Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều Mềm

Chương 4: 4: Trợ Giúp





Trong nháy mắt cả người Thụ Ảnh đều nổi da gà, lúc đối phương lau mặt cho mình, cô không dám nhúc nhích, cả người đều bị đông cứng, cũng cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo giống như có một con rắn trơn nhẵn vừa bò khắp trên người cô vừa phun khì khì cái lươn ra.

Cơ thể Thụ Ảnh cứng ngắc, đi theo cô gái này ra khỏi ngôi miếu cũ rách nát, hoang vắng.

Hai người mới đi ra con đường nhỏ, từ phía đối diện có một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xanh ô liu đạp xe đạp đến.

“Đồng chí, phải đưa người đi trạm y tế sao?” Lúc người đàn ông đi qua chỗ hai người họ thì đã chú ý thấy đầu của Thụ Ảnh chảy máu.

Anh nhíu mày nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, đôi chân dài tùy tiện chống xuống đất, dừng xe lại hỏi thăm.

An Mai Tuyết nhìn thấy người đi đến trong chốc lát thì đồng tử phóng to lên, cô ta ngạc nhiên vô cùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông với gương mặt lạnh lẽo và dáng người thẳng tắp trước mặt mình.


Cô ta lập tức nhận ra đây chính là Trần Tỉ, con trai của thủ trưởng Trần tiếng tăm lẫy lừng ở thủ đô.

Tuy cô ta không biết đối phương nhưng đời trước đã nhìn thấy vài lần nên cô ta có ấn tượng rất sâu sắc về Trần Tỉ.

Đầu tiên, cha của Trần Tỉ ngồi ở vị trí cao, có thể nói ông ấy chính là một nhân vật lớn trong đại viện của quân khum, từ đó đã đủ thấy được bối cảnh của Trần Tỉ thâm sâu bao nhiêu.

Mà Trần Tỉ này cũng được xem là một nhân vật hung ác, chức vị của anh ta trong quân đội đều dựa vào năng lực vượt trội của mình mà lập được một đống công lao.

Tuy tuổi còn trẻ nhưng chức vị lại không hề nhỏ.

Sau này dựa vào anh Tưởng, cô ta đã may mắn gặp được vị này, mà khi đó vị này dựa vào công trạng của mình bằng chính thực lực của mình thăng chức trở thành thủ trưởng trẻ tuổi nhất.

An Mai Tuyết vĩnh viễn không quên được khí thế uy nghiêm và mạnh mẽ trên người vị thủ trưởng Trần này, chỉ cần anh vừa xuất hiện thì dường như tất cả mọi người đều im lặng không dám nhiều lời, anh cao không thể chạm khiến người ta sinh ra sợ hãi.


Con người đều hâm mộ kẻ mạnh, An Mai Tuyết cũng không ngoại lệ.

Tiếng lòng cô ta dao động mạnh mẽ, cô ta rất rõ ràng không lâu sau đó Trần gia sẽ xảy ra chuyện, cha Trần phải trao quyền cho cấp dưới, chỉ cần lúc này cô ta và vị thủ trưởng Trần này cùng chung “nghịch cảnh” thì sau này Trần gia và vị thủ trưởng Trần này chắc chắn sẽ không đối xử lạnh nhạt với cô ta.

Chỉ cần chờ cho rung chuyển qua đi, cha Trần khôi phục lại chức vị, mà vị thủ trưởng Trần này sẽ càng dựa vào bản lĩnh thật sự của mình lập được công trạng và trở thành vị thủ trưởng trẻ tuổi nhất, đến lúc đó cô ta cũng sẽ trở thành phu nhân của thủ trường danh xứng với thực.

An Mai Tuyết suy nghĩ mà trong lòng không ngừng dao động, nếu không phải lý trí của cô ta còn đó, hơn nữa tình cảm của cô ta dành cho Tưởng Tĩnh Nghiễm cũng không ít thì lúc này cô ta đã muốn bắt được vị lão đại thủ trưởng Trần khi còn trẻ tuổi này rồi.

Nhưng suy ngẫm lại thì thấy thời đại rung chuyển còn phải nhiều năm như vậy, cô ta làm sao có thể phí thanh xuân như vậy.

Huống hồ cô ta còn nghe nói trong lúc Trần gia xảy ra chuyện thì vị thủ trưởng Trần đã chủ động đi đến biên cương hẻo lánh, nghèo nàn nhất để trợ giúp.

Trong lúc An Mai Tuyết trằn trọc suy nghĩ thì Dương Thụ Ảnh ở bên cạnh không rời ánh mắt khỏi người vị thủ trưởng Trần trẻ tuổi.

An Mai Tuyết sợ hãi hai người họ gặp nhau nên đã chủ động từ chối: “Vị đồng chí này, chúng tôi không biết anh, cũng không cần …”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.