Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 6: Khám bệnh




Không có phiếu chuyển tiền, đương nhiên không thể giải thích tại sao lại có nhiều hơn đợt trước, chỉ có thể đợi thư gửi về nhà.

Lâm Lam đóng dấu vân tay, đem toàn bộ tiền bỏ vào trong túi, luôn miệng nói cám ơn với nhân viên bưu diện.

“Nhanh đi bệnh viện đi, sớm chữa lành bệnh cho con trai.”

Sau khi Lâm Lam rời đi, mấy nữ nhân nhân viên mới cùng nhau bát quái, “260 đồng, chồng cô ấy làm nghề gì mà nhiều tiền như vậy?”

“Địa chỉ gửi tiền là bộ đội.”

“Đó chính là sĩ quan a, không thể tin nổi, lính nghĩa vụ ở nông thôn cũng có thể làm đến sĩ quan sao.”

“Sao người ta lại biết gả như vậy chứ?”

Bị hâm mộ gả cao-Lâm Lam mang theo đứa bé mệt mỏi không nhẹ, mặc dù thân thể là của nguyên chủ, cũng không biết tại sao, cảm giác đau, mệt mỏi,.. đều do linh hồn cô mang đến.

Cho nên cô không thể chịu khổ, không thể bị ủy khuất, không thể sống cuộc sống vất vả, không thể không có người giúp.

Cô nhất định phải đi xe đạp, nhất định phải ăn trắng mặc trơn!

Ra khỏi bưu điện cô suy nghĩ xem có nên đến trường học tìm Đại Vượng và Mạch Tuệ không, nhưng nhìn bầu trời hơi tối màu, liền quyết định đi bệnh viện.

Dù sao cũng không phải lần đầu hai anh em kia đến trường học trên thị trấn đưa đồ cho cô út chú út, bọn chúng có thể tự về nhà.

Cô dắt Tiểu Vượng đến ngồi nghỉ ở tảng đá trước cửa bệnh viện, thật sự là đi không nổi.

Lúc trước dồn hết sức lực đi lấy tiền, lấy được tiền rồi liền không muốn nhúc nhích, chỉ muốn tìm tiệm cơm ăn bữa ngon, sau đó về nhà ngủ một giấc.

Đáng tiếc cô lại không có phiếu ăn, có tiền cũng không mua được đồ, thật là đáng giận.

Tiểu Vượng co rúm lại bên cạnh cô, dùng sức hướng cô tìm cảm giác an toàn.

Lâm Lam vỗ vỗ nó, ý bảo không phải sợ.

Nghỉ ngơi một lát, Lâm Lam đứng dậy, ai biết động tác quá mạnh, trước mắt nhất thời tối sầm, cả người lung lay.

“Cẩn thận ——” một người kịp thời đỡ lấy cô, cô mới không ngã xuống đất.

Lâm Lam biết mình hẳn là bị tụt huyết áp hoặc huyết áp thấp, trước mắt tối như mực, cả người choáng váng, sau gần 1 phút đồng hồ mới nhìn thấy rõ.

“Vị này...... đồng hương, cô không sao chứ?” giọng nói rất ôn hòa, làm cho người nghe không tự chủ được buông lỏng cảnh giác.

Lâm Lam dụi dụi mắt: “Cám ơn anh, tôi không sao rồi, chỉ hơi choáng đầu thôi.”

Người cô cám ơn, là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, khoảng 26-27 tuổi, cả người toát lên vẻ tuấn tú nho nhã, chính là phong thái của người trí thức.

Anh ta đang mỉm cười nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ quái.

Lâm Lam kéo giãn khoảng cách với vị bác sĩ nam này, nắm tay Tiểu Vượng, Tiểu Vượng thì ôm thật chặt bắp đùi cô không buông.

Vị bác sĩ kia cười nói: “Cô hẳn là tới khám bệnh cho con, tôi tên Dương Hàm......” Anh ta dừng một chút, thấy Lâm Lam không có phản ứng với cái tên này, nói tiếp: “Là bác sĩ ngoại khoa ở đây, để tôi dẫn hai người đi.”

