ra bốn chữ: môi hồng răng trắng. Bốn chữ này đối với hắn tuyệt đối không sai.

Đối diện với kẻ giảo hoạt nàng thành ra lại nói nhiều ư?

Nàng tự nhiên muốn cảm tạ hắn có con mắt nhìn người.

Bất quá nàng không có mở miệng, trầm tĩnh lại như trước.

Tà Phong coi bộ không chịu nôi, hướng về phía nàng hỏi: "Ta nới thẳng ra như vậy, ngươi nghe không hiểu ý của ta sao?"

Vãn Thanh cười một tiếng, tâm tình vô cùng tốt, thanh âm trong trẻo, đoan trang cười nói: " Kẻ hèn không thông minh. Không nhìn được công tử tài cao, không thể hội ngộ cùng công tử, thật sự trong lòng hổ thẹn không thôi."

"A" hiển nhiên hắn không ngờ Vãn Thanh lại nới ra những lời này, đúng là có điểm phản ứng, vốn hắn cho là, phàm là nữ tử nghe xong những lời này nếu không đỏ mặt xấu hổ thì là căm tức không thôi, không ngờ nghĩ đến nàng lại thông minh như thế.

Mới ra nàng là tài nữ có tiếng, bản thân đứng trước mặt nàng huênh hoan những lời ấy, thật là múa búa trước mắt Lỗ Ban. (múa rìu qua mắt thợ. Kún để nguyên bản câu thành ngữ của bản cv.)

Vì vậy cười một tiếng: "Thanh nhi tâm tính thông minh, lại không hiểu rõ ý ta sao. Cũng phải, Thanh nhi là nữ tử, cũng khó tránh khỏi xấu hổ, ta đây có thể hiểu được."

Hắn điềm tĩnh nói tự nhiên. Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn trăng bên ngoài cửa sổ: "Ngươi luôn tự nói tự trả lời thế sao?"

"Ta đây không tự nói tự trả lời, ta chẳng qua là người thiện am hiểu ý thôi." Tà Phong vừa nói cũng hướng ánh mắt của hắn ra ngoài cửa sổ ngắm trăng.

Ánh trăng mờ ảo mà sáng tỏ.

Luôn trầm tĩnh, u nhã, thần bí mà mê người. Xem ra ánh trăng kia có điểm giống nữ tử kề bên.

Tà Phong thấy nàng không nói, cũng im lặng theo nàng, chợt nhớ ra nàng có điều gì định giải thích mà sao không nói!

Vì vậy lại tiếp tục hỏi: "Ngươi vừa mới nghĩ tới chuyện gì, không muốn nói cho ta sao?"

Vãn Thanh vẫn đưa mắt ngắm trăng, hỏi ngược lại: "Ta có nói muốn cùng ngươi nói chuyện sao?"

Nàng nói xong, lại cố ý tục một câu: "Nói nữa thì nói ngươi cũng là không có tài cán, chi bằng không nói."

Nàng cứ nhàn nhạt như vậy nói ra, đảo chân giống như thông thường.

Tà Phong nhìn nàng lơ đãng như vậy, hướng về nàng nói như đinh đóng cột một câu: "Ta Tà Phong không tin trên đời này có chuyện nào mà ta không lam được, ngươi cứ nói ra, mặc kệ là điều gì, ta đều có thể làm cho ngươi."

Bộ dạng hắn thề son sắt khiến Vãn Thanh trong lòng bật cười.

Bất quá, trên mặt nàng vẫn cứ duy trì bộ mặt lãnh đạm, nhìn hắn một cái, lại lắc đầu, bộ dạng muốn nói gì đó xong lại thôi, cuối cùng lên tiếng: "Thật ra, việc này e chừng sẽ làm khó ngươi."

Hắn khẽ rùng mình: "Nói mau, Tà Phong ta không phải là người sợ việc gian khó!"

"Điều gì cũng làm được?" Nàng nhìn hắn hồi lâu, rồi sau đó lưỡng lự hỏi.

"Điều gì cũng làm được!" Hắn khẳng định.

"Ta bất quá chỉ là muốn ngươi thả cho ta trở về thôi!" Nàng nhẹ nhàng mà nói, trên mặt thể hiện sự khó khăn. Mặc dù lời nói rõ ràng, nhưng mà do giai nhân thanh tú nói ra, làm người ta thấy có vài phần khác lạ.

"Ngươi…" Tà phong lặp đi lặp lại "ngươi", giật mình vì bị trúng mưu của nàng, vòng vo một hồi cuối cùng là muốn hắn thả nàng.

Vừa tức vừa buồn cười.

Tà Phong hắn bao lâu rồi chưa từng bị người ta trêu như thế? Đột nhiên hết lần này qua lần khác được tận hưởng cảm giác này, mà lại từ một mỹ nữ.

Mặc dù bị lừa nhưng hắn rất vui vẻ, còn muốn khen nàng một câu thông minh!

"Hảo, ta đưa ngươi về." Hắn sảng khoái đáp.

Hắn đáp ứng dễ dàng thế, Vãn Thanh không thể nào đoán a, hắn không phải nói hắn chỉ là người được sai đi bắt nàng sao? Như thế nào lại dễ dàng thả nàng đi như thế?

Tà Phong nhìn vẻ mặt nghi hoặc của nàng, cố ý không giải thích. Nguồn: http://truyenhyy.com

Bởi… trong lòng hắn cũng đang có những tính toán của bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.