[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Quyển 2 - Chương 13




Biên tập: Graylain

Beta: Mặc Nhiên

———————————————-

Đoạn tình tiêu thể phế huyết khế

Tái phùng bất quá mạch lộ nhân

Bên ngoài quả nhiên truyền đến tiên khí, khí thế áp bức có thể khiến vạn yêu cúi đầu.

Chắc là Thượng đế đã biết, phái binh đến bắt, hiện giờ không thể không đi.

Thiên Tuyền cúi đầu, thiết thủ hoàn tùy thân được gỡ xuống, đặt ở bên cạnh cái gối của lang yêu, cúi xuống lấy ra chăn đệm đắp lên người nó.

Sau đó đứng dậy, nhìn lại lần nữa, xoay người, đẩy cửa ra khỏi phòng.

Bầu trời mây đen dày đặc, giữa không trung có ba trăm Thần nhân được Thượng đế phải xuống bắt người về. Thiên tướng đứng đầu mặc một bộ kim khôi kim giáp, để râu quai nón, uy vũ bất phàm. Nhìn thấy Thiên Tuyền hiện thân, tay lật ra xuất hiện một cuốn lụa hoàn kim. Cuốn lụa mở ra, hào quang lóa mắt.

Chợt nghe Thần tướng thanh rung đất trời: “Cự Môn tinh quân, nghịch thiên nhập yêu, tiêu sát sinh linh. Hạ chỉ, bắt.” Dứt lời mang theo một cái gông vàng tiến đến trước mặt Thiên Tuyền, “Bản tướng phục mệnh làm việc, xin đắc tội!”

Thiên Tuyền chưa có phản ứng thì Khai Dương đã quát ầm trời: “Chậm đã! Thiên Tuyền vốn đã tính toán trở về Thiên đình tạ tội nhưng vì có việc trì hoãn, cũng không phải muốn phản kháng, đại tướng cũng không nhất thiết phải làm thế chứ?!”

Thần tướng thấy một tiểu oa nhi kêu lên không khỏi kì quái, mắt thần liền mở ra, vội vàng chấp tay nói: “Nguyên lai là Vũ Khúc tinh quân!”

“Biết là tốt rồi!” Khai Dương trừng mắt liếc hắn một cái, “Đừng tưởng Thiên Tuyền dễ khi dễ, các người dám đối hắn như thế! Ta sẽ không để yên đâu! Hãy thu lại đồ vật kia, Thiên Tuyền cũng theo các ngươi trở về!”

“Nhưng vậy— không đúng phép tắc, chúng ta là phụng mệnh đến bắt Cự Môn tinh quân, đến trước mặt Đế quân làm sao phục mệnh như vậy được!”

Khai Dương khoanh tay hừ nói: “Phép tắc cái gì?! Hôm nay nếu các người dám làm khó Thiên Tuyền, đừng trách ta không khách khí!”

Thần tướng cũng giận, một tinh quân nho nhỏ dám ương ngạnh tùy tiện như thế. Hắn đang muốn phát hỏa thì một gã Thiên binh bên cạnh kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Tướng quân chớ giận, phải biết Vũ Khúc tinh quân này cùng với tên lắm chuyện Thiên Lý Nhãn có chút giao tình. Tiểu nhân nan phòng, chúng ta không nên đụng đến tinh quân mà bán mặt mũi vì Thiên Lý Nhãn kia, nếu không trước mặt Đế quân, ai biết được tên tiểu nhân kia sẽ nói chuyện ma quỷ gì!”

Thần tướng nghĩ cũng đúng, bọn họ tuy là Thần tướng nhưng ít nhiều gì xưa này cũng có hành vi sai phạm, nếu Thiên Lý Nhãn một câu báo lên Thượng đế, chỉ sợ là không chịu nổi.

Vì điều này, Thần tướng giơ tay lên thu lại gông cùm, nói: “Được rồi! Một khi đã vậy xin mời Cự Môn tinh quân cùng chúng ta tức tốc trở về Thiên đình!”

Khai Dương tuy là bất đắc dĩ nhưng đối phương có ý chỉ của Thượng đế, hắn cũng đành vâng theo, liền kéo Thiên Tuyền nói: “Ta trở về cùng với người! Miễn cho ngươi bị mấy tên mượn cáo oai hùm này khi dễ.”

Thiên Tuyền chỉ cảm thấy buồn cười: “Làm sao được?”

“Làm sao không được? Bọn họ thấy ngươi ít nói, chắc chắn sẽ tùy tiện thêm tội danh cho ngươi, ta ở một bên giúp ngươi bác bọn họ tốt hơn!”

“Nhưng ngươi còn có nhiệm vụ đi tìm châu.”

