Thất Giới Hậu Truyện

Chương 9: Lương khổ dụng tâm (Khổ sở dùng tâm sức)




Trên đầu, sừng rồng cong ngược ra sau, một trái một phải dài chừng sáu thước, vẻ tinh tế mà ôn hòa.

Ngoài ra còn có hai chòm râu rồng uốn lượn giữa không trung, hệt như đang phất phơ theo gió, phong cách khác thường.

Liếc nhìn bức tượng đá thần long, Đinh Vân Nham từ trái đi vòng qua, bước thêm năm trượng liền đến một cầu thang.

Ngửng đầu, Đinh Vân Nham nhìn lên không trung, chỉ thấy cầu thang tầng tầng nấc nấc chỉnh tề, ước chừng cao hơn mười trượng, cả trăm bậc thang.

Cụp mắt xuống, Đinh Vân Nham vội vàng bước lên, bước chân nhẹ nhàng lại vang vọng bốn bề, hơi có phần chói tai.

Giây lát, Đinh Vân Nham liền leo hết cầu thang, xuất hiện trước một động lớn, rộng chừng vài trăm trượng, có thể chứa trên ngàn người, đây chính là Đằng Long phủ, tượng trưng cho quyền lực của Đằng Long cốc.

Chỉnh lại y phục, Đinh Vân Nham vẻ mặt nghiêm túc, chầm chậm bước vào trong động, ánh mắt nhìn khắp bốn phía.

Thân là môn hạ Đằng Long cốc, Đinh Vân Nham biết rõ nơi này ngoại trừ cốc chủ, bình thường không có người nào vào, trừ phi có chuyện xảy ra.

Mặt khác, nơi này chính là nơi thương nghị đại sự của Đằng Long cốc, còn có tiếp khách, thu nhận đồ đệ, thưởng phạt, cúng tế, do đó nghiêm cấm vui đùa chửi mắng, bất cứ đồ đệ nào trước khi đến, đều phải có thái độ cung kính, nghiêm túc.

Đi được chừng hai mươi trượng, Đinh Vân Nham dừng lại, cúi mình làm lễ thật sâu đối với tượng đá tổ sư ở trước chừng năm trượng, mở miệng nói:

- Đệ tử Đinh Vân Nham cầu kiến sư phụ.

Âm thanh vang dội truyền khắp các nơi trong động.

Giây lát, một tiếng nói ôn hòa truyền ra.

- Vân Nham à, con có chuyện gì chăng?

Ánh sáng nhẹ lóe lên, một người đàn ông tuổi chừng ba sáu ba bảy, toàn thân mang áo trắng anh tuấn xuất hiện trước mặt Đinh Vân Nham.

Người này vẻ mặt hơi cười, ánh mắt nhu hòa, tầm vóc trung bình hoàn toàn không khôi ngô, nhưng lại toát ra một khí phách bình tĩnh và uy nghiêm, quả thật không hổ là Đằng Long cốc chủ.

Đinh Vân Nham cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Đệ tử có lầm lỗi, đặc biệt đến đây xin thỉnh tội với sư phụ.

Triệu Ngọc Thanh bật cười điềm đạm, đi đến ngồi giữa, phất tay nói:

- Ngồi đi, có gì sai lầm từ từ nói cũng được.

Đinh Vân Nham chần chừ một lúc, len lén liếc Triệu Ngọc Thanh, thấy sư phụ hoàn toàn không nổi giận, lúc đó mới nghe lời tiến đến ngồi xuống một vị trí ở mé trái ngoài cùng.

- Khải bẩm sư phụ, hôm nay đệ tử tự động dẫn Thiên Lân đi xem Ngưng Tuyết động một chuyến.

Triệu Ngọc Thanh nghe rồi, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ, hỏi tiếp:

- Thế thì sao?

Đinh Vân Nham không dám dấu, cẩn thận thuật hết một lượt tất cả những gì đã thấy, cuối cùng nói:

- Tất cả đều do đệ tử quá tự tin, cho là Thiên Lân sẽ không thấy được gì. Ai ngờ kết quả lại như vậy, xin sư phụ trách phạt.

Triệu Ngọc Thanh nghe Đinh Vân Nham nói xong, vẻ mặt hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng mất đi, độ lượng nói:

- Chuyện này là cơ duyên của Thiên Lân, con cũng không cần phải tự trách nhiều quá.

Đinh Vân Nham ngây ngô hỏi lại:

- Sư phụ, lẽ nào đệ tử đã không làm sai?

Triệu Ngọc Thanh cười trả lời:

- Vi sư nghiêm khắc yêu cầu các con chỉ vì muốn các con thăng tiến, hoàn toàn không phải để trừng phạt. Còn về chuyện Thiên Lân, con chớ can thiệp quá nhiều, nó thích đến thì đến, thích đi thì đi, muốn đi đâu thì đi đó, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, không cần phải mong cầu nhiều.

Đinh Vân Nham chần chừ nói:

- Thiên Lân không phải môn hạ Đằng Long cốc, cứ để nó ra vô tự do dường như không được tốt lắm.

