Thất Thân Làm Thiếp

Chương 199: – hồ ly chuyển thế




Bắt đầu các chương phiên ngoại (ngoại truyện).

Mặt trời lên cao, gió thổi mơn man.

Cơn gió nhẹ thổi khắp mọi nơi mọi chỗ. Hàn ý dần dần tan biến, cây cối dần bừng sức sống, chim muông cất tiếng hót chào ngày mới.

Lúc này, trong hoa viên của Phượng Vũ Cửu Thiên, có một đám người vây quanh một gốc cây hòe đại thụ, tiếng cười nói huyên náo ồn ào, rất náo nhiệt, gia đinh tỳ nữ đứng thành đoàn. Chính giữa vòng người là một đứa bé trắng trẻo xinh đẹp như búp bê, đang tươi cười rạng rỡ nhảy nhảy trên cây. Gương mặt đứa bé rất đẹp, đường nét trên mặt rõ ràng, như được điêu khắc từ bạch ngọc, hai má trắng hồng như tuyết đang cười rất đáng yêu, mắt to sáng ngời, con ngươi đen đắc ý nhìn mọi người chăm chú, lông mi dài cong vút, càng thêm vẻ khả ái, mũi cao thẳng, môi nở nụ cười hài lòng.

Thoáng nhìn đã biết là bản sao của Phượng Cô.

Có điều bản sao này mới 3-4 tuổi, hơn nữa, so với Phượng Cô, dáng vẻ của bé càng thêm mê người. Có thể thấy được, chờ bé trưởng thành, chỉ sợ sẽ trở thành một mỹ nam khuynh đảo chúng sinh hơn cả Phượng Cô.

Mới 3-4 tuổi, nhưng khinh công của đứa bé đã rất tốt. Nhẹ nhàng lên xuống cây hòe. So với khỉ còn linh họat nhanh nhẹn hơn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenhyy.com

Đám người đứng dưới cây hòe không ngừng cảm thán:

"Tiểu thiếu gia thật quá lợi hại!"

"Đúng vậy! Bất quá mới 4 tuổi thôi, võ công đã được thế này, thật là thần đồng!"

"Đúng vậy! Thiên tài a!"

Những lời đó khiến đứa bé hoan hỉ không thôi, bật cười một tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng bóng, thật đúng như câu môi hồng răng trắng, phấn điêu ngọc mài, khiến ai cũng thấy yêu thích.

Đúng lúc này, Phượng Phi đang ở trên cây nhìn thấy có một người đi tới từ xa, mặt liền biến sắc, nhưng lúc này muốn nhảy xuống thì đã không kịp nữa rồi, nhìn trái phải một vòng, Phượng Phi vội vàng đưa mắt ra hiệu với nhóm người đứng dưới gốc cây.

Dường như đã quen với việc đó, vừa thấy Phượng Phi ra hiệu, mọi người liền ra vẻ lo lắng, thậm chí la hét:

"Tiểu thiếu gia, người không sao chứ!"

"Tiểu thiếu gia, người đừng nhúc nhích bừa, để nô tỳ đi thỉnh thị vệ đến ôm người xuống!"

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia đừng hoảng loạn!"

Khi mọi người còn đang la hét, thì một bóng áo xanh đã đi tới sau lưng.

Mọi người làm ra vẻ như lúc này mới biết có người đến, liền trật tự hành lễ, đồng thanh chào: "Phu nhân!"

Vãn Thanh nhẹ nhàng khoát tay ý bảo ngừng, rồi nhìn Phi nhi đang ở trên cây.

Phượng Phi rất thông minh, lúc nãy còn tung tăng như én, giờ đã giả vờ như một con gấu vụng về, ôm lấy thân cây sù sì, thần thái lộ vẻ sợ hãi ủy khuất, vô cùng yếu ớt la hét: "Mẫu thân, Phi nhi hơi sợ, mẫu thân nhanh ôm Phi nhi xuống…."

Giọng điệu non nớt búng ra sữa, khiến ai nghe cũng phải động tâm.

Vãn Thanh không nói gì, đã nhanh chóng phi thân lên, đưa một tay ra ôm lấy đứa con tinh nghịch, đến khi an toàn đứng trên mặt đất rồi, mới giáo huấn: "Tại sao con lại bò lên cây, đã nói rất nhiều lần rồi, không nên trèo lên cây bừa bãi, nếu trượt chân ngã thì làm thế nào bây giờ!"

"Phi nhi không bao giờ… trèo lên cây nữa, không bao giờ … khiến mẫu thân giận nữa, Phi nhi hơi sợ… mẫu thân, ôm con một cái (Ly Quân: mất chữ òy T_T)!"

"Biết sợ là tốt!"

