Thập Niên 70 Ấm Áp

Chương 45: Chương 41-1






Triệu Thắng Quân khom lưng gieo hai hạt giống, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lương Cao Tử, đứng thẳng lưng hô: "Cao tử!"
Lương Cao Tử xoay người, "Vâng? "
"Đem tâm tư của cậu dùng chỗ đúng chỗ, cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ lộn xộn kia, đừng suốt ngày chạy về phía mấy nữ thanh niên trí thức, sẽ gây ảnh hưởng không tốt, có biết không?"
Lương Cao Tử nhìn chú hai hung dữ kia, từ lần trước xảy ra chuyện đó, Lương Cao Tử liền cảm thấy mình không có khả năng với thanh niên trí thức Ôn này, nhưng thanh niên trí thức Ôn đối đãi với hắn vẫn là một bộ dáng cười cười, vô duyên vô cớ làm cho tia hi vọng nho nhỏ trong lòng Lương Cao Tử lại có dấu hiệu tái phát, không nghĩ tới còn chưa kịp bùng lên, đã bị chú hai nhà mình nhìn ra, vì thế uyển chuyển gật gật đầu, "vâng."
Triệu Thắng Quân nhìn bộ dáng của hắn, thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng lại, "Ta là vì tốt cho cậu, để cậu đừng làm chậm trễ thời gian của mình, làm việc thật tốt, sau này mới có thể lấy được một người vợ tốt.

"
Lương Cao Tử nhìn Triệu Thắng Quân, không rõ nguyên nhân gật gật đầu, "vâng"
"Được rồi, đi đi." Triệu Thắng Quân phất phất tay.
Lương Cao Tử xoay người rời đi, Triệu Thắng Quân nhìn cháu trai nhà mình, lắc đầu.

Từ Trên trấn tới là đội trưởng đội điều tra Triệu Cẩm Trình, Ôn Hân trước đó ở trong bệnh viện trấn đã gặp qua hắn, hơn hai mươi tuổi, bộ dáng ôn nhu sạch sẽ, bất quá nếu là đội trưởng đội điều tra, Ôn Hân tự nhiên là không dám chậm trễ thời gian, thời đại này, mặc dù là một chức quan nhỏ, nhưng lực lượng cũng không thể khinh thường.
" Thanh niên trí thức Ôn, xin chào, tôi là Triệu Cẩm Trình, cô còn nhớ tôi không.


Thật sự là xấu hổ, lần trước sau khi gặp cô ở bệnh viện vẫn bận rộn không qua đây được, hôm nay mới mượn cơ hội này đến thăm cô, thân thể cô tốt rồi sao? "Triệu Cẩm Trình tuổi không lớn, nhưng nói chuyện làm việc rất có quy tắc, Ôn Hân vừa tiến vào liền lập tức đứng lên nhiệt tình nghênh đón.
"Đội trưởng Triệu mà, tôi nhớ rõ, cám ơn anh nhớ thương, thân thể tôi đã không có gì đáng ngại." Ôn Hân cởi mũ rơm xuống, cười trả lời hắn.
Triệu Cẩm Trình ở bên cạnh tán thưởng gật đầu, "Đây là từ trong đất tới đây sao? "
"Ừm, hiện tại chính là lúc gieo hạt giống, công việc trên đất còn rất nhiều, rất bận rộn." Ôn Hân cười nói.
" Tôi chính là bội phục loại thanh niên trí thức như các cô, nhìn thân thể cô gầy yếu như vậy, còn có thể chịu loại gian khổ như vậy ở nông thôn, thật sự là tấm gương cho các thanh niên chúng ta noi theo." Triệu Cẩm Trình không ngừng khen ngợi.
"Đội trưởng Triệu nói đùa, Dương Thạch Tử nhiều nữ đội viên như vậy, còn có người nhỏ hơn tôi nữa, xuống đất vẫn là một tay làm tốt công việc.

Người Dương Thạch Tử có thể làm, chúng tôi thanh niên trí thức cũng có thể làm, sống ở nông thôn tham gia sản xuất nông nghiệp cũng là vì để cho quần chúng công nông trí thức hóa, trí thức lao động hóa, không có gì chịu khổ không chịu khổ.