“Mặc kệ! Dù sao tên đại yêu kia còn bị khóa trong Yêu tháp, không ảnh hưởng gì cả! Đi thôi!”

Thiên Tuyền gật đầu, sau đó quay lại nghĩ muốn nhìn phòng nhỏ kia một lần nữa, không ngờ phát hiện hắc sắc cự lang đứng ở cửa, đôi mắt u lục chằm chằm nhìn thẳng vào mình.

Đây không phải ánh mắt vong trần, nóng cháy lại mang theo bi thương tuyệt nhiên, giống như muốn thôn tính lấy hắn.

Chẳng lẽ Vô Ưu thảo đối với lang yêu vô dụng sao?!

Khai Dương thấy hắn lộ dị trạng, vội vàng quay đầu lại cũng thấy được lang yêu, không khỏi kì quái: “Thiên Tuyền, ngươi không đem Vô Ưu thảo cho hắn ăn sao?”

“Có…” Lang yêu mở miệng nói, tầm mắt không rời Thiên Tuyền, “Đang tiếc xem ra đối với ta vô dụng.”

Thiên Tuyền trầm mặc.

Lang yêu chậm rãi đi ra khỏi phòng nhỏ, đứng ở giữa mưa hỏi: “Đừng đi, được không?”

Không có tiếng trả lời.

Nhưng đã là trả lời.

Trầm mặt một lát, lang yêu đột nhiên kích động quát: “Ngươi không thể đi!! Bọn họ nhất định sẽ hại ngươi!!!”

“Sẽ không đâu. Ta nguyên thần nhập yêu, trở về chính là bị phạt mà thôi.”

Lang mâu mãnh liệt thu lại: “Thiên Tuyền, đừng đi. Ta biết, nếu ngươi trở về, nhất định sẽ quên mất trước kia, cũng sẽ quên luôn cả ta…”

Thiên Tuyền ngạc nhiên, rồi nghĩ lại, lúc nguyên thần bọn họ dung hòa, chỉ một khắc khia, Ly Khế đã biết tâm tư của hắn.

“Không cần đi.”

Lang yêu từng bước tiến lại gần, rút ngắn lại khoảng cách với Thiên Tuyền. Mưa không biết từ khi nào chuyển lớn, những giọt nước mưa đập vào bộ lông của lang yêu tạo một tầng sương, nhưng không cách nào dập đi nóng bỏng trong đôi mắt của nó.

“Lưu lại, Thiên Tuyền. Lưu lại!”

Như bị lời của hắn mê hoặc, Thiên Tuyền cư nhiên cũng tiến về phía trước một bước, đưa tay về phía hắn.

“Cự Môn tinh quân, ngươi còn chần chừ chuyện gì? Còn không mau trở về Thiên đình?!” Thần tướng giữa không trung đột nhiên quát, khiến bàn tay vươn ra chấn động.

Cho dù có lưu lại, thì làm sao? Chẳng lẽ đợi đến Thượng đế nổi giận, lại hạ lệnh xuống cưỡng bắt mới được? Nhìn hắn vì mình ba bốn lần gặp nguy hiểm, tận tâm tận lực liều mạng, thậm chí còn… binh giải.

Hắn có thể tưởng tượng một khi đối địch với Thiên binh, lang yêu nhất định sẽ xông ra trước, nhưng mà hắn chỉ có ngàn năm tu vi, làm sao có thể địch lại Thiên binh dũng mãnh đông đảo?! Kết cục như thế nào, không cần nói cũng biết.

Không thể như thế, mặc dù quên mất, mặc dù rời xa, mặc dù bi thương nhưng mà lang yêu vẫn có thể hảo hảo mà còn sống, trong thiên địa tự do chạy nhảy, tùy ý ngang dọc.

Phải trả giá như thế nào, đều đáng giá.

Thiên Tuyền nắm chặt tay, rút về, lạnh lùng nhìn lang yêu, vô thường tuyệt nhiên mà nói: “Ta và ngươi yêu tiên khác biệt, bản quân phạm nghiệt pháp cùng ngươi không liên quan. Đừng xen vào mạo phạm đến thiên uy!”

Lời nói lạnh lùng của hắn cũng khiến Khai Dương không khỏi sửng sốt, nhưng lang yêu không để ý tới, lại tiến thêm một bước: “Thiên Tuyền, chớ đi.”

Thiên thượng Thần tướng đã không còn kiên nhẫn, hét lớn một tiếng: “Lang yêu lớn mật!! Dám cản trở tinh quân có biết tội gì không?!”

