Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh Hoạt

Chương 40: Chương 40





Bà Hàn cười tủm tỉm gật đầu nói: “Đương nhiên phải cảm ơn Tiểu Tô.

Người ta đã giúp nhà chúng ta một ân tình thật lớn.

Lại nói, trong thôn rất nhiều người có khả năng làm việc này, nhưng cô ấy lại chọn thằng tư nhà ta, đây cũng là cô ấy giúp đỡ nhà mình rồi.


Có điều, muốn cảm ơn cũng không thể cảm ơn suông được, chúng ta phải nghĩ cách cảm ơn sao cho thực tế một chút, như vậy mới đủ thành ý.”Hàn lão nhị gật đầu đồng ý: “Đúng ạ! Mẹ, chi bằng chúng ta lấy chút trứng gà làm quà cảm ơn cho thanh niên trí thức Tô đi.”Bà Hàn cười tủm tỉm xua xua tay: “Mẹ khẳng định thanh niên trí thức Tô sẽ không nhận trứng gà của nhà chúng ta đâu.

Mẹ đã tính rồi, ngày mai chính là Tết Trung Thu, mẹ muốn mời Tiểu Tô tới nhà chúng ta ăn bữa cơm.

Một thanh niên trí thức như cô ấy rời nhà đi tới nơi xa xôi như thế này, không có người nhà ở bên cạnh để sum họp đoàn viên, không bằng tới nhà ta để hưởng chút bầu không khí náo nhiệt.”Bà nói lời này được mọi người nhất trí đồng ý, bọn họ đều sôi nổi khen ngợi ý tưởng của bà thật đúng đắn.Vợ Hàn Lão Tam lập tức xung phong nhận việc nói: “Mẹ, để con đi mời thanh niên trí thức Tô tới nhà ta ăn cơm.”Cô ta đã sớm muốn quan hệ tốt với thanh niên trí thức Tô kia từ lâu rồi, để về sau nếu người ta có cơ hội kiếm tiền, người ta sẽ gọi cô ta theo.

Cô ta cũng muốn kiếm tiền nữa, ngay cả nhóc con Ái Dân còn ăn nên làm ra, đương nhiên cô ta cũng có thể.Bà Hàn lại nói: “Con đi cái gì mà đi, cho dù không cần ra đồng làm việc thì cũng phải làm việc ở nhà đấy! Ái Quốc, chuyện này mẹ giao cho con.

Con đi mời thanh niên trí thức Tô lại đây ăn cơm, thuận tiện đi ra ngoài hít thở không khí, rèn luyện chân một chút.”Hàn Lão Tam cho rằng mẹ hắn muốn cho anh cả đi ra ngoài giải sầu, đừng cả ngày nghẹn ở nhà, vì vậy, hắn lập tức nói với vợ mình: “Em đừng lanh chanh, cứ để anh cả đi là được.”Thấy mọi người đều không cho mình đi, vợ Hàn Lão Tam đành phải xụ mặt cúi đầu, trong lòng cô ta đầy buồn bực, cô ta cảm thấy bà Hàn thật bất công, bất cứ chuyện tốt gì cũng muốn để dành cho anh cả.Nghe những lời này của mẹ, tuy Hàn Ái Quốc vẫn còn một chút do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn đồng ý với bà Hàn.Đêm nay đến phiên Tô Nguyệt nấu cơm, sau khi mọi người ăn xong, chỉ còn Tô Nguyệt một mình ở trong phòng bếp rửa chén, quét tước vệ sinh phòng bếp.Trong lúc cô đang bận rộn, đột nhiên cô thấy một thân ảnh nhỏ nhắn thập thò ngoài cửa phòng bếp.

Đứa nhỏ này chỉ dám lộ ra nửa người ở bên ngoài, không dám đi vào bên trong.


Nhìn dáng vẻ của nó, cô đoán nó chỉ khoảng bảy tám tuổi mà thôi, quần áo hơi bẩn bẩn, cũng không có mang giày, bên dưới cái mũi nhỏ xinh còn có hai hàng nước mũi chảy thò lò.Thời điểm Tô Nguyệt xoay người, nhìn thấy nó, thiếu chút nữa cô đã sợ tới mức kêu lên một tiếng.

Sau khi tập trung nhìn kỹ, cô mới phát hiện khuôn mặt đứa nhỏ này khá quen.

Cô lại cẩn thận suy nghĩ một lát, lúc này cô mới nhớ ra mình đã từng gặp đứa nhỏ này rồi.


Nó là Tráng Tử, con trai nhỏ của chị dâu cả nhà họ Vương, hộ gia đình sát vách với nhà các cô.

Khi còn nhỏ, thằng bé này bị ngã một lần rất mạnh, sau đó đầu óc nó có chút đần độn, bọn nhỏ và một ít người lớn trong thôn hay gọi cậu là thằng bé ngốc.Tô Nguyệt vẫy tay với nó, cười hỏi: “Tráng Tử, sao cháu lại tới đây, có chuyện gì sao?”Tráng Tử không dám tới gần cô, nó hít mạnh một cái, cố gắng hít đi nước mũi, tiếp theo ngón tay nó chỉ ra ngoài cửa lớn, nói rất nhanh: “Có người tìm, trong rừng.”Nói xong câu ấy nó chạy đi nhanh như chớp, Tô Nguyệt muốn gọi nó lại hỏi một chút là ai cũng không kịp nữa rồi.Tô Nguyệt rất buồn bực, chẳng biết là ai mà buổi tối không ngủ được lại tới tìm cô.

Hơn nữa tại sao người ta không trực tiếp đi vào nhà tìm, mà lại muốn cô đi ra ngoài?Không phải người ta có âm mưu gì với cô đấy chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.