Thất Giới Hậu Truyện

Chương 951: Tiêu diệt quần địch - phần 1




Thẳng đường chạy trốn, tức tốc đuổi theo. Bạch Đầu Thiên Ông, Xà Ma mấy người theo sự dẫn đường của Bạch Hạc tiên tử đã bay vượt đèo qua sông qua suối, cuối cùng đến Thiên Trượng phong, nhưng kết quả lại khiến bọn họ thất kinh hồn vía. Té ra, ở đây hoàn toàn không gặp được hình bóng của Thiên Ngô thần tướng, ngược lại cao thủ nhân gian đã chờ đợi bọn họ khá lâu. Nhìn quanh một vòng, Xà Ma vẻ mặt tức giận, ngửng đầu nhìn Thiên Trượng phong cao vút lên tận tầng mây, lập tức quyết định thật nhanh lên tiếng:

- Núi này cao chót vót, lên đã rồi mới nói.

Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ đáp:

- Nơi này toàn cao thủ nhân gian phân bố, rõ ràng là phải có mưu tính trước. Nếu như chúng ta ngang nhiên đi lên, chỉ sợ sẽ trúng kế.

Thanh Ảnh Lưu Quang hừ giọng nói:

- Những người này thực lực bình thường, bất quá là bổ sung cho đủ số, có gì phải sợ?

Bạch Hạc tiên tử bảo:

- Nơi này có không ít cao thủ nhân gian tụ tập, rõ ràng phát sinh chuyện gì rồi. Nói không chừng mấy người cung chủ quả thật bị vây khốn nơi này, nếu như chúng ta đến rồi, hay là lên xem thế nào đã rồi mới nói.

Xích Ảnh Thiên Lang tán đồng:

- Bạch Hạc tiên tử nói có lý, nếu đã đến bước này rồi, sao lại có thể rút lui có trật tự được.

Thấy mọi người ý kiến thống nhất, Bạch Đầu Thiên Ông cũng không tiện nói nhiều, lập tức thở dài một tiếng khẽ, theo bốn người Xà Ma bay thẳng lên Thiên Trượng phong.

Lúc này, Vũ Điệp, Thiện Từ mấy người xuất hiện tại vùng chân núi của Thiên Trượng phong, mọi người đưa mắt trao đổi với nhau, sau đó phân binh ba đường bay thẳng lên cao triển khai vòng vây. Trên đường truy đuổi, mấy người Vũ Điệp, Thiện Từ mục đích chính là dụ rắn ra khỏi hang. Hiện nay thời cơ đã chín muồi, đến lúc quyết chiến cuối cùng rồi, bọn họ tự nhiên phải toàn lực ứng phó.

Thiên Trượng phong bốn phía phân bố vài trăm đệ tử liên minh, nhiệm vụ của bọn họ không phải là tác chiến mà là quan sát chăm chú động tĩnh của địch nhân, để đề phòng địch nhân chạy trốn. Điều này cũng là kế sách bàn thảo kỹ lưỡng trước đây rồi, mấy người Vũ Điệp, Thiện Từ phụ trách tiêu diệt địch nhân, đệ tử liên minh phụ trách phong tỏa địch nhân tháo lui. Lúc này đây, mấy người Bạch Hạc tiên tử, Xà Ma đã đi lên trước một bước, mấy người Vũ Điệp, Thiện Từ đi sau một bước liền triển khai vây chặt. Do bởi số lượng nhiều, Vũ Điệp đem đoàn mười hai người chia thành ba tổ. Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện, Hoàng Thiên, Bản Nhất thành một tổ, thuận theo đường bay lên Thiên Trượng phong để triển khai truy đuổi. Liệt Phong, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ bốn người thành một tổ, từ bên trái bay thẳng lên đỉnh núi, gắng sức ngăn chặn địch từ trên không trung. Còn lại Vũ Điệp, Thiện Từ, Lục Nga, Ngạc Tây bốn người thành một tổ, từ bên cạnh để bọc hậu.

Thiên Trượng phong do cao độ thật kinh người, đỉnh núi quanh năm có tuyết, sương mù vây phủ. Khi Bạch Hạc tiên tử dẫn mấy người Xà Ma đến đỉnh núi rồi, phát hiện nơi này không có người nào, ngoại trừ băng tuyết cũng chỉ có sương mù, rõ ràng đây là một cái bẫy được bố trí cho riêng bọn họ.

Bạch Đầu Thiên Ông cau mày trầm ngâm nói:

- Tình hình không ổn, chúng ta đi nhanh thôi.

Thanh Ảnh Lưu Quang hận thù lên tiếng:

- Không kịp nữa rồi, đám người đáng ghét đã truy đến rồi.

Câu này vừa nói ra, Xà Ma, Xích Ảnh Thiên Lang, Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt kinh hãi, ai nấy lộ ra vẻ phẫn hận, Bạch Hạc tiên tử lại cau chặt mày, mơ hồ ý thức được chuyện gì đó.

Lúc này, trong tiếng gió gào thét truyền lại tiếng xé gió nhè nhẹ, đang ép gần đến đỉnh núi.

Xà Ma vẻ mặt âm lạnh, tức giận quát lên:

- Liều mạng với bọn chúng, lão tử chịu đủ rồi, không muốn chạy nữa.

Xích Ảnh Thiên Lang khổ sở cười đáp:

- Ngoại trừ điều này, chỉ sợ cũng không còn chọn lựa nào nữa.

Bạch Đầu Thiên Ông có phần không vui, oán hận nói:

- Ta trước đây đã nói qua rồi, đây là quỷ kế của bọn họ, đáng tiếc các ngươi ai cũng không tin ta. Bây giờ thì tốt rồi, như ba ba nằm trong rọ của người, muốn hối hận cũng đã trễ rồi.

