Thập Niên 70: Hạnh Phúc Nhỏ

Chương 49: 49: Vui Mừng 2





Lăng Tráng cũng không biết từ lúc nào cậu đã chơi thành một nhóm với mấy đứa trẻ khác, da cậu trắng nõn, dáng người cũng tốt, tất cả những đứa trẻ khác đều muốn chơi với cậu, thế nên đương nhiên sẽ giữ chắc một chân trong số các vai diễn Bát Lộ quân, trong mắt mấy đứa nhỏ, ai trông xinh đẹp cũng là người tốt, nhất định phải diễn Bát Lộ.

Tiểu thái tử cũng thích chơi với người ta, chơi gì cũng vui, hoàn toàn không để ý việc mình phải đóng vai gì, cầm khẩu súng làm bằng gỗ mà diễn cứ như thật, chạy mấy vòng gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng bừng, hiển nhiên rất vui vẻ.

Lăng Kiều cũng nhìn thấy Nê Đản Nhi trong lời Uông Ái Hồng, trông chắc cũng cùng tuổi với các cô, dáng người gầy nhom, tính cách trầm lặng, vừa hay hợp với việc canh chừng mấy đứa nhỏ, con đê họ hẹn nhau đi bắt cá chỉ ở ngay bên cạnh, không xa nơi đây lắm, quay đầu lại là có thể thấy rõ tình hình bên này, dù sao cũng không cần lo lắng quá.

“Chẳng phải trước đây cậu rất thích xuống sông à, sao từ sau khi rớt xuống nước cứ từ chối hết lần này đến lần khác thế, không lẽ sợ rồi.


” Uông Ái Hồng không vui rồi, có cảm giác như thể bị đồng bọn phản bội.

“Được, vậy thì đi.

” Lăng Kiều thật không biết ở cái thế giới này, cô ấy rốt cuộc có tính cách thế nào, chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi đồng ý, cô ấy lội nước khá giỏi, nếu bắt được thêm mấy con cá, trưa về làm thêm chén canh cá cũng tốt.

Uông Ái Hồng thấy Lăng Kiều đồng ý thì rất vui vẻ, thực ra thì trước đây Lăng Kiều chỉ thích xuống sông bơi thôi, căn bản không thích bắt cá, cô bé cũng không ngờ lần này có thể rủ được cô ấy.

“Điềm Điềm, em đứng bên cạnh nhìn, tốt nhất là đào một cái hồ rồi đổ ít nước vào, chị bắt được cá thì em bỏ nó vào hố nhé.

” Đã mấy mươi năm Lăng Kiều không xuống sông bắt cá, cô ấy sớm đã quên sạch các kỹ thuật khi bắt nhưng đứng trước mặt em gái, đương nhiên cô ấy không thể thể hiện là mình không biết.


Lăng Điềm tự nhận mình là một con vịt cạn, đương nhiên cô sẽ không tham gia vào trò vui này, cô đưa bàn tay múp míp của mình lên bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Cá này đem kho, nấu canh, hấp hoặc làm nồi cá nấu chua hay cá cay đều được, ánh mắt Lăng Điềm tràn đầy mong đợi nhìn về phía chị cả nhà mình, bị ánh mắt tín nhiệm đó nhìn chằm chằm, gánh nặng của Lăng Kiều lớn tựa núi, cô ấy thầm nghĩ nãy có phải mình nói khoác hơi sớm rồi không, lát không bắt được thì nhục chết.

Đám trẻ đến bắt cá rất nhiều nhưng cả đám đều rất có chừng mực, nơi bắt cá là con sông cạn gần thôn, nơi trũng nhất cũng chỉ tầm một mét hai, những chỗ cạn khác thì vừa hay cao không quá thắt lưng mấy đứa bé.

Mỗi năm khi đón năm mới, người dân trong thôn sẽ tiến hành tát ao, dựa theo đầu người mà chia số cá lớn trong ao cho người dân, đợi sau khi phơi nắng ao, một đợt cá con lại được thả vào, cái ao này tuy có hơi cạn nhưng có không ít cá chạch và cá tạp, nơi đây là cái ao mà đám trẻ con yêu thích nhất.

Lăng Kiều cởi áo khoác, bên trong còn một lớp áo trong màu xám, quần không cởi mà trực tiếp nhảy xuống nước, mấy đứa trẻ bên cạnh cũng toàn làm thế, con trai chỉ mặc quần cộc còn con gái mặc thêm áo, mấy con cá trong hồ hình như bị đám trẻ dọa mãi thành quen, giờ con nào cũng kinh nghiệm đầy mình, luồn lách trơn trượt rất khó bắt, Lăng Kiều lại không quen tay, nhiều lần cảm thấy có cá bơi cạnh mình nhưng lại không chạm được vào nó.


Bắt cá cũng cần có bản lãnh rất lớn, thử thách lực tay và độ tinh mắt của người khác, kinh nghiệm đương nhiên vẫn là thứ quan trọng nhất, lúc nào nên ra tay, nhìn chính xác phương hướng chuyển động của cá, tính toán tốc độ bơi của nó, ở khoảng cách bao nhiêu mới bắt, người chưa từng trải qua nhiều lần thử thì rất khó bắt được cá, Lăng Kiều không muốn khiến em gái thất vọng nên dứt khoát tạm dừng tay không bắt nữa, cô ấy bơi tới bơi lui trong ao, nhìn người khác bắt cá thế nào.

Lăng Điềm nhặt một cành cây ở gần đó, cô đào một cái hố ở chỗ đất mềm ẩm ướt gần ao, đến khi đào được một cái hố to bằng quả bóng rổ mới dừng tay, sau đó cô chắp hai tay lại thành hình cái gáo nhỏ, múc nước trong ao đổ đầy hố, cô cứ đi hết lượt này tới lượt khác, không biết đã múc được bao nhiêu nước mới hoàn thành cái hố nhỏ nuôi cá của mình, sau đó cô bắt đầu nhẫn nại chờ chị cả bắt cá mang về.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.