Thất Giới Hậu Truyện

Chương 949: Đề thăng tu vi - Tăng cường tu vi - phần 3




Hoa Ngạo Nguyệt khẽ thở dài trả lời:

- Tất cả mọi thứ có liên quan đến Thần Vương, sau này công tử sẽ tự mình hiểu ra. Bây giờ hay chúng ta hãy chạy đến Huyền cung trước, để tránh phát sinh những phiền phức không cần thiết.

Thiên Lân không nói gì thêm, theo sự chỉ điểm của Hoa Ngạo Nguyệt liền trực tiếp vượt qua điện chính của Thải Ngọc tiên cung, xuất hiện gần Huyền cung. Chăm chú nhìn cung điện dưới chân, Thiên Lân khẽ biến sắc, kinh ngạc nói:

- Điện này do người nào xây dựng?

Hoa Ngạo Nguyệt đáp:

- Nghe nói là theo như ý của Thần Vương để xây dựng, trong đó có khá nhiều bí ẩn.

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Bên ngoài cửa Huyền cung có chín phòng ngự, người ngoài căn bản không thấy được, cũng rất khó mà phát hiện được. Muốn đi vào trong đó thì phải phá vỡ được chín phòng ngự này, lại không thể kinh động đến người trong đó. Ngoài ra, nếu như Ngũ Sắc Thần Vương lúc này đã ở trong Huyền cung rồi, chỉ cần tiếp xúc đến chín tầng phòng ngự này, liền có thể thức tỉnh Thần Vương, khiến cho ông ta có phần cảnh giác.

Hoa Ngạo Nguyệt nghi ngờ nói:

- Theo như lời của công tử nói, chúng ta chẳng phải không tiến vào được sao?

Thiên Lân chần chừ rồi đáp:

- Tiến vào quả thực không dễ dàng, nhưng có thể nghĩ biện pháp thử xem.

Hoa Ngạo Nguyệt cau mày nói:

- Thử như thế nào? Bình thường ta ra vào nơi này vì sao không hề có chút hạn chế nào?

Thiên Lân trầm ngâm đáp:

- Ta suy đoán chín tầng phòng ngự này rất có khả năng do chính tay Thần Vương bố trí, tiểu thư và cung chủ do thân phận đặc biệt, Thần Vương đã đưa khí tức của hai người vào trong chín tầng phòng ngự này, vì thế hai người có thể tùy tiện ra vào, không hề có bất kỳ cảm giác và hạn chế nào. Còn đối với những người khác, thì có hai tình huống. Thứ nhất, vào ra cũng không bị hạn chế nào, nhưng sẽ bị Thần Vương biết được. Thứ hai, vào ra có hạn chế, cần phải xông thẳng vào trong đó mới được.

Hoa Ngạo Nguyệt ngạc nhiên lên tiếng:

- Thật sự có dạng kết giới phòng ngự thần kỳ như vậy, có thể chiếu theo những người khác nhau để định ra phương thức phòng ngự khác nhau?

Thiên Lân vẻ mặt nặng nề, khẽ bảo:

- Trong Lục Môn Đề đốc phủ, ta cũng đã phát hiện được trận pháp ẩn thân ở trong tứ hợp viện mà La Liệt cư ngụ, điều này tại nhân gian còn chưa từng nghe thấy bao giờ. Bây giờ bên ngoài Huyền cung này có loại phòng ngự tương tự, có thể thấy về phương diện trận pháp, Ngũ Sắc Thiên Vực đã nắm vững một số kỹ nghệ mà nhân gian còn chưa từng biết đến.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Theo ta biết được, loại trận pháp ẩn hình này chưa từng nghe người đề cập đến, có lẽ chỉ Thần Vương mới có được năng lực đặc thù này.

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Suy đoán của tiểu thư không phải không có lý, đáng tiếc hiện nay chúng ta không còn thời gian để đi hỏi những chuyện này nữa. Đi thôi, chín tầng phòng ngự này thì ta đã tìm được phép phá giải, trước tiên thử qua coi thử có thể thuận lợi tiến vào không.