“Gào—” Tiếng gầm như sấm, khiến tai của chúng Thiên binh đau rần, chỉ thấy lang yêu trợn mắt trừng trừng, giống như có thể nhào lên cắn xé bất cứ lúc nào.

Thiên tướng đang muốn phát nộ, chợt nghe Thiên Tuyền quát lạnh một tiếng: “Lang yêu!! Nếu ngươi tái làm càn, chớ trách bản quân không niệm tình nghĩa!!” Nói xong bên người sương khí bốn phía nổi lên, băng bộc lãnh phong cuồn cuộn thổi.

Ngay cả mưa cũng bị đông lạnh thành vụn tuyết, làm bộ lông màu đen của lang yêu nháy mắt kết một tầng sương.

Biết rõ thiên lý quyết tuyệt, không thể không khiến lang yêu lui bước, thái độ vì vậy càng thêm kiên định.

Lang yêu vì lãnh sương run rẩy, mặc kệ gió lạnh như đao, mặc kệ ngược gió gian nan đi đến trước mặt Thiên Tuyền, nâng lên chân trước đặt xuống huyền thiết thủ hoàn kia, để lại bên cạnh Thiên Tuyền: “Cầu ngươi thu hồi được không? Chúng ta cùng nhau rời đi, quay về Yêu vực đi.”

Hắn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Thiên Tuyền: “Ngươi đang gạt ta. Nếu Vô Ưu thảo không thể khiến ta quên tất cả, thì ngươi làm sao lại đối với ta lạnh nhạt như vậy?”

Thiên Tuyền lạnh nhạt nhìn thủ hoàn kia, cũng không lấy: “Ý tứ của ngươi là bản quân không thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ngươi sao?” Ánh mắt lạnh lùng cười lạnh, “Đúng rồi, bản quân quên mất ngươi cùng thân thể này hạ Huyết Hồn khế.”

Lang yêu nghe vậy ngớ ra, nháy mặt tỉnh ngộ lại kinh hoảng lên: “Thiên Tuyền, không thể!!”

“Một khi đã như vậy, bản quân trả lại tự do cho ngươi.”

Nói xong lập tức tinh mang tụ đỉnh, nguyên thần cởi thể. Mà thân thể của Thất hoàng tử kia trở thành nhợt nhạt tử sắc, băng sương cuốn lấy thân này, chỉ khoảng nửa khắc hóa thành một tòa băng, “Keng—” một tiếng giòn vang, liền biến thành khói bụi băng trần. Nhưng thân thể này sau khi dùng Cửu Thiên huyền quả đã cùng tinh thân nguyên thần đồng hóa làm một, hủy đi như thế, Thiên Tuyền cũng không tránh khỏi đau đớn tổn thương. Nếu không có yêu khí duy trì, chỉ sợ nguyên thần trong nháy mắt sẽ tứ tán mất.

Lang yêu không thể tin nhìn chằm chằm Thiên Tuyền, trong ngực đau đớn phế liệt, chân cơ hồ muốn nhũn ra.

Lấy huyết vi hồn, phương lập khế ước. Nhưng mà lúc lập khế, thân thể kia căn bản không có hồn phách, bất quá chỉ là thứ tinh quân mượn dùng, thân thể mất đi, Huyết Hồn khế liền tự giải trừ.

Ngay cả Khai Dương cũng không ngờ được Thiên Tuyền ngoan tuyệt như thế, vứt bỏ phàm thể chỉ chừa lại nguyên thần quy thiên.

Thiên Tuyền nguyên thần lúc ẩn lúc hiện, nhìn lang yêu trong mắt thê lương, nói: “Thứ ngươi mến, bất quá chỉ là một túi da. Hiện giờ nó đã hủy, ta và ngươi không liên quan nữa, sau này đừng dây dưa với bản quân.” Nói xong xoay người cùng Khai Dương nói: “Lúc này không đi, còn đợi tới khi nào?” Liền đi trước một bước, phi thăng mà đi.

Việc đã đến nước này, Khai Dương cũng bất đắc dĩ, đành lăng không bay theo.

Tinh quân quyết tuyệt như thế, vô luân là ai sợ cũng đều thất vọng, nhưng mà trong mắt lang yêu vẫn chấp nhất như trước, lại tăng thêm vội vàng.

Mắt thấy Thiên Tuyền cùng Khai Dương đã cách mặt đất một khoảng không, hắn chỉ là một địa yêu không biết Đằng vân thuật, chỉ còn cách liều mạng đuổi theo.

Lúc này mưa gió dữ dội, khắp nơi mông lung, lang yêu trong mắt chỉ có một tử ảnh đang phi thăng ngày càng xa dần, hắn dồn hết sức lực đuổi theo, giữa tiếng thở dốc mà lớn tiếng kêu lên: “Thiên Tuyền!! Thiên Tuyền!!”