"Ôn Hân đến thời đại này cũng không ngắn, đối với loại lời nói này cũng thập phần quen thuộc, thuận miệng nói một chuỗi.
Triệu Cẩm Trình nhìn Ôn Hân cười, "Nói rất hay! Có vẻ như lần này tôi không sai! "
Ôn Hân nghi hoặc nhìn hắn, trong phòng sinh hoạt đại đội không có ai khác, đội trưởng Triệu trong thôn cũng không có ở đây, Ôn Hân không biết hắn có ý gì.
"Là như vậy, Trấn Dương Sơn chúng ta phải chọn một nhóm người đạo đức mẫu mực đi thành phố báo cáo, đây không phải là giai đoạn trước cô giúp Bộ trưởng Trương tìm lại một khoản tiền lớn như vậy sao, hơn nữa còn chỉ ra sai lầm của đội viên điều tra của chúng tôi trong công việc, vãn hồi tổn thất tài sản của quốc gia, còn sửa chữa sai lầm tư tưởng của đội ngũ điều tra của chúng tôi.

Hơn nữa cô lại là thanh niên trí thức, đây là đặc biệt tốt, đặc biệt có tính đại biểu.

Thật ra hôm nay trước khi tôi tới trong lòng vẫn là đối với cô được chọn cảm thấy bồn chồn, sợ thanh niên trí thức các cô lại nhân cơ hội này trở về thành phố hoạt động quan hệ, nhưng khi đã xem qua hồ sơ công tác của cô ở Dương Thạch Tử, cùng trạng thái tư tưởng vừa rồi của cô, tôi cảm thấy việc bầu cô đi là một quyết định hết sức chính xác.

"Triệu Cẩm Trình vẻ mặt đứng đắn.
"Báo cáo?" Ôn Hân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi cô nghe Lương Cao Tử nói là tới khen ngợi mình, nhưng nghĩ đến phỏng chừng cũng chỉ là phát cho mình một ít giấy chứng nhận quà lưu niệm gì đó, dọc theo đường đi cô còn nghĩ tốt nhất là phát ra một chút đồ có tính thực dụng cao, không nghĩ tới còn phiền toái như vậy.
"Đúng vậy, đây chính là cơ hội rất khó có được, tôi đã nói với Đội trưởng Triệu rồi, hôm nay cô mở thư giới thiệu, chờ ngày mai tôi cùng cô xuất phát từ Dương Thạch Tử." Triệu Cẩm Trình tự nói chuyện đã sắp xếp từ trước.
"Đi đến thành phố? Thành phố Dương Sơn? "Ôn Hân nghĩ đến đoạn đường từ thành phố đến Dương Thạch Tử kia có bao nhiêu giày vò.
Triệu Cẩm Trình ngược lại rất hưng phấn, "Ừm, đi thành phố Dương Sơn, Bộ trưởng Trương nói, đến lúc đó mời cô đến nhà bà ngồi một chút, chúng ta xem sắp xếp thời gian đi, tôi biết các cô đi ra ngoài một chuyến thật không dễ dàng, đặc biệt cùng đội trưởng các cô xin nghỉ, phỏng chừng đi lại cũng phải mất một tuần.

"
Ôn Hân trở thành hình mẫu chuẩn mực điển hình trong trấn, muốn đại biểu Dương Thạch Tử đi đại hội khen thưởng ở thành phố nhận giải thưởng, cùng phát biểu báo cáo, Triệu Cẩm Trình hôm nay đặc biệt hướng dẫn Ôn Hân viết bản thảo báo cáo.


Ôn Hân vốn tưởng rằng mình đã có hiểu biết nhất định về ngôn ngữ và lời nói của thập niên bảy mươi này, nhưng mãi đến khi gặp vị đội trưởng Tiểu Triệu này, Ôn Hân mới biết được cái gì gọi là đồ đệ gặp sư phụ.