Vãn Thanh không khỏi lắc đầu, không khỏi vừa giận lại vừa lo lắng, nhưng lại không nỡ trách mắng. Không nói gì nữa. Phượng Phi này, thật không có lúc nào khiến nàng thôi lo lắng. Một khắc không nhìn đến, bé liền bầy trò nghịch được.

Mọi người trong sơn trang đã công nhận bé là tiểu Ma vương từ lâu, còn nhỏ nhưng bản lĩnh đùa cợt thì không nhỏ chút nào, ngay cả nàng cũng không hiểu là bé học được bản lĩnh đó từ ai.

Bất quá bé rất thông minh, chỉ trêu những người hầu không biết võ công, những thị vệ giỏi võ công thì thương bé vô cùng.

May là nàng không dạy võ công cho bé, cũng không để người khác dạy võ công cho bé, chỉ sợ nếu bé biết võ công, càng gây nhiều rắc rối hơn.

Mới 4 tuổi đã khiến nàng tốn không biết bao nhiêu tâm tư, nếu lớn thêm chút nữa, không biết sẽ khiến nàng phải lo lắng đến thế nào.

"Mẫu thân, sau này Phi nhi sẽ không làm trái lời mẫu thân nữa, không khiến mẫu thân phải giận nữa" Phượng Phi nũng nịu, cọ cọ hai má béo mập lên mặt Vãn Thanh như mèo con, vẻ mặt vô cùng nhu thuận, không cách nào liên tưởng bé với loại con cái hay làm trái lời cha mẹ.

Nhưng mọi người hầu đứng sau đều biết, cả sơn trang này, chỉ có phu nhân là không biết bản lĩnh của tiểu thiếu gia đến đâu, bởi vì tiểu thiếu gia trời không sợ đất không sợ, cả Phượng Gia nói cũng không nghe, chỉ sợ một mình phu nhân.

"Phi nhi ngoan lắm!" Vãn Thanh trìu mến xoa nhẹ lên mũi Phi nhi rồi nói.

Phi nhi nghe xong gục đầu vào vai Vãn Thanh, đắc ý nháy mắt với mọi người một cái, cực kỳ khả ái.

Ban đêm.

Không gian yên tĩnh.

Phượng Cô nhẹ nhàng ôm Vãn Thanh vào trong lòng, vô cùng dịu dàng, mặc dù đã thành thân 6 năm, nhưng hắn lại phát hiện càng ngày hắn càng yêu Vãn Thanh nhiều hơn.

Tình yêu hắn dành cho nàng, không vì ngày ngày ở chung một chỗ mà giảm bớt, ngược lại càng lúc càng thêm sâu sắc.

Nhẹ nhàng ngửi hương hoa lãnh liệt tỏa ra từ cổ nàng, hương thơm khiến hắn cảm thấy mê say, Phượng Cô khẽ nói: "Thanh nhi, ta phát hiện càng ngày ta càng không thể cách xa nàng, đêm nào không được ôm thân thể ấm áp của nàng ta đều cảm thấy vô cùng khốn khổ, không ngủ được một phút nào, nàng không biết đâu, mấy ngày trước phải đi xa, đêm nào ta cũng mất ngủ, trằn trọc muốn được ôm nàng trong vòng tay!"

Vãn Thanh đỏ mặt, Phượng Cô này, càng lúc càng không biết xấu hổ, gì hắn cũng nói ra lời được, khiến nàng chỉ có thể đỏ mặt không nói được câu nào.

Thành thân đã mấy năm, hắn vẫn coi nàng như cô dâu mới cưới về, triền miên mê tình ngày qua tháng lại!

Nhưng, nàng cũng phát hiện ra, bản thân nàng càng lúc càng thích nghe những lời này!

Đều do hắn làm hư nàng!

Vãn Thanh nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, trừng mắt cố ý nói: "Thì ra đến tối chàng mới nhớ đến ta! Vãn Thanh ta biến thành nô nhi ấm giường cho chàng từ khi nào! Chui vào chăn rồi thì mới thèm nhớ đến ta đúng không!"

"Thanh nhi biết ý của ta không phải như thế mà, giờ nào phút nào ta cũng nhớ đến nàng, trong lòng ta chỉ có một mình nàng, cả đời này cũng không thay đổi!"Vừa nói vừa kề đôi môi ấm áp của hắn lên môi nàng, trăn trở triền miên không thôi.

Một tay Phượng Cô nhẹ nhàng duỗi ra, tháo thắt lưng đáng ghét, vạt áo Vãn Thanh dần dần mở rộng, lộ ra làn da trắng mê người, mắt hắn dần đỏ lên...

Đúng lúc này, một âm thanh khiến hắn phiền lòng vang lên!

"Mẫu thân... Mẫu thân..."Đó là tiếng kêu của một bé trai, cộng thêm tiếng đập cửa càng lúc càng gấp, khiến trán Phượng Cô hiện lên 3 vạch đen thui!