Tiếng kêu gọi của hắn, không đổi được một cái ngoái đầu của tiên quân. Thân ảnh của hai vị tinh quân cùng ba trăm Thiên binh Thần tưởng dần dần chìm vào mây mù, liễm đi kim quảng, chỉ còn lại một mảnh thiên địa mông lung.

“Không!! Không!! Thiên Tuyền –” Lang yêu vẫn không chịu bỏ cuộc đuổi theo, ở hoang dã đại địa chạy như điên như muốn chạm đến chân trời, ở nơi đó, có tinh quân mà hắn yêu thương.

Nhưng mà vết thương của hắn chỉ mới khỏi, nguyên thần cũng vừa trùng tu không lâu, thể lực hao tổn cạn kiệt làm sao chịu được. Ở mưa vũ cuồng bạo không thể thấy được đường phía trước, nhất thời không thấy, trượt chân xuống một con dốc.

Một thân lầy lội cùng vụn cỏ làm cả bộ lông trên người hắn thật bẩn, nhìn vô cùng chật vât. Nhưng hắn không để ý đến chuyện này, tiếp tục chạy đi, không ngừng ngưỡng đầu nhìn trời, hi vọng có thể nhìn thấy được tinh mang kia. Đang tiếc mưa to, mây đen che lấp bầu trời, chớ nói tinh mang, ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thấy được.

Lang yêu đột nhiên xoay người, chạy về hướng dãy núi.

Hắn dốc hết sức chạy lên núi, mưa to làm sơn đạo vô cùng khó đi khiến lang yêu vài lần trượt chân ngã nhào xuống đường dốc, đợi hắn lên được đỉnh núi cao nhất, hắc lang toàn thân đã đầy bùn đất đến không thể nhận ra màu nguyên thủy của nó. Hắn đứng trên tảng đá thật lớn ở đỉnh núi, hướng đến chân trời tru lên: “Thiên Tuyền! Thiên Tuyền! Thiên Tuyền!! — ”

Tiếng vang ở dãy núi truyền ra quanh quẩn, đưa âm thanh của hắn vang vọng lại.

“Thiên Tuyền — Thiên Tuyền — Thiên Tuyền — Thiên Tuyền — Thiên Tuyền — Tuyền — Tuyền — Tuyền — Tuyền — ”

Nhưng mà dù có thể truyền đi trăm dặm, thủy chung cũng không thể lên đến Thiên giới, không thể lọt được vào tai tinh quân.

Lang yêu mặc kệ vẫn không ngừng kêu gào, thanh âm dần dần khàn đi, dù tắt hẳn cũng không muốn bỏ cuộc.

Mưa dần nhỏ lại, mây mù tán đi, trên trời lộ ra một chùm ánh sáng chiếu xuống đỉnh núi đối diện. Lang yêu kinh hỉ hướng về phía đó mà chạy đến. Khi hắn thở dốc lên được đỉnh núi, mệt mỏi ngẩng đầu nhìn về phía trước, cái gì cũng không thấy. Ánh sáng này bất quá chỉ là khe hở mây đen tản ra, quang mang ngẫu nhiên chiếu xuống.

Những giọt nước trong suốt đọng trên cỏ được ánh mặt trời chiếu vào, lóe sáng xinh đẹp như cười nhạo. Lang yêu nhìn chằm chằm bóng mây kia di chuyển, ánh sáng dần dần tắt, bỗng nhiên thật sự nhận ra.

Đi rồi.

Người kia, đã muốn đi rồi.

Đã hủy hết những thứ liên quan đến thế gian. Khế ước, trí nhớ, hết thảy hết thảy.

Vô luận hắn truy đuổi như thế nào, vô luận hắn gào thét đến cỡ nào…

Hắn cũng sẽ không thể gặp lại thân ảnh tử sắc kia.

Thiên Tuyền! Thiên Tuyền...

“Ngao ngao ngao a –”

Thê lương sói tru quanh quẩn trong dãy núi.

Làm tiểu đồng ở dưới chân núi nghe được, tò mò đi hỏi. Lão nhân trong tộc nâng lên đôi mắt mờ, nhìn ra dãy núi mưa bụi lượn lờ, lộ ra thần sắc bi thương: “Hài tử, ngươi biết không? Chỉ có con sói mất đi bạn đời mới có thể phát ra tiếng kêu bi thương như thế.”

Tiểu đồng không hiểu được giải thích tối nghĩa của lão nhân, nó nghiêng tai lắng nghe tiếng sói tru thật lâu không dứt kia, nhỏ giọng tự nói: “Con sói kia, có lẽ đang khóc phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.