Kéo bàn tay nhỏ nhắn trắng tinh như ngọc của Hoa Ngạo Nguyệt, Thiên Lân nhẹ nhàng hạ xuống, dẫn này qua trái rẽ phải, đi tới đi lui, một lúc sau cuối cùng mới thông qua được chín tầng phòng ngự đó, tiến vào bên trong cửa lớn của Huyền cung. Thiên Lân vô cùng cẩn thận, toàn lực thúc động sức mạnh Linh Phách, theo sự chỉ điểm của Hoa Ngạo Nguyệt, từ từ thâm nhập vào bên trong Huyền cung. Chốc lát sau, hai người vượt qua ba cửa cung lớn, đến bên ngoài Huyền Thánh các nơi Huyền Châu cư ngụ, vừa hay gặp được một người phụ nữ áo vàng đang chạy thẳng đến Huyền Thánh các. Do bởi góc độ, Thiên Lân vừa hay có thể nhìn rõ được toàn bộ diện mạo cua người phụ nữ áo vàng đó, có được hiểu biết đại khái. Thân hình của người phụ nữ áo vàng đó yểu điệu phong thái hấp dẫn vô cùng, tuổi ước chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, gương mặt hình trái xoan kết hợp với ngũ quan tinh xảo, cùng với da thịt trắng nõn, trong trưởng thành toát ra sự hấp dẫn, trong lạnh lẽo toát ra sự cao quý, khiến cho người ta cảm thấy gặp rồi khó quên. Thiên Lân có phần kinnh ngạc, quay đầu liếc Hoa Ngạo Nguyệt, lại thấy nàng gật đầu khẳng định, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thánh nữ đầu tiên của Ngũ Sắc Thiên Vực này quả thật đẹp đẽ hơn người, chính là một mỹ nữ hiếm thấy.

Đẩy cửa phòng ra, Huyền Châu đi vào trong Huyền Thánh các, sau đó khép cửa phòng lại. Thời khắc đó, Thiên Lân nhạy bén phát hiện được, trong Huyền Thánh các toát ra một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, trong lòng nhất thời cả kinh, vội vàng toàn lực thu giấu khí tức, thi triển Thiên Tượng Vô Thường, bố trí một kết giới phòng ngự che giấu quanh mình.

Sau đó, Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Bố trí trong Huyền Thánh các thì tiểu thư có biết hay không?

Hoa Ngạo Nguyệt chần chừ thoáng chốc, vẻ mặt kỳ lạ đáp:

- Đây chính là nơi ở hàng ngày của sư tổ, không gian bên trong rất to lớn rất xa hoa, ở giữa là một suối nước nóng, sư tổ thích nhất là tắm rửa. Ngoài ra, trong phòng còn có một cái giường lớn, cùng với rất nhiều thứ trang trí xa hoa, ta và sư phụ bình thường rất ít khi đi vào trong, ta chỉ qua đó có một lần.

Thiên Lân nghe vậy trầm ngâm một lúc, khẽ nói:

- Thần Vương lúc này đang ở trong phòng.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy chấn động, nhỏ giọng nói:

- Công tử dự tính ngầm nhòm trộm?

Thiên Lân khẽ cau mày, gật đầu đáp:

- Đây chính là cơ hội hiếm thấy, ta không muốn mất đi, chỉ là rất nguy hiểm, phải cẩn thận vô cùng.

Hoa Ngạo Nguyệt lo lắng nói:

- Thần Vương không giống với những người khác, ta thấy hay là không nên mạo hiểm, tạm thời rời đi.

Thiên Lân lắc đầu trả lời:

- Biết người biết mình, trăm trận trăm thắng, đây là đại sự chứ không phải trò đùa, không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào một lần.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy khẽ thở dài, không phản đối nữa mà hỏi:

- Công tử dự tính quan sát như thế nào?

Thiên Lân đáp:

- Ta đã tra xét cẩn thận cấu tạo bên ngoài của Huyền Thánh các này, muốn đi vào trong quan sát thì cơ hồ không thể làm được, duy nhất có thể làm là đứng trên đầu nguồn của suối nước nóng để quan sát tình hình bên trong.

Hoa Ngạo Nguyệt vừa nghe khẽ biến sắc, ánh mắt khó hiểu nhìn Thiên Lân, lại hoàn toàn không nói gì cả.

Thiên Lân có phần không hiểu, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Có phải tiểu thư không hy vọng ta nhìn được bộ dạng tắm rửa của sư tổ tiểu thư phải không?

Hoa Ngạo Nguyệt không đáp đúng sai, trả lời:

- Sư tổ tướng mạo rất đẹp đẽ.

Thiên Lân cười đáp:

- Bà ấy tuy đẹp, lại là địch nhân của chúng ta.

