Lúc đọc cuốn truyện niên đại kia, Cố Di Gia cũng không đọc kỹ, cô chỉ đọc phần viết về cái chết của nguyên chủ và đoạn kết của tác phẩm nên có nhiều chi tiết cô cũng không rõ.
Nhưng cô lại có ký ức của nguyên chủ, vẫn có thể dựa vào trí nhớ để biết được một số hành động của Cố Minh Nguyệt, thuận tiện phân tích tính cách của cô ta.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu hôm nay không có việc gì thì Cố Minh Nguyệt sẽ không đến đây đâu.
Cố Minh Nguyệt mở miệng cũng không nói tới chuyện khác, chỉ hỏi thăm sức khỏe và cuộc sống của cô, còn hỏi khi nào cô lại lên thị trấn, đến lúc đó cô ta sẽ dành ra một chút thời gian đưa cô đi dạo, đến Cung tiêu xã mua một ít đồ mà các cô gái yêu thích.
Cố Di Gia lẳng lặng lắng nghe, tay cầm cốc men, không lên tiếng.
Tuy Cố Minh Nguyệt cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao, còn tưởng do bản thân cô ta đã lâu không về thăm nên cả hai mới xa cách như vậy.
Diễn kịch một mình rất xấu hổ, Cố Minh Nguyệt cảm thấy mất mặt nên cũng dần dần ngưng nói, mất hồn nhìn Cố Di Gia chằm chằm.
Sắc mặt cô tái nhợt, ốm yếu bệnh tật, sự mệt mỏi hiện lên giữa đôi chân mày như người bệnh nặng chưa khỏi nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sắc đẹp của cô, giống như bông tuyết thanh khiết không tì vết.
Càng đến gần, cô ta lại càng cảm nhận được vẻ đẹp đó chạm thẳng vào tim.
Cố Minh Nguyệt cố gắng kìm nén một hồi lâu nhưng vẫn không thể nào kiểm soát được sự hâm mộ và ghen ghét trong lòng.
Cô ta vẫn luôn tự nhủ là không cần phải ghen tị như vậy, dù sao Cố Di Gia xinh đẹp như thế nhưng lại ốm yếu, cũng không biết sẽ sống được tới bao giờ.
Cô ta lại là người khỏe mạnh, tương lai còn dài, đây là điều Cố Di Gia vĩnh viễn không có được.
Cố Di Gia tròn mắt, hỏi: “Chị còn chuyện gì không?”Có thể ngầm hiểu là không còn chuyện gì thì biến đi đi.
Cô không phải nguyên chủ, cũng mong có tình chị em thắm thiết gì với Cố Minh Nguyệt, càng không muốn dính vào chuyện của nam chính nữ chính, cô chỉ hy vọng hai người họ cách xa mình một chút, cho dù cô có mất sớm thì cũng không nên bị hai kẻ này liên lụy.
Cố Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, đầu lưỡi đảo quanh hàm dưới, cô ta do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Gia Gia, em cảm thấy chủ nhiệm Khương thế nào?”Cố Di Gia lập tức lạnh mặt: “Nếu chị tới đây để hỏi chuyện này thì chị có thể về rồi.
”“Gia Gia!” Cố Minh Nguyệt hoảng sợ nhìn cô, đây là lần đầu tiên Cố Di Gia nói nặng với cô ta như vậy: “Sao em lại…”Cố Di Gia nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quái.
“Tôi rất hiếu kỳ!.
” Cô chậm rãi nói: “Thật ra chị có hảo cảm với Khương Tiến Vọng đúng không, chị muốn gả cho anh ta sao?”Đồng tử Cố Minh Nguyệt hơi co lại, vô cùng chật vật.
Tuy đó là sự thật nhưng lại bị người mà bản thân ghen ghét vạch trần vẫn khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Cố Di Gia không khách sáo hỏi: “Một khi đã như vậy sao chị còn tới khuyên tôi? Không phải chị nên cố gắng tìm cách để gả cho Khương Tiến Vọng sao? Nếu tôi gả cho anh ta thì có lợi gì cho chị?”Cô thật sự không thể tưởng tượng được, không hiểu mạch não của nữ chính bị cái gì nữa.
Cho dù Khương Tiến Vọng chướng mắt cô ta thì cô ta cũng đâu cần nhiệt tình giật dây cho Khương Tiến Vọng như thế? Chẳng lẽ…Cố Di Gia nhíu mày, hùng hổ doạ người: “Chẳng lẽ chị cảm thấy tôi sống chẳng bao lâu, chờ tôi chết là chị có thể có được Khương Tiến Vọng sao?”Dựa vào điều kiện của Khương Tiến Vọng, cho dù là đàn ông từng có vợ thì cũng rất nhiều phụ nữ bằng lòng gả cho anh ta.
Nhưng mà kết hôn lần hai cũng không tốt bằng lần đầu, làm phụ nữ cũng phải so đo đúng không?Cố Minh Nguyệt khó khăn nói: “Chị không có… Gia Gia, em làm sao vậy? Sao em lại nói mấy lời như thế?”Cô ta khó chịu tới phát khóc, hai mắt đã đỏ hoe.
Cố Di Gia cạn lời nhìn cô ta, mới thế đã chịu không nổi à? Xem ra năng lực thừa nhận của nữ chính này không ổn.
Cô hơi khát nước, cũng không muốn gây chuyện không đâu với cô ta, cô cầm lấy cốc men muốn ra ngoài rót nước ấm, lại quên bản thân đã ngồi một lúc lâu, đột nhiên đứng lên đã khiến hai mắt tối sầm, hai tai ù đi.
Cả người Cố Di Gia loạng choạng, chiếc cốc men trong tay rơi xuống đất phát ra âm thanh giòn vang.
Bảo Hoa đang tập viết bên ngoài nghe thấy tiếng động thì lập tức phóng vào trong như một quả pháo nhỏ, vừa lúc nhìn thấy bộ dạng sắp té xỉu của Cố Di Gia.
Cô bé hét lên: “Cô út!”Cố Di Gia vốn đã không thoải mái, tiếng the thé của con nít lọt vào tai càng khiến cô đau đầu, vì thế lập tức ngã xuống.
Cố Minh Nguyệt theo bản năng đưa tay ra đỡ.
Nhưng lúc này lại nghe Bảo Hoa gào lên: “Cô cả khiến cô út tức tới hôn mê rồi!”Cố Minh Nguyệt: ????.