Nói là Ôn Hân viết, nhưng cơ hồ đều là đội trưởng Triệu sửa ra từng câu một, một buổi chiều, Ôn Hân cũng biết vì sao vị đội trưởng này tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào chức vụ đội trưởng đội điều tra, thập niên bảy mươi này, biết viết bản thảo cũng là một kỹ năng.
Ôn Hân viết cả buổi chiều, thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống, mới rốt cục làm cho Triệu Cẩm Trình thoáng hài lòng hoàn thành bản thảo.
"Hôm nay tôi sẽ ở nhà đội trưởng Triệu một đêm, sáng mai chúng ta xuất phát, trong trấn sẽ chuẩn bị xe." Triệu Cẩm Trình nói với Ôn Hân.
Ôn Hân gật gật đầu thu dọn đồ đạc, nghĩ muốn đi nói với đối tượng nhà mình một tiếng, vừa mới trở thành đối tượng chưa tới một ngày, liền sắp phải xa cách.
"Hôm nay cùng nhau đến nhà đội trưởng Triệu ăn cơm đi, tôi biết thanh niên trí thức các cô đều là cùng người trong thôn cùng nhau ăn cơm, thức ăn của Dương Thạch Tử tôi hiểu rất rõ." Triệu Cẩm Trình thập phần nhiệt tình mời.
Ôn Hân nghi hoặc nhìn vị đội trưởng Tiểu Triệu này, hân hoan với người khác? Có phải cũng quá quen thuộc hay không.
"À~, cô còn không biết, nhà Triệu đội trưởng các cô có quan hệ thân thích với tôi, không có việc gì, thì cùng đi đi, hôm nay tôi mang thịt lợn tới đây, trong nhà ăn sủi cảo, tôi đã nói với bọn họ rồi cô cũng tới ăn." Triệu Cẩm Trình nhìn biểu tình nghi hoặc của Ôn Hân vì thế cười nói.
Đến nhà đối tượng của mình ăn cơm?
Ôn Hân kỳ thật còn chưa từng đến nhà Triệu Thắng Quân, dù sao vừa vặn cũng phải tìm anh nói chuyện ngày mai muốn đi lên thành phố, Ôn Hân liền thống khoái đáp ứng, nghĩ đến đợi lát nữa gặp được đối tượng nhỏ của mình ở nhà anh, Ôn Hân liền nhịn không được lộ ra nụ cười vui vẻ.

Từ phòng hoạt động trong đội đi ra, Triệu Cẩm Trình liền trực tiếp đến nhà Đội trưởng Triệu, Ôn Hân thì tỏ vẻ muốn đến nhà Tiểu Hắc Tử nói một chút chuyện mình xin nghỉ muốn đi thành phố, sau đó lại vòng đến nhà Triệu Thắng Quân.
Ôn Hân đến nhà mẹ Tiểu Hắc Tử nói một tiếng, liền đi ra đi đến cửa nhà Đội trưởng Triệu, vừa đẩy cửa ra, bảo vệ nhà đội trưởng Triệu ở cửa liền vẫy đuôi đi ra, nó biết Ôn Hân, nhưng bất đắc dĩ có dây xích buộc, đành phải đứng ở vị trí gần Ôn Hân nhất, ngửa đầu chó trừng mắt đen nhánh nhìn Ôn Hân, thè lưỡi vẫy vẫy đuôi.
" Bối Nhĩ" Ôn Hân khom lưng sờ sờ đầu chó đáng yêu của nó.
" Thanh niên trí thức Ôn" Ôn Hân vừa mở miệng gọi Bối Nhĩ, đã bị thanh âm nhỏ bé rõ ràng ở phía sau cắt đứt.
Ôn Hân quay đầu, chỉ thấy đối tượng nhỏ nhà mình xách một cái giỏ đứng ở phía sau mình, Ôn Hân lập tức nhịn không được cười cong mắt, nhảy đến gần anh, vui vẻ cười, " anh trở về rồi "
Bối Nhĩ bên cạnh cũng nhìn thấy chủ nhân nhà mình trở về, nhưng bất đắc dĩ trên cổ còn có dây xích, không thể giống như Ôn Hân chạy nhảy qua, vội vàng bới đất, phát ra thanh âm thanh thút thít.
Triệu Thắng Quân bị động tác nhiệt tình này của đối tượng nhỏ nhà mình làm cho đỏ mặt, vội vàng trách cứ Bối Nhĩ đang la hét, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm cúi đầu nhìn cô, " Em ở đây làm gì? "
Triệu Thắng Quân làm một ngày trên mảnh đất của Ôn Hân, anh không nghe lời khuyên của Ôn Hân chỉ làm một phần nhỏ trong ngày của cô thôi, trong khả năng có thể gieo một mảng lớn đất đai, mệt mỏi một ngày, đói bụng kêu ùng ục, xách giỏ hạt giống của Ôn Hân trở về nhà, vừa đi vừa cân nhắc xem có thể tìm cô gặp mặt một lần hay không, cũng đừng để người ta nhìn thấy, không nghĩ tới đang tính toán vừa mới đến cửa nhà, thì thấy cô gái nhỏ kia nghênh ngang muốn vào nhà anh.
Ôn Hân nhìn anh rõ ràng rất vui vẻ khi nhìn thấy mình nhưng lại có chút thẹn thùng khẩn trương, cố ý cười nói, "em tới tìm đối tượng của mình"
Ôn Hân vừa nói như vậy, Triệu Thắng Quân càng lúc càng không được tự nhiên, đành phải xách giỏ nói một ít lời nghiêm túc.