Hoa Ngạo Nguyệt nói:

- Cho dù là địch, nhìn trộm như vậy cũng không đúng đắn.

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Tiểu thư nói đúng, quả thực là không nên như vậy. Đáng tiếc Thần Vương không phải người thường. Đây là thời khắc thư giãn nhất của ông ta, chính là thời cơ quan sát tốt nhất của chúng ta, một khi sai lạc rồi thì cái được không bù cái mất.

Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, u oán than:

- Ta không có ý phản đối, chỉ là không cảm thấy thích được.

Thiên Lân an ủi:

- Cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta ban đầu đến đây không phải mong muốn nhìn trộm, chỉ là bị tình thế ép buộc nên không thể không làm.

Hoa Ngạo Nguyệt khẽ gật đầu, thở dài nói:

- Bắt đầu thôi, đại sự quan trọng.

Thiên Lân nghe vậy, vòng tay ôm lấy người của Hoa Ngạo Nguyệt vào lòng, ánh mắt đắm đuối nhìn vào trong mắt của nàng, nhẹ nhàng nói:

- Ngạo Nguyệt, nàng có tin tưởng ta chăng?

Hoa Ngạo Nguyệt chấn động thân thể, gương mặt tuyệt đẹp để lộ vẻ xấu hổ thẹn thùng, có phần hơi khẩn trương đáp lại:

- Thiên Lân, cho ta thêm chút thời gian, ta cần phải thích ứng.

Thiên Lân ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người của Hoa Ngạo Nguyệt, nhẹ nhàng nói:

- Yên tâm, ta sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện yêu thương ta. Không dùng chút thủ đoạn nào, không để lại chút nuối tiếc nào. Hành động lần này có lẽ sẽ thấy một số cảnh tượng khiến chúng ta xấu hổ, nhưng đó hoàn toàn không phải ý muốn của ta, mục đích của ta chỉ là muốn hiểu rõ một chút thực lực của Thần Vương.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy thân thể dần dần mềm đi, nhẹ nhàng nép vào trong lòng của Thiên Lân, giọng mềm nhẹ đáp:

- Thực ra từ khi bắt đầu, ta đã biết sẽ phát sinh những chuyện này. Nhưng ta lại cố ý không muốn nghĩ đến, cũng không muốn thấy những điều đó.

Thiên Lân nói:

- Ta hiểu rõ tâm tình của nàng, Huyền Châu là sư tổ của nàng, nàng không muốn phá vỡ ấn tượng tốt đẹp của bà ta trong lòng nàng.

Hoa Ngạo Nguyệt bật cười khổ sở, chuyển sang chuyện khác:

- Thời gian không còn sớm, chúng ta phải hành động rồi.

Thiên Lân thấy Hoa Ngạo Nguyệt không muốn nói đến những chuyện này, lập tức không nói thêm lời nào, dẫn nàng rời khỏi nơi đó, âm thầm đến trên đỉnh của Huyền Thánh các, âm thầm lặng lẽ tìm đến vị trí đầu nguồn chảy vào của dòng suối nước nóng.

Quan sát qua khoảng lớn nhỏ của cửa suối vào, Thiên Lân phát hiện vị trí đó vô cùng bí ẩn, hơn nữa lại có phần nhỏ hẹp, rất khó đồng thời chứa được cả hai người. Suy xét một lúc, Thiên Lân nhẹ nhàng nói bên tai của Hoa Ngạo Nguyệt:

- Để an toàn, chỉ đành tạm thời phải đè nén nàng.

Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, có phần u oán liếc Thiên Lân, khẽ lẩm bẩm:

- Hy vọng ta không nhìn lầm người.

Thiên Lân hiểu được hàm nghĩa trong lời nói này, nghiêm mặt đáp:

- Yên tâm, đời này ta sẽ yêu thương nàng thật tốt, không để cho nàng chịu chút khó chịu nào, mang lại hạnh phúc cho nàng, khiến nàng vui vẻ.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú vô cùng của Thiên Lân, khẽ bảo:

- Nhớ kỹ những lời hứa của công tử, nếu không ta sẽ hận công tử.

Thiên Lân cúi xuống hôn lên gương mặt trắng nõn như ngọc của Hoa Ngạo Nguyệt, sau đó tán thưởng:

- Thật đẹp.

