Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 29






Văn Trạch Tài khe khẽ cảm thán: “Sự đời vốn vậy!”Thế nhưng Lâm Ái Quốc không phục, hai mắt anh đỏ quạch, nói mà như gầm lên: “Ông trời không công bằng, tại sao cả đời tôi chỉ gặp toàn những chuyện không may như vậy? Tại sao không cho tôi hưởng một ngày lành cơ chứ!”Đúng lúc này Điền Tú Phương ôm rổ về tới nhà, nghe tiếng ầm ĩ trong phòng khách, cô sợ hết hồn hết vía.

Đang định chạy vào xem có chuyện gì thì Hiểu Hiểu lao ra, ôm lấy chân mẹ, thẽ thọt gọi: “Mẹ!”Chưa kịp hỏi con gái đầu đuôi sự tình ra sao thì cô nghe thấy thanh âm trầm ấm của chồng mình vang lên: “Trên đời này không phải chỉ có mình anh khổ.

Ngoài kia còn vô vàn người khổ gắp trăm gấp vạn lần anh.


Nhưng mà khổ tận cam lai.

Chỉ cần chịu đựng thêm một năm nữa thôi, thời vận sẽ thay đổi.”À, hoá ra không phải gây gổ cãi lộn.

Điền Tú Phương yên tâm dắt tay Hiểu Hiểu đi vào nhà bếp.Thay đổi? Thật sự có thể thay đổi sao? Lâm Ái Quốc hấp tấp pha chút dè dặt hỏi lại: “Ý anh là…?”Văn Trạch Tài khẽ cười: “Tuy hôm đó anh gieo phải quẻ xấu, không thuận cho công danh sự nghiệp nhưng đồng thời cũng là quẻ Hoả địa tấn (1), chỉ rõ nhân duyên của anh đang đến gần.

Hơn nữa, cung phu thê (2) của anh rất đầy đặn và rõ nét.

Điều đó biểu thị anh và người bạn đời sẽ hạnh phúc bền lâu, tình cảm thắm thiết.

Đời sống hôn nhân viên mãn như vậy, thử hỏi làm sao mà khổ cho được?!”Sống 33 năm trên đời, ế sưng ế sỉa, không ngày nào Lâm Ái Quốc không mơ về một túp lều tranh hai quả tim vàng nhưng vì e ngại số mình sẽ khắc chết người ta nên anh nào dám mở lòng với ai.

Bởi thế vừa nghe loáng thoáng tới chủ đề tình duyên là hai mắt anh sáng quắc, cơ hồ men rượu cũng bay đi 5, 6 phần.


Anh toét miệng cười hiền: “Thật chứ?”Văn Trạch Tài không trả lời thẳng mà trỏ trỏ vào vò rượu trước mặt: “Mấy hôm trước anh cũng không tin tôi.”Nhất thời Lâm Ái Quốc không biết trả lời sao, anh vừa xấu hổ lại vừa có chút hưng phấn.

Mãi một lúc sau, anh mới gãi đầu gãi tai cười khổ: “Mấy thôn quanh đây ai ai cũng biết mệnh tôi đen đủi, thế nên làm gì có cô nương nhà nào chịu gả cho tôi.”Văn Trạch Tài cười nhẹ: “Ở đời đâu ai nói trước được chuyện gì.

Người tệ bạc như tôi đây còn có vợ con cơ mà.”Tức khắc Lâm Ái Quốc như được tiếp thêm hy vọng.

Ờ ha, tuy vận khí của anh không tốt nhưng anh làm người không tệ, ít nhất là tử tế hơn cái vị đang ngồi trước mặt đây.Chợt nhớ tới hình ảnh Điền Tú Phương ôm Hiểu Hiểu, Lâm Ái Quốc ngưỡng mộ vô cùng.

Ước gì, anh cũng có vợ đẹp con ngoan, ước gì anh cũng có một mái ấm cho riêng mình! Ngẫm nghĩ thế nào, Lâm Ái Quốc liền thật lòng khuyên nhủ: “Người anh em, nghe tôi nói một câu, cố gắng mà sống cho tốt vào.

Đừng phí phạm những gì mình đang có.”Văn Trạch Tài trịnh trọng gật đầu: “Nhất định!”Ngồi thêm một lát với anh bạn, Văn Trạch Tài xin phép lui xuống bếp phụ vợ nấu cơm.

Xuống tới nơi anh mới phát hiện ra Điền Tú Phương đang đánh trứng gà, kế bên đặt một cái rổ, trong đó đựng loe ngoe vài cọng rau xanh.Thấy Văn Trạch Tài nhìn chằm chằm vào chỗ nguyên liệu nấu nướng, Điền Tú Phương vội vàng giải thích: “Tại…tại em thấy đồng chí Lâm không có ác ý.


Mà phàm tới nhà đều là khách.

Chúng ta không thể để khách uống cháo loãng với dưa muối được, như vậy người ta cười chết.

Cho nên em mới chạy sang thím Miêu hỏi mua ba quả trứng.

Anh yên tâm thím ấy tính rẻ thôi, trên trấn người ta bán 5 xu hai trứng, nhưng thím ấy đưa cho em hẳn ba quả.”“Còn chỗ rau này vì tháng trước vừa mới gieo nên vẫn non lắm.

Cọng nào ăn được em đều hái về đây cả rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.