"Cái đó...!Anh đã gieo một nửa số hạt giống hộ em rồi, ngày mai anh sẽ gieo nốt phần còn lại cho em, anh sẽ để hạt giống đặt ở chỗ anh, ngày mai anh sẽ mang lên.

"

Ôn Hân cười, "Sao anh cũng không hỏi em đến nhà anh làm gì? "
Triệu Thắng Quân nhìn khuôn mặt vui vẻ trong suốt của cô, trong đầu lộ ra vẻ thích thú, một lúc lâu sau không biết tiếp lời như thế nào, liền nói, "em ăn chưa? Anh đi vào xem mẹ anh làm cái gì, cho em trang trí nhé.

"
" Không cần anh giả bộ, hôm nay em chính là đến nhà anh ăn cơm!" Ôn Hân nghiêm trang nói một tin tức khiến Triệu Thắng Quân thở phào nhẹ nhõm.
"Cái gì?" Triệu Thắng Quân còn chưa kịp phản ứng.
"Ăn cơm, em muốn đến nhà anh ăn cơm." Ôn Hân nghiêng đầu chớp mắt.
Triệu Thắng Quân vẻ mặt mờ mịt nhìn Ôn Hân, trong ánh mắt cô gái nhỏ này nhiều lần xác nhận, cô là nghiêm túc, lần này đến phiên anh khẩn trương lên, hôm qua vừa mới thành đối tượng, hôm nay liền tới cửa.
"Cái kia...!Anh còn chưa nói với nhà anh chuyện anh tìm đối tượng, nếu không em chờ một chút...!Chờ anh nói chuyện này với gia đình, anh lại để cho mẹ anh làm một bữa thật tốt, lại mời em đến nhà ăn.

Hôm nay trong nhà cũng không có chuẩn bị gì, tất nhiên sợ phải bạc đãi em..."
"Chờ bao lâu?" Ôn Hân cười nhìn anh, cô thật sự là tò mò, anh rốt cuộc có thể thẹn thùng đến mức nào.
Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân, vẻ mặt nghiêm túc, " Dù Sao cũng phải nửa năm đi.

"
"Nửa năm?" Ôn Hân không nghĩ tới anh thật đúng là cho thời gian, hơn nữa còn là thời gian dài như vậy, Ôn Hân thu lại thần sắc trên mặt, nghi hoặc nhìn anh, cô vốn cảm thấy, cô nói muốn lên nhà anh ăn cơm, anh còn không được vui vẻ cho lắm?
"Em đừng nghĩ nhiều...!Anh đang suy nghĩ về anh.

Việc này chúng ta tạm thời đừng nói với người khác, chúng ta cũng mới quen nhau, anh...!Trên người anh khuyết điểm rất nhiều, anh sợ em qua hai ngày em sẽ chán ghét anh, đến lúc đó em lại bị người khác truyền tin đồn, em là một nữ thanh niên trí thức, như vậy đối với em không tốt! Chờ tới lúc em thật sự để ý tới ta, đến lúc đó lại nói với người trong thôn chuyện chúng ta làm đối tượng, em xem có được không? "Lúc Triệu Thắng Quân nói lời này, nhìn Ôn Hân vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nghe có vẻ đáng thương, lúc nhìn Ôn Hân thật sự giống như một chú chó nhỏ đầy ủy khuất.
"Ôn Hân nghe xong lời nói của chó nhỏ nhà mình, lại nghe được trong lời nói nghiêm túc quý trọng, cô giương mắt nhìn anh, muốn nói cái gì, lại vừa lúc nhìn thấy mẹ của Triệu Thắng Quân từ trong tường viện đi ra, vội vàng nhìn Triệu Thắng Quân một cái, "Vậy cũng quá lâu, anh cũng đừng hối hận đó."
"Thanh niên trí thức Ôn tới rồi à, đứng ở cửa làm gì, mau đi vào, sủi cảo đã làm xong rồi, chỉ chờ cô tới đây thôi." Mẹ Triệu Thắng Quân từ trong phòng đi ra, quấn một cái khăn trùm đầu nhiệt tình đi ra chào đón Ôn Hân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.