Hoa Ngạo Nguyệt mặt hơi ửng hồng, xấu hổ nói:

- Không được làm lung tung, chuyện chính quan trọng hơn.

Thiên Lân cười cười không đáp, lập tức ôm lấy Hoa Ngạo Nguyệt vào trong lòng, cẩn thận vô cùng đi thẳng đến cửa chảy vào của suối, từ từ điều chỉnh vị trí.

Do cửa vào không gian nhỏ hẹp, Thiên Lân trong tình trạng không thể để lộ bất kỳ âm thanh nào ra, tuy đã điều tiết một số thứ rồi, nhưng giữa hắn và Hoa Ngạo Nguyệt vẫn phải ép sát vào nhau, bất kỳ phản ứng nào thì hai bên đều có thể cảm ứng được rất rõ ràng. Nắm chặt tay phải của Thiên Lân, Hoa Ngạo Nguyệt mặt đỏ như ngọc khẽ lẩm bẩm:

- Không được suy nghĩ lung tung, chuyện chính quan trọng.

Thiên Lân gật đầu không đáp, trong lòng lại sảng khoái vô cùng, cứ nép chặt vào người của Hoa Ngạo Nguyệt như vậy, mùi hương thơm mê người khiến hắn si mê, cơ hồ không muốn tỉnh lại. Cố nén khát khao tình dục trong lòng, Thiên Lân và Hoa Ngạo Nguyệt thông qua cửa vào của khe suối, cẩn thận vô cùng để quan sát tình hình bên trong điện, cảnh tượng trong đó khiến hai người phải xấu hổ lúng túng vô cùng.

Cửa vào của khe suối vừa hay ở ngay vị trí chính giữa trên nóc của Huyền Thánh các, từ trên nhìn xuống không những có thể thấy được toàn bộ dòng suối nước nóng, còn có thể thấy được cái giường lớn như lời của Hoa Ngạo Nguyệt, lúc này trên giường đang có một người đàn ông toàn thân trần truồng, đầu được bao trùm trong một tầng ánh sáng khiến không nhìn rõ được mặt. Để tránh bị thần vương phát hiện được, Thiên Lân không dám nhìn quá nhanh, lập tức đưa mắt nhìn xuống suối nước nóng ở bên dưới, vừa hay nhìn được Huyền Châu đang đứng lên. Lúc này, Huyền Châu da thịt toàn thân ngâm trong nước ấm nên màu trắng toát ra màu hồng, bộ ngực cao vút không ngừng rung rinh theo từng bước chân của nàng, khiến cho Thiên Lâm tâm thần dao động, dục tính dâng lên trong lòng. Hít vào một hơi, Thiên Lân thúc động khí huyền băng trong cơ thể, lập tức áp chế được dục tính trong lòng. Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, tận hết sức mình để che giấu tâm tình bản thân. Chỉ thấy Huyền Châu đó đi đến bên giường rồi, cử chỉ thật ưu nhã ngồi xuống, đưa tay phải ra vuốt ve chân phải của Thần Vương, động tác vô cùng khêu gợi, miệng phát ra những tiếng cười êm ái thật dễ nghe. Thân là thánh nữ đời đầu tiên của Ngũ Sắc Thiên Vực, Huyền Châu bất luận về dung mạo hay vóc dáng đều vô cùng xuất sắc.

Thiên Lân mới có trải nghiệm sơ tình dục, vừa mới thưởng thức mùi vị hoan ái nam nữ, khi đối mặt với cảnh tượng dụ người như vậy, tự nhiên rất khó mà giữ lòng được. Thần Vương đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, tung mình ép lấy Huyền Châu vào dưới mình. Kêu lên một tiếng duyên dáng, tiếng rên của Huyền Châu vô cùng dụ người, khiến cho Thiên Lân và Hoa Ngạo Nguyệt thân thể chấn động, cả hai đồng thời đỏ hẳn mặt mày. Vào thời khắc này, Thiên Lân đột nhiên phát hiện một chút nguy hiểm, điều này khiến hắn lập tức tỉnh lại. Té ra vào thời khắc Thần Vương đi vào trong cơ thể của Huyền Châu, khí trường trong phòng có biến hóa rất to lớn, một luồng sóng vô hình vô sắc khuếch tán ra chung quanh, tự động tính hành thăm dò hoàn cảnh bên ngoài. Thiên Lân thấy chuyện này có liên quan chặt chẽ đến việc giao hợp âm dương giữa nam và nữ. Xem ra Thần Vương tinh thông thuật âm dương hòa hợp, pháp quyết ông ta tu luyện có phần tương tự với Tà Hoàng quyết của bản thân. Để làm rõ thêm nữa, Thiên Lân không hề hành động thiếu suy nghĩ, chỉ toàn lực thu lại khí tức, nhờ vào đặc tính biến ảo ngàn vạn của Thiên Tượng Vô Thường, tận sức che giấu hành tung của bản thân và Hoa Ngạo Nguyệt. Trong phòng, Thần Vương dường như không hề phát hiện được sự tồn tại của Thiên Lân, đang hưng phấn tìm niềm vui. Theo thời gian trôi qua, khí trường trong điện biến hóa càng lúc càng rõ ràng, trên người Thần Vương dần dần xuất hiện các ánh sáng nhiều màu, chúng lần lượt chuyển hóa lẫn nhau, cuối cùng hình thành một vùng sáng đen ngòm như mực che phủ lấy hình bóng hai người đang hoan lạc.