Phượng Phi này, tuy là con hắn, nhưng tên tiểu ma đầu đó từ khi còn nhỏ đã đối đầu với hắn, từ sau lần ra đời phá hỏng đêm tân hôn của hắn, đến giờ vẫn luôn phá hỏng chuyện tốt của hắn!

Trái lại, Vãn Thanh lại thương nó vô cùng, khiến hắn có bực cũng không thể làm gì.

Hơn nữa tiểu tử này, chưa đầy ba bốn tuổi, đã biết dụng tâm gian trá, đã sớm hiểu được cái gì gọi là nhìn mặt đoán ý, còn cẩn thận nghĩ cách đối phó, khiến hắn không thể không bội phục!

Vãn Thanh vừa nghe thấy thanh âm của Phi nhi vội vàng kéo vạt áo lại, chỉnh lại tử tế, rồi đứng dậy.

Phượng Cô kéo nàng lại, giọng nói tràn đầy ghen tức: "Tiểu hài tử, mặc kệ nó là được!"

"Cô, chúng ta còn nhiều thời gian ở chung một chỗ, không phải vội vã nhất thời, Phi nhi còn nhỏ, vẫn cần được quan tâm chăm sóc."Vãn Thanh nhẹ nhàng trấn an, cố ý rời giường.

Đẩy cửa ra, chỉ thấy Phượng Phi lao thẳng vào lòng Vãn Thanh, hai mắt hoe đỏ, khóe mắt vẫn còn ngấn lệ: "Nương, Phi nhi vừa mơ thấy ác mộng, con không dám ngủ nữa, con muốn ngủ cùng mẫu thân!"

"Thật sao? Con mơ thấy gì! Phi nhi đừng sợ, mẫu thân ngủ với con!"Vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Phi, đi vào phòng trong.

Phượng Cô buồn bực quay lưng về phía Vãn Thanh và Phượng Phi, trên gương mặt của tiểu tử kia, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, ẩn sau vẻ sợ hãi là sự đắc ý.

Phượng Cô hận đến nghiến răng, tiểu tử này, nó mà biết sợ hãi vì ác mộng từ bao giờ chứ, theo hắn, ác mộng bị tiểu tử này dọa chạy mất dép thì đúng hơn.

Ngược lại, Vãn Thanh lại thấy Phi nhi đáng thương vô cùng.

Người ta nói con trai thân với cha, hắn ah, sinh đứa con trai này, thật sự là hối hận không thôi, còn nhỏ đã thường xuyên làm bức tường ngăn cách hắn và vợ yêu!

Phượng Cô bực muốn bốc khói đỉnh đầu.

Vãn Thanh chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng nói: "Chàng đó, tại sao lần nào cũng bực dọc với con của mình, Phi nhi còn nhỏ, mặc dù tinh nghịch một chút, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ con!"

Nói xong thì không để ý đến kẻ đang nghiêm mặt là Phượng Cô nữa, xoay Phi nhi trong lòng lại dịu dàng hỏi han: "Phi nhi mơ thấy ác mộng gì, kể cho mẫu thân nghe một chút!"

"Phi nhi mơ..."Chỉ thấy Phượng Phi nhíu mày suy tư, nhưng không nói được gì.

Phượng Cô hừ một tiếng: "Ta thấy tên tiểu tử này căn bản là không mơ thấy ác mộng gì hết, chỉ là đang nói xạo, nàng nhìn mà xem. Vừa hỏi, đã không nói được lời nào!"

Phượng Phi nhìn Vãn Thanh một chút, lại nhìn Phượng Cô một chút, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được gì, vì vậy mím môi, hai mắt lại đỏ hoe, bật khóc: "Mẫu thân, Phi nhi sợ, Phi nhi thật sự sợ mà..."Vừa nói vừa vòng hai cánh tay bé xinh ra, ôm chặt lấy Vãn Thanh, giống như vừa sợ hãi vô cùng.

"Không sợ không sợ, Phi nhi đừng nhớ lại ác mộng nữa, tối nay mẫu thân ngủ cùng Phi nhi, thế sẽ không sợ nữa!"Vãn Thanh vừa dỗ dành vừa nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Phi nhi, tuy Phi nhi có lúc tinh nghịch, nhưng là một đứa trẻ thông minh, tuy nó thích trêu chọc mọi người, nhưng làm cha mẹ, có ai lại không thương con mình.

Phượng Cô vừa nghe thế liền đen mặt, trừng đôi phượng nhãn nhìn tiểu ma đầu.

Vừa nhìn đã biết, tiểu tử này, khẳng định là lại có yêu cầu gì đó, mỗi lần nó giở trò này, tất là có yêu cầu. Lần này, lại muốn gì nữa đây!

Thật không biết hắn sinh ra tiểu tử này thế nào, tuổi còn nhỏ, đã biết không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thật là hồ ly chuyển thế a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.