Lâm Lam nhã nhặn từ chối: “Không làm phiền anh, chúng tôi tự đi được.”

Bởi vì thuận đường, Dương Hàm vẫn theo bọn họ đi vào, trên đường tìm hiểu một chút tình huống của Tiểu Vượng, giới thiệu Lâm Lam đi tìm một vị bác sĩ họ Lưu, khám mắt hay xem bệnh cho trẻ nhỏ đều có thể.

Bệnh viện bây giờ không phổ biến chứng tự bế, cùng xem là xem bệnh cho trẻ con thôi.

Lâm Lam nói cảm ơn, muốn dắt Tiểu Vượng đi.

Dương hàm: “Cô không cảm thấy tôi có chút quen mắt sao?”

Lâm Lam nhìn anh ta một cái, suy nghĩ người này có ý gì, dù muốn làm quen với cô cũng sẽ nói mấy lời kiểu “Tôi thấy cô rất lương thiện”, sao lại hỏi “Cô không cảm thấy tôi có chút quen mắt”?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô liền cảm thấy buồn cười, dù sao mình bây giờ là phụ nữ nông thôn dắt theo con trai, vận đào hoa gì đó...... cô cảm thấy hay là thôi đi.

Vậy còn ý gì?

Cô đi tới cửa phòng bác sĩ Lưu, quay đầu lại nhìn một chút, đối diện với đôi mắt mỉm cười của Dương Hàm.

Cô không khỏi giật mình một cái, vội vàng đẩy cửa đi vào.

Tiếp đón bọn họ là một vị bác sĩ râu tóc bạc trắng, trên sống mũi có một gọng kính, gắn với một sợi dây vòng qua tai.

Ông ấy trước tiên là nhìn, nghe, hỏi, sờ* tiếp theo lại đặt câu hỏi với một đống thuật ngữ chuyên nghiệp, Lâm Lam nghe cũng không hiểu, cô cũng không biết phải làm sao.

*Nhìn, nghe, hỏi, sờ: Vong, văn, vấn, thiết: tứ chẩn, một phương pháo khám chữa bệnh của Đông y.

Khi nguyên chủ mang thai có tham gia đại hội phê phán hồ ly tinh, kết quả xảy ra xung đột, làm cho bụng bị thương dẫn đến sinh non, vì vậy mắt Tiểu Vượng mới bị hỏng.

Xem chừng là do máu bầm đè lên dây thần kinh mắt.

Ông bác sĩ nói có thể cắt kính để đeo, kết hợp nhỏ thuốc mắt.

Lâm Lam lại nghĩ đến việc phẫu thuật, trực tiếp hỏi, “Bác sĩ, ngài thử chụp CT* cho cháu nó xem sao.”

* Chụp CT: chụp cắt lớp

Ông bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô, “Tôi nói, chị này, cô còn biết cả chụp CT sao? Chỗ chúng tôi làm gì có.” Ông cũng là nghe học sinh đi du học nước ngoài nói chứ đã nhìn thấy bao giờ, vậy mà một phụ nữ nông thôn lại biết được.

Lâm Lam lập tức giả bộ ngu ngơ cười, “Ai nha, không có sao? Tôi nghe thầy thuốc trong thôn nói ở đây có.”

Ông bác sĩ cười nói: “Thị trấn chúng tôi nhỏ, không có dụng cụ để chụp X quang, phải đi đến tỉnh. Nhưng tôi cũng hiểu được chút ít,thường chỉ có người gãy xương mới đi chụp, đứa nhỏ này là bệnh về mắt, không chụp được.”

Lâm Lam không phải là bác sĩ nên nghe không hiểu lắm, nhưng nghe ông ấy nói, vậy trước tiên cứ kiểm tra mắt xem sao.

Ông bác sĩ kêu một thực tập sinh đến hỗ trợ, đưa Tiểu Vượng đi kiểm tra mắt.