Thời khắc đó, sức mạnh Linh Phách của Thiên Lân phát xuất cảnh cáo, Ma Da cũng thúc giục Thiên Lân nhanh chóng rời khỏi, nếu không chắc chắn sẽ bị Thần Vương phát hiện. Thiên Lân vẻ mặt biến sắc, chần chừ một chốc, cuối cùng chọn phải rời đi. Quay lại theo đường cũ, Thiên Lân mang Hoa Ngạo Nguyệt âm thầm biến mất bên ngoài Huyền cung, kết thúc hành động lần này. Chuyến đi này, Thiên Lân và Hoa Ngạo Nguyệt thấy được cảnh tượng ân ái của Thần Vương và Huyền Châu, hai người có phần xấu hổ, nhưng Thiên Lân lại thu hoạch được không ít tình hình từ bên trong đó, đã có được nhân thức thô sơ ban đầu đối với thực lực của Thần Vương.

Theo tình hình Thiên Lân nắm được để phân tích, thực lực bản thân hắn hiện nay vẫn còn tồn tại một khoảng cách nhất định đối với Thần Vương. Nếu như giao tranh chính diện, chắc chắn hắn phải thất bại thảm hại, cần phải nghĩ cách gia tăng thực lực bản thân mới có cơ hội hơn thua với Thần Vương. Đối với chuyện này Thiên Lân có phần buồn bực, hiện nay tình thế đế đô khẩn trương, cần phải trong thời gian ngắn để gia tăng thực lực chỉ có một cách, nhưng lại cần có … Nghĩ đến đây, Thiên Lân không khỏi khổ sở, vốn dĩ hắn tự phụ hơn người, lúc này cũng không khỏi phải thở dài.

Hoa Ngạo Nguyệt phát hiện được biến hóa của Thiên Lân, khẽ hỏi:

- Sao vậy, có tâm sự chăng?

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Có một số cảm xúc, quay về mới nói đi.

Hoa Ngạo Nguyệt nghe vậy cũng không miễn cưỡng, kéo tay Thiên Lân chạy thẳng đến Thánh Nữ giáo, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào màn đêm.

Quay lại Thánh Nữ giáo rồi, Hoa Ngạo Nguyệt buông tay của Thiên Lân, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, u oán cất tiếng hỏi:

- Trước đây công tử nói có một số cảm khái, thật ra là chuyện thế nào?

Thiên Lân nghe vậy khẽ cau mày, trầm ngâm đáp:

- Sau khi gặp được Thần Vương rồi, ta hiểu được một số chuyện. Thần Vương sở dĩ háo sắc bởi vì pháp quyết ông ta tu luyện có liên quan đến điều này nhất định. Ông ta có thể thông qua phương thức âm dương hòa hợp để tăng cường tu vi bản thân. Hiện nay mà thấy được, thực lực Thần Vương vượt qua những tưởng tượng vốn có của ta, giữa ta và ông ta còn tồn tại một khoảng chênh lệch.

Hoa Ngạo Nguyệt cau mày nói:

- Gia tăng thực lực không phải một sớm một chiều, công tử cần khoảng thời gian bao lâu?

Thiên Lân chần chừ đáp lại:

- Thế thì phải xem tình hình, nhanh thì mấy ngày, chậm thì vài năm, ta cần … cần … lô đỉnh …

Hoa Ngạo Nguyệt nghi hoặc nói:

- Lô đỉnh? Ý là thế nào?

