Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 12






- Trái lại nếu lệ đường sâu hõm, màu sắc thô sạm là biểu hiện con cái không ra gì, cha cọp sinh con chó.

Hoặc nếu có các vết sẹo hay bị tật bẩm sinh là số tuyệt tự hoặc có con thì khi già cũng thành cô đơn.• Ngoài ra một số người còn phân biệt lệ đường bên phải ứng với con gái, bên trái ứng với con trai.Thấy Điền Tú Phương bần thần đứng bất động tại chỗ, mấy người phụ nữ làm việc gần đó liền quan tâm chạy lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Điền Tú Phương nuốt nuốt nước miếng do dự một lát rồi thuật lại toàn bộ lời Văn Trạch Tài đã nói với chị dâu lúc ban trưa.


Y như rằng, tất cả mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trạng thái kinh sợ tột độ.

Thậm chí Dương Diễm Cúc đang đứng hóng hớt phía xa xa kia cũng phải trợn mắt há mồm.

Trời má, ghê vậy?! Rốt cục là chó ngáp phải ruồi hay Văn Trạch Tài thực sự biết coi bói???Không chỉ đám nông dân dưới ruộng xôn xao mà ngay cả Điền đội trưởng cũng bàng hoàng sửng sốt.

Nghe con dâu chạy lại thông báo mà ông không dám tin vào tai mình.

Chuyện này lạ lùng quá, sao trước giờ không nghe nói nó có biệt tài này nhỉ?!Tin đồn cứ thế râm ran, theo tiếng gió lan tận sang chỗ mấy anh em bên này.


Lý Đại Thuận tức tốc kéo Văn Trạch Tài ra một góc, tỏ vẻ thần bí thì thà thì thầm: “Này, anh coi bói cho bà chị dâu nhà anh thật hả? Thế là chị ta cũng trả anh mười đồng tiền phải không?”Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cái đó không tính là coi bói.

Tôi chỉ căn cứ vào những đặc điểm hiện lên trên khuôn mặt rồi nói trước những điều sắp diễn ra.

Vả lại nếu hôm nay tôi không nói thì sang tháng sau chị ấy cũng tự biết.

Vậy cho nên tôi không thu phí.”Vốn dĩ chỉ tò mò hỏi đại một câu ai ngờ lại thu hoạch được kết quả vượt ngoài mong đợi, thế là Lý Đại Thuật vội vàng đưa tay xoa xoa mặt, sau đó dí sát về phía Văn Trạch Tài: “Đây, cái bản mặt tôi đây, anh nhìn hộ cái coi!”Văn Trạch Tài lập tức chìa tay ra, thản nhiên nói: “Nhìn bề ngoài có vẻ khá đấy, tôi lấy anh hai đồng thôi.”Lý Đại Thuận trợn trắng mắt: “Cái gì, sao vừa rồi anh bảo cái này không tính là coi bói.”“Không giống nhau, đây là anh chủ động mở miệng hỏi.” Văn Trạch Tài khẽ cười.Nói một cách công tâm thì ngoại hình của Văn Trạch Tài thuộc diện điển trai, tuấn tú, ngũ quan hài hoà, tinh tế.

Chỉ mỗi tội “nguyên chủ” trước đây cứ nhăn nhó, cấm cảu đâm ra trông mặt mũi lúc nào cũng tối om om, khó chịu vô cùng.

Thế nhưng hôm nay đã khác hẳn hôm xưa, thần thái thay đổi, khí chất thay đổi, cả người như được khoác lên tấm áo mới, sạch sẽ và sáng sủa hơn hẳn, không những vậy lại còn biết cười nữa chứ.


Ôi thánh thần ơi, nụ cười như mùa thu toả nắng thế này có chết không cơ chứ, đến cả Lý Đại Thuận cũng ngây ngẩn mất mấy giây mới hoàn hồn được, anh gãi gãi đầu, bẽn lẽn mặc cả: “Một đồng được không? Tôi không có nhiều tiền riêng!”Haiza, khổ lắm! Dưới sự giám sát kỹ lưỡng và con mắt nhìn thấu vạn vật của mẹ thì cậu không tài nào giấu tiền được.

Chỉ cần thò ra xu nào là bị tịch thu ngay tắp lự!Nhớ tới hình ảnh gầy gò ốm yếu của Điền Tú Phương và Hiểu Hiểu, dường như Văn Trạch Tài không cần suy nghĩ mà nhận lời ngay: “Được!”Nhận được sự đồng ý, Lý Đại Thuận mừng húm.

Anh ta bất giác đứng thẳng lưng, hồi hộp thúc giục: “Vậy anh nói đi, mau lên!”Tuy nhiên, Văn Trạch Tài chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đáp tỉnh bơ: “Tiền trao cháo múc!”Lý Đại Thuận ỉu xìu: “Anh trai à, đi làm ruộng có ai mang theo tiền bao giờ.

Hay là tối nay ăn cơm xong tôi qua nhà tìm anh nha?”“Ừ!” Văn Trạch Tài khẽ gật đầu rồi thầm thở dài, Trạch Tài ơi là Trạch Tài, cuối cùng cũng có ngày vì một đồng tiền mà phải khom lưng, hm…thật là một trải nghiệm hết sức mới mẻ và lạ lẫm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.