Thanh Ảnh Lưu Quang quát lên:

- Đủ rồi, không cần phải oán giận nữa, mọi người phải đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa quan khó này. Bây giờ, mọi người phải phấn khởi tinh thần thể hiện lòng tự tin, chỉ cần nỗ lực, chúng ta liền có hy vọng.

Nghe vậy, mấy người Xà Ma cũng không tranh cãi nữa, ai nấy toàn lực phòng ngự.

Trong cuồng phong, Quý Hoa Kiệt, Ngô Viện Viện, Bản Nhất, Hoàng Thiên nhanh chóng ập đến, dừng lại cách vài trượng, ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn mấy người Xà Ma, hai bên ai cũng không hề nói câu nào cả. Cũng đúng lúc này, Vũ Điệp, Thiện Từ, Lục Nga bốn người xuất hiện bên phải của đỉnh núi, Liệt Phong, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ bốn người lại xuất hiện trên không trung hình thành một vòng vây bao quanh.

Chăm chú nhìn năm địch nhân trên đỉnh núi, Vũ Điệp trầm giọng nói:

- Các ngươi đã không còn đường chạy nữa, hay là hãy ngoan ngoãn đầu hàng đi.

Xà Ma rống lên:

- Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng muốn giữ chúng ta lại, quả thật là không tự lượng sức mình.

Thiện Từ hừ lạnh đáp:

- Phải vậy không? Thế thì chúng ta ngại gì mà không thử, xem ai là người có mạng giữ lại.

Ngạc Tây nói:

- Không cần phải nói nhảm với bọn họ, những người này làm ác quá nhiều, sớm phải giết đi để trừ hại cho dân.

Thanh Ảnh Lưu Quang không lưỡng lự đáp trả:

- Dưới tay Thần Vương chỉ có hảo hán chết trận, không có bọn hèn nhát đầu hàng. Đến đây, hãy cho chúng ta được thấy, cao thủ nhân gian các ngươi có thủ đoạn thế nào.

Vũ Điệp trầm giọng nói:

- Nếu như các ngươi khăng khăng không chịu, thế thì đừng trách chúng ta vô tình. Động thủ thôi.

Một lệnh ban ra, bóng người động liền, Thiện Từ chọn lấy Thanh Ảnh Lưu Quang, Vũ Điệp xông đến Bạch Hạc tiên tử, Liệt Phong nghênh chiến Xích Ảnh Thiên Lang, Phỉ Vân và Tiết Phong ngăn lấy Bạch Đầu Thiên Ông, Quý Hoa Kiệt và Hoàng Thiên bắt chặt Xà Ma. Còn lại Bản Nhất, Lục Nga, Ngô Viện Viện, Tuyết Hồ, Ngạc Tây năm người tản ra thành một vòng vây thứ hai bao quanh lấy để ngăn cản địch nhân chạy trốn.

Đối mặt với tình hình như vậy, Xà Ma thẹn quá hóa giận gằn giọng nói:

- Đến đây, xem thử ai có thể còn sống mà rời đi.

Còn đang nói, Xà Ma liền triển khai tiến công. Hoàng Thiên và Quý Hoa Kiệt đưa mắt ra hiệu cho nhau, hai người một trái một phải nghênh đón nhanh chóng chặn lại Xà Ma.

Trong lúc tiến công, kiếm pháp của Quý Hoa Kiệt sắc bén, nhuệ khí đầy đủ, phụ trách chủ công. Hoàng Thiên do bản thân kiêm pháp quyết chính tà, tùy lúc chuyển biến thế công, toàn lực phối hợp với Quý Hoa Kiệt tạo thành uy hiếp cực lớn với Xà Ma. Do trong lòng biết trận chiến này liên quan sinh tử, Xà Ma không bảo lưu một chút nào, vừa bắt đầu đã toàn lực tấn công mãnh liệt, toàn thân vây phủ ánh xanh lục, thi triển tuyệt kỹ cực mạnh với khí thế cùng sinh tử với địch nhân. Đối mặt với tấn công điên cuồng của Xà Ma, Quý Hoa Kiệt và Hoàng Thiên lý trí chọn lấy việc tạm né mũi nhọn, gần như chỉ xuất thủ kiềm chế Xà Ma, không để cho lão có cơ hội chạy trốn. Như vậy, trận chiến giữa ba người vừa mới bắt đầu đã rơi vào thế giằng co, Xà Ma tuy nóng nảy muốn đột phá vòng vây, đáng tiếc Hoàng Thiên và Quý Hoa Kiệt vây chặt vững vàng đường thoát của lão.

Chăm chú nhìn Vũ Điệp, Bạch Hạc tiên tử vẻ mặt trầm lặng, không thấy bất kỳ biểu hiện nào, ra tay sắc bén mà chiêu thức ác độc. Vũ Điệp lắc mình né tránh, múa tay phản kích, khí cực lạnh luân chuyển liên hoàn tùy ý, chuyển hóa thành băng tuyết đầy trời, nhanh chóng tiến gần đến Bạch Hạc tiên tử. Tung mình bay lên không trung, Bạch Hạc tiên tử né tránh tiến công của Vũ Điệp, thân thể như mũi tên bay ra, không ngờ lại chọn lựa bỏ chạy. Bên ngoài, Bản Nhất lắc mình muốn ngăn lại, nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng Vũ Điệp nói:

- Chớ có ngăn cô ta, để vãn bối có ý muốn đưa cô ta đi nơi khác.

Bản Nhất nghe vậy thân pháp chợt dừng, chần chừ một chốc rồi để Bạch Hạc tiên tử bỏ chạy thuận lợi, Vũ Điệp một mình đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.