Tiểu Vượng vẫn sợ, gắt gao ôm Lâm Lam không chịu buông tay, không cách nào khác, Lâm Lam đành phải ôm nó đi vào.

Sau khi kiểm tra hồi lâu, cuối cùng cô điền vào tờ đơn, chọn mắt kính.

Bác sĩ đề nghị cô dùng cái này cho tiện, dù sao có thể sử dụng là được, nông dân mà, không có tiền, cắt được kính mắt đã khó rồi.

Kết quả nhìn người phụ nữ nông thôn này chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn bộ tốt nhất, mắt kính bằng thủy tinh, khung bạc, hết thảy bảy đồng.

Ông không khỏi nhìn Lâm Lam nhiều thêm một cái, phụ nữ ở nông thôn chi tiêu quyết đoán như vậy rất hiếm thấy.

Thực tế đó là thói quen chọn đồ của Lâm Lam, cô rất tin tưởng câu tiền nào của nấy, kể từ khi cô độc lập về kinh tế, mua đồ chỉ chọn chất lượng, không quản đắt rẻ.

Đến khi trả tiền, cô mới thấy đắt, tổng cộng bảy tám đồng. Ở nông thôn xem bệnh bốc thuốc cũng chỉ hết một hai đồng, cho nên thật sự có chút đắt.

Lâm Lam cũng chỉ đau lòng một giây, sau liền thoải mái trả tiền.

Dù sao khám bệnh cho con mình, nhiều tiền nữa cũng không vấn đề, cô chọn kính mắt tốt nhất đương nhiên sẽ đắt, gọng kính bằng bạc, thấu kính thủy tinh, chân bằng đồng đỏ, rất đẹp.

Dù sao cái kính này nhìn rất được, chờ Tiểu Vượng không đeo nữa, cũng không bị lỗi thời, không lãng phí.

Kính mắt không lấy trong một ngày được, phải đợi ba ngày.

Lâm Lam ngẩn ra, không ngờ đi cả một ngày như thế cũng không lấy được, nhìn bộ dáng của mình, cô thật không muốn đi một lần nữa.

Cô nói với bác sĩ, “Bác sĩ Lưu, chúng tôi từ thôn Sơn Nhai xa xôi đi bộ tới đây, xa tới năm sáu mươi dặm, đi từ sáng sớm đếm gần trưa mới tới nơi, giờ mà trở về rồi lại đi một chuyến nữa thật không dễ dàng. Ở nhà nghỉ chúng tôi không trả tiền nổi, cũng không có phiếu ăn, có thể để chúng tôi lấy trong hôm nay không, tối nay lấy cũng không sao......”

Ông bác sĩ cười nói: “Chị à, chuyện này không thể, ba ngày đã là rất nhanh rồi, kính mắt kia đặc biệt, được chuyển từ bệnh viện trong tỉnh xuống đây.”

Thấy thế Lâm Lam cũng đành bó tay.

Cô suy nghĩ, nông dân đi đến thành phố, khó càng thêm khó.

Không nói đến thư giới thiệu, ăn uống cũng là vấn đề. Mình mang thức ăn theo, hai người ăn một lúc liền hết rồi, trong thị trấn muốn ăn cơm phải có phiếu ăn, nông dân đào đâu ra chứ?

Ở nông thôn muốn phiếu ăn thì đến chỗ quản lương thực lấy lương thực đổi là được, mà lúc đổi chỉ đưa phiếu không đưa tiền, khi ăn cơm thì đưa phiếu ăn còn phải trả tiền. Tính tới tính lui, nông dân quá thiệt thòi. Trong nhà làm gì còn nhiều lương thực như vậy? Khẩu phần ăn của bản thân còn không đủ no đây.

Phải đi lại một lần nữa, cô thực sự là buồn không nói nên lời, cái chân thân yêu đến giờ vẫn còn đau đây.

Cũng không biết tại sao cùng là một thân thể nhưng thay đổi linh hồn lại yếu ớt như vậy!

Aiz, nhớ xe đạp quá đi.