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên trả lời:

- Thiên Lân và Đằng Long cốc chúng ta có liên quan sâu xa, con không cần phải hỏi nhiều, nhớ những lời thầy nói là được rồi. Bây giờ, năm sư huynh của con đều gia tăng tiến độ bồi dưỡng cho lớp kế tiếp, con không được khiến ta phải thất vọng.

Đinh Vân Nham vẻ mặt hơi đỏ, nhẹ giọng nói:

- Đệ tử nào dám so sánh với năm vị sư huynh.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Năm môn hạ của con tư chất không tồi, chỉ cần dụng tâm bồi dưỡng, tương lai cũng có thành tựu không tầm thường. Hiện nay, chỉ còn ba năm nữa sẽ đến Băng Tuyết thịnh hội, con chỉ cần lợi dụng hợp lý, giáo dục cẩn thận, tin chắc sẽ có thu hoạch nhất định.

Đinh Vân Nham không dám phản bác, cung kính đáp:

- Đệ tử nhớ kỹ những lời dạy của sư phụ, nhất định nhanh chóng đốc thúc bọn chúng luyện công.

Mỉm cười gật đầu, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Vậy con đi đi.

Đinh Vân Nham nghe vậy đứng lên, hành lễ với Triệu Ngọc Thanh, xoay người đi liền.

Nhưng mới đi được vài trượng, Đinh Vân Nham lại đột nhiên ngừng lại, dường như muốn nói điều gì đó.

Phát hiện hành động của ông, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Vân Nham, con còn có chuyện gì muốn nói chăng?

Đinh Vân Nham xoay người, hơi do dự nói:

- Lần này do Băng Tuyết thịnh hội, đệ tử từng muốn thu Thiên Lân làm đồ đệ. Nhưng hôm qua, nó nói với con …. Không biết chuyện này thật giả thế nào?

Triệu Ngọc Thanh cười trả lời:

- Con à, sống đến hơn hai trăm tuổi mà cũng không hơn được đứa bé, thật là đáng nói.

Đinh Vân Nham xấu hổ nói:

- Đệ tử bất tài, khiến sư phụ chê cười. Nhưng lời nói của nó …

Triệu Ngọc Thanh cười mắng:

- Câu này dĩ nhiên là hù con, ngốc à.

Đinh Vân Nham ngây ra, trước giờ ông vẫn nghĩ câu nói của Thiên Lân rất có khả năng, không ngờ bản thân lại rơi vào bẫy.

Bật cười xấu hổ, Đinh Vân Nham khổ sở nói:

- Sư phụ mắng rất đúng, con quả thật quá ngốc, phải trở về suy nghĩ cho tốt.

Nói rồi vội vàng rời đi, hiển nhiên là không còn mặt mũi nào.

Triệu Ngọc Thanh ngồi yên bất động, tự nói:

- Theo như lời Vân Nham nói vừa rồi, Thiên Lân đó thông minh tuyệt đỉnh, còn nhỏ mà đã quỷ quái hơn người, chính là kỳ tài hiếm có, đáng tiếc ta lại đã ưng thuận hứa hẹn …

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân lập tức bộc lộ bản sắc, vừa cười to, vừa quay cuồng giữa không gian, bay thẳng về Thiên Nữ phong.

Trên đường đi, Thiên Lân thi triển “Băng Thần quyết” vừa mới học, phát hiện pháp quyết này kỳ diệu vô cùng, đi trong gió tuyết đơn giản như cá trong nước, không những tốc độ đã nhanh hơn lúc trước, còn có thể tự động hấp thu khí băng tuyết chuyển hóa thành sức mạnh bản thân để bổ sung chân nguyên tiêu hao, đạt đến mức thăng bằng.

Một lúc sau, Thiên Lân liền bay về lại Thiên Nữ phong, thấy Điệp Mộng đứng ngoài cửa động từ xa đã la lên:

- Mẹ, con về rồi.

Điệp Mộng trong mắt đầy vẻ yêu thương, êm ái nói:

- Không cần phải la lớn như vậy, mẹ đã sớm thấy con rồi.

Bắn mình vào trong cửa động, Thiên Lân ôm lấy hai chân của Điệp Mộng, ngửng đầu hưng phấn nói:

- Mẹ, mẹ không biết đâu, hôm nay con thấy Ngưng Tuyết động thật vui lắm, đặc sắc lắm.

Vuốt ve đầu của nó, Điệp Mộng cười nói:

- Đừng gấp, chúng ta từ từ đi vào rồi nói.

Dứt lời, lắc mình liền biến mất không còn tung tích.

Trong động, Thiên Lân kéo tay Điệp Mộng kích động nói:

- Ban đầu, Lân nhi chỉ thấy nơi đó thích thú … Sau đó, con phát hiện không đúng … Trải qua một khoảng thời gian dài tìm kiếm, cuối cùng tìm được mấu chốt bên trong …

Thấy con hưng phấn quá, Điệp Mộng cắt lời, nghiêm túc nói:

- Gặp chuyện không được kinh hãi, lẽ nào con đã quên rồi?