Thiên Lân ngượng ngùng đáp:

- Tà Hoàng quyết của ta rất tà môn, cần phải có phụ nữ thân thể nguyên âm làm lô đỉnh, như vậy có thể khiến ta chỉ trong một đêm thực lực tăng lên gấp bội. Đương nhiên, lô đỉnh này vô cùng quan trọng, phụ nữ tầm thường căn bản không được, cần phải có dung mạo, khí chất, thực lực đạt đến tuyệt phẩm hảo hạng. Lô đỉnh càng hảo hạng, càng có thể kích tăng thực lực của ta.

Hoa Ngạo Nguyệt kinh ngạc nói:

- Có dạng pháp quyết tà môn như vậy?

Thiên Lân đáp:

- Pháp quyết Thần Vương tu luyện cũng có hiệu quả như vậy, vì thế ông ta không tiếc điều gì trăm phương ngàn kế cũng phải lấy cho được cô và Vụ Thanh Ti, nguyên nhân chủ yếu chính là vì tu luyện, dục vọng chinh phục chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi. Trước đây, ta vẫn luôn cho Thần Vương ham muốn chiếm lấy sắc đẹp của hai người, nhưng hiện nay nhìn lại, ông ta chính là nhìn trúng tiềm chất của hai người, vì thế hai người các vị chính là lô đỉnh hảo hạng nhất của Ngũ Sắc Thiên Vực.

Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, hỏi lại:

- Thế còn công tử?

Thiên Lân đáp:

- Ta muốn chính là lòng hai cô, chính là một tấm chân tình.

Hoa Ngạo Nguyệt ánh mắt sáng rực như đuốc, chăm chú nhìn Thiên Lân rất lâu, cuối cùng từ từ gật đầu, mặt lộ vẻ tươi cười, khẽ lẩm bẩm:

- Chỉ cần công tử thật lòng bảo hộ chúng ta, cuối cùng tất cả sẽ khiến công tử như ý.

Thiên Lân nghe vậy cả mừng, tiến lên nắm lấy hai tay của Hoa Ngạo Nguyệt, muốn ôm nàng vào trong lòng. Khẽ lắc đầu, Hoa Ngạo Nguyệt lẩm bẩm nho nhỏ:

- Không được lung tung, sự êm ái tình cảm trong lúc lơ đãng mà công tử để lộ ra, chính là một thử thách với ta, ta sợ không quản được tâm của mình. Vì thế, trước khi lật đổ Thần Vương, chúng ta phải khắc chế nó, nếu không sẽ làm hư đại sự. Bây giờ ta đưa công tử đi nghỉ ngơi.

Thiên Lân không nỡ bỏ qua, cố nói vào:

- Ngạo Nguyệt, ta …

Hoa Ngạo Nguyệt né tránh ánh mắt đầy sức hấp dẫn của Thiên Lân, có phần u oán đáp:

- Biết điều nghe lời, đảm bảo công tử sẽ được thỏa mãn.

Thiên Lân có lòng hiếu kỳ, đi theo Hoa Ngạo Nguyệt rời khỏi căn phòng.

Chốc lát sau, Hoa Ngạo Nguyệt đưa Thiên Lân đến phòng Hoa Ảnh, gặp được Hoa Ảnh còn chưa nghỉ ngơi. Hoa Ảnh hỏi lại:

- Tình hình thế nào?

Hoa Ngạo Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt phức tạp nhìn Hoa Ảnh, khẽ bảo:

- Chuyện này chút nữa Thiên Lân sẽ nói, đêm nay, muội ở đây phục thị Thiên Lân đi!

Câu này vừa nói ra, Hoa Ảnh thân thể chấn động, ánh mắt quái dị nhìn Hoa Ngạo Nguyệt, mãi đến một lúc sau mới gật đầu đồng ý. Thiên Lân nghe vậy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, lúc này mới hiểu được ý tứ trong câu nói trước kia của Hoa Ngạo Nguyệt. Bật cười khó hiểu, Hoa Ngạo Nguyệt khẽ lẩm bẩm:

- Buông đi những điều trong lòng, hạnh phúc nắm chắc trong tay của mình.

Dứt lời liền xoay mình, Hoa Ngạo Nguyệt một mình bỏ đi, bóng dáng có phần cô độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.