Cô dắt Tiểu Vượng đi, lúc này hai người vừa mệt vừa đói, đáng tiếc bánh bột ngô đã ăn hết rồi, không có phiếu ăn thì có tiền cũng không mua được cơm.

Cô do dự một chút, suy nghĩ xem có nên đến phòng ăn của bệnh viện làm một cuộc cách mạng tình cảm, không cần phiếu ăn cũng có thể mua lấy vài cái bánh bao.

Kết quả là bây giờ đã xế chiều, giờ cơm trưa đã qua mà buổi tối nhà bếp lại không nấu, người ta không bán, rồi lại nói không có phiếu ăn thì cũng không thể đổi được bánh bao, cũng là số trời.

“Đói.” Tiểu Vượng vô thức kêu.

Lâm Lam suy nghĩ một chút, “Chúng ta đi dạo xung quanh một chút, xem thử có thể mua bánh bột ngô của hộ gia đình nào không.”

Cô cũng không ôm hi vọng, bây giờ phiếu ăn quan trọng hơn cả tiền, không có phiếu ăn thì không đổi được đồ.

Rất nhiều nông dân mang trứng gà đến thị trấn trộm đổi lấy phiếu ăn, tiền cũng không cần chỉ cần phiếu.

Dù sao phiếu lương thực là thứ duy nhất có thể đổi được đồ ăn, không có phiếu, có tiền cũng mua không được.

Lúc cô ôm Tiểu Vượng ra cửa, không ngờ lại đụng phải Dương Hàm.

Lâm Lam theo bản năng đè túi tiền trong áo, tại sao hắn lại tốt bụng nhiệt tình như vậy, thật sự không có ý gì với cô sao?

Cô thấy Dương Hàm mi thanh mục tú, ánh mắt ôn hòa trong trẻo, không giống người xấu, thầm nghĩ hắn cũng không đáng ngại.

Dương Hàm hỏi: “Đứa nhỏ không có vấn đề gì chứ?”

Giọng nói rất nhẹ nhàng, có chút quen.

Lâm Lam nghi ngờ nhìn anh ta một cái, rõ ràng mới quen biết, cô cười nói: “Cám ơn bác sĩ Dương quan tâm, bác sĩ Lưu đã cắt kính cho cháu rồi, để ba ngày nữa qua lấy.”

Dương Hàm nhìn cô và Tiểu Vượng, biết là hai người đói bụng rồi, “Buổi trưa tôi mua hơi nhiều bánh bao, cô mang đứa nhỏ tới phòng tôi ăn đi.”

Lâm Lam có chút không hiểu.

Vô duyên vô cớ sao lại đối xử tốt với cô như vậy?

Cho dù là người tốt, trước cửa bệnh viện này người ra vào nườm nượp, bao nhiêu người đáng thương, chẳng lẽ anh ta giúp đỡ tất cả sao?

Bây giờ ai cũng không chê phiếu ăn nhiều, đoán chừng mua nhiều là để cho bữa tối, tại sao cho cô ăn?

Chẳng lẽ thật sự có ý với cô sao?

Thật lòng mà nói, dánh dấp nguyên chủ cũng thanh tú, mặc dù sinh năm đứa con, vóc người vẫn tinh tế yểu điệu, chẳng qua cái mác người đàn bà chanh chua đã che lấp đi mỹ mạo của cô mà thôi.

Chỉ cần bình thường chút là có thể hấp dẫn ánh mắt người khác phái rồi, ví dụ như vị bác sĩ ôn nhu anh tuấn đây.

Đáng tiếc a, gái đã có chồng.

“Cảm ơn bác sĩ Dương, không cần.”

Dương Hàm nhìn bộ dạng cô lễ phép như vậy, ánh mắt càng tỏ ra tò mò, cười như không cười, “Tôi nói Lâm Lam này, cô thật sự không nhận ra tôi?”

Đừng trêu chọc tôi, tôi có chồng rồi nha!

Lâm Lam cười cười, “Có lẽ tôi biết anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.