Thiên Lân vội nói:

- Mẹ, con không hề quên, chỉ thật sự quá sức bất ngờ. Sau đó con không ngờ đã tiến vào Băng Hồn nguyên giới, còn có một người canh giữ gì đó nói với con.

Điệp Mộng cau mày, nghi ngờ nói:

- Băng Hồn nguyên giới? Người canh giữ? Con nói chậm lại, đừng kích động như vậy.

Thiên Lân nghe vậy chầm chậm lại, cẩn thận nói qua một lượt những gì gặp phải, cuối cùng nói:

- Sau cùng, con giả ngây giả ngô với sư phụ của bọn Linh Hoa, khiến ông ấy bị hù đến ngây ngốc, thật là vui.

Điệp Mộng không hề mở miệng, nàng đang suy nghĩ đến đoạn trải qua trong Băng Hồn nguyên giới.

Theo những hiểu biết của nàng, trên thế gian từ đó đến giờ chưa từng nghe người nào nhắc đến Băng Hồn nguyên giới, thật ra vừa rồi Thiên Lân gặp phải là thật hay giả đây?

Nếu như là ảo tượng, mọi chuyện liền không đáng nói.

Nhưng nếu như thật có chuyện này, đối với Thiên Lân điều này biểu thị cho điều gì đây?

Ngửng đầu, Điệp Mộng nhìn khuôn mặt hưng phấn của con yếu, thấy nó có chút khác với ngày trước.

Toàn thân ẩn chứa một tầng ánh sáng, toát ra khí chất kỳ dị đặc biệt, tu vi không ngờ đã vượt lên rất nhiều.

Thấy vậy, Điệp Mộng vui mừng mà cũng không tránh khỏi lo lắng, ngầm nói: “Lân nhi tuổi hãy còn nhỏ đã có tu vi kinh người, ta sau này đối với nó phải càng nghiêm khắc hơn, nếu không tương lai khó mà kiềm chế được.”

Không nghe Điệp Mộng nói gì, Thiên Lân lập tức quay đầu, nhìn thấy mẹ đang nhìn mình, không khỏi cười nói:

- Mẹ, vì sao mẹ lại nhìn con như vậy?

Điệp Mộng lẩm bẩm khe khẽ:

- Mẹ đang nghĩ, bây giờ thực lực của con đã tăng mạnh, sau này rất dễ dàng có thể vượt qua mẹ, đến lúc đó con còn nghe lời của mẹ hay không đây?

Thiên Lân thôi cười, nghiêm chỉnh nói:

- Mẹ không cần phải lo lắng, cho dù tương lai Lân nhi bản lĩnh to lớn thế nào, con đều sẽ vĩnh viễn nghe lời của mẹ.

Thấy nó nghiêm trang như vậy, Điệp Mộng rất vui mừng, cười nói:

- Thế thì mẹ yên tâm rồi. Bây giờ, mẹ phải nói chuyện về Băng Hồn nguyên giới với con, con phải nhớ kỹ những lời mẹ nói ngày hôm nay.

Thiên Lân gật đầu đáp:

- Lân nhi biết, mẹ không cần phải lo lắng.

Điệp Mộng thôi cười trầm giọng nói:

- Theo mẹ biết được, trên thế gian chưa từng có người nào nhắc đến Băng Hồn nguyên giới. Chuyện này thật hay giả, mẹ cũng không nói rõ được. Bất quá, nếu con đã gặp phải, chúng ta hãy tạm cho là thật. Những năm tháng sau này, trừ phi bắt buộc, con không nên dễ dàng nhắc đến, cũng không thể bộc lộ tài học của mình. Ngoài ra, từ bây giờ trở đi, mẹ đặt ra yêu cầu cho con càng nghiêm khắc hơn. Trong lúc con chưa đạt đến cảnh giới mẹ mong ước, không lúc nào được bỏ phí, con có hiểu rõ chưa?

Thiên Lân lớn tiếng nói:

- Con hiểu rõ, nhưng sau này con còn có thể đi tìm bọn Linh Hoa chơi đùa không?

Điệp Mộng đáp:

- Có thể chơi đùa, nhưng thời gian phải giảm đi tương đối, bởi vì mẹ muốn trước khi con hai mươi tuổi, sẽ tu luyện đến cảnh giới đại thành tất cả những pháp quyết mẹ truyền thụ cho con.

Thiên Lân nghe thấy có thế vui chơi, lập tức bật cười.

- Mẹ cứ yên tâm, Lân nhi đảm bảo sẽ không để mẹ phải thất vọng.

Điệp Mộng quát to:

- Bớt mạnh miệng đi, bây giờ con mới chỉ tu luyện một số pháp quyết đơn giản, tuyệt học chân chính thâm sâu mẹ còn chưa truyền thụ. Những pháp quyết này vô số người phí hết cả đời cũng khó mà tu luyện đến mức thần kỳ cực hạn, con nếu không dụng tâm khổ luyện, cho dù thiên phú tốt hơn cũng chỉ là vô dụng mà thôi.

Le lưỡi rụt đầu, Thiên Lân thất kinh la lên:

- Thâm sâu đến như vậy nhất định rất lợi hại, mẹ thi triển một chút liền đi cho con coi thử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.