Thanh Xuyên

Chương 36: Ngoại truyện




Ta đang suy nghĩ, ta như thế nào lại rơi xuống bước đường này? Ta nguyên bản cùng bọn hắn giống nhau, thậm chí so với bọn hắn liền xuất thân cao hơn một chút, hiện tại lại bị bọn hắn đặt dưới thân giống như đám nữ nhân, luyến đồng để phát tiết.

Đau quá, muốn nôn, muốn chết, muốn báo thù…

Hận đến cực điểm, thân thể còn đang run rẩy, trong lòng dần dần chết lặng….

Thời điểm việc vừa mới phát sinh, ta còn đang suy nghĩ nếu ta không có đắc tội người không nên đắc tội, nếu phụ thân không có đem ta trói đến phủ thái tử, nếu ban đầu dựa theo ý phụ thân, hảo hảo mưu công sự?

Sau lại không nghĩ nữa, cái gì cũng không nghĩ…không có kết quả, cũng chẳng có tương lai.

Khi ta tỉnh mộng, trong đầu chỉ nghĩ tương lai như thế nào đem bọn hắn thiên đao vạn quả, ta mới có ý chí để tiếp tục sống.

Ngày đó cũng không khác mọi ngày, trên thực tế ta đã không phân rõ nhật nguyệt, không có cảm giác thời gian trôi qua. Ta chỉ cố gắng nhớ kỹ từng khuôn mặt dữ tợn đáng khinh kia.

Sau đó ta thấy hắn, bạn thời thơ hắn của ta, Mộc Thái.

Hắn kinh nghi nhìn ta, rốt cuộc cũng không thể làm tâm ta đau đớn nữa. Tự tôn của ta đã sớm bị phá thành mảnh nhỏ, ta còn lại, chỉ có hận.

Hắn cùng những ngưới kia có quen biết, cũng muốn thượng ta sao? Bởi vì ta cùng kĩ tử thân phận bất đồng cho nên càng muốn phá hư ta? Ta híp mắt, thờ ơ nghĩ.

Sau đó hắn dùng một tấm trường bào khoác lên người ta, ta rất ít được mặc quần áo, trừ khi bọn họ muốn đem nó xé đi trên người ta. Vừa rồi thái tử nói cái gì? Nói đem ta cho hắn?

Hắn mặt vô biểu tình mạnh mẽ ôm ta từ dưới đất, không có biểu tình dâm loạn, có cũng chỉ là chỗ sâu trong đáy mắt không dễ phát hiện một tia thương tiếc. Bởi vì thân thể được bao bọc nhương ta có một tia cảm giác an toàn.

Hắn dọc đường đi trầm mặc không nói gì, mắt âm u cũng không nhìn ta. Lấy hiểu biết của ta đối với hắn, người này chỉ sợ thật sự không đối với ta có ý niệm gì trong đầu.

Ta tựa vào trong lòng hắn, cánh tay hắn hữu lực đỡ ta, ta như được trở lại thế giới trước kia. Về cái nơi không có hận, chỉ có khoái hoạt.

Hắn đem ta tẩy rửa, đem ta an trí hảo, mang “bồi thường” phụ thân mang tới, còn mang tới thị thiếp đang mang thai của ta, mong muốn cho ta tại biệt viện này một lần nữa bắt đầu sinh hoạt.

Sinh hoạt a….

Trở lại thế giới này, ta chân chính tuyệt vọng, ta không có năng lực đem những người đó thiên đao vạn quả, ta rời đi sân này sẽ đối mặt với ngàn vạn xem thường, ta những tưởng dựa vào thân nhân nhưng họ chối bỏ ta, ta cái gì cũng không có…..

Chỉ có nhi tử….

Lại bị hắn cứu trở vê, bàn tay hắn đánh ta, hắn ngốc ngốc an ủi ta, tại giờ khắc này, trong lòng ta, hắn cùng với người của thế giới này khác nhau. Những người trên thế giới này đều nhượng ta ghét, ta hận chỉ có hắn nhượng ta an tâm.

Thị thiếp kia sinh hài tử, hắn ôm đến trước mặt ta. Ta có nhi tử…. Khoảnh khắc vui sướng qua đi là vô tận sợ hãi cùng thống khổ. Phụ thân hắn từng bị nhiều người làm nhục như vậy hắn sẽ phải vĩnh viễn đối mặt với khinhg thường cùng trào phúng?

Ta chỉ nghĩ phải đẩy hài tử này ra xa, hắn vô luận tới nơi nào, chẳng sợ hắn chỉ là nô bộc khất cái, cũng tốt hơn cùng một chỗ với ta. Cho nên ta đem hài tử cho ngươi duy nhất trên đời khiến ta an tâm, hắn nói muốn cho nó đọc sách, khảo công danh…. Nó không giống ta, tương lai chắc sẽ tốt lắm?

Thị thiếp kia buổi tối đến hầu hạ ta, ta từ chối cho ý kiến nhìn mỗi tiếng nói cử đồng của nàng, tại thời khắc nàng đi lên, kia khúc thừa hoan bộ dáng cùng ta trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, muốn nôn….Ta lập tức nôn…

Ta nói cho hắn ta không thể ôm nữ nhân. Kỳ thật là ta lừa hắn. Trên thực tế, trừ bỏ hắn, ta không thể lại gần bất luận kẻ nào. Này hắc ám trong cuộc sống với nhiều gương mặt nam nam nữ nữ, này biểu tình trầm luân trong bể dục, dơ bẩn nhượng ta cả đời cũng không muốn chạm….

Trừ bỏ hắn.

Hắn nhượng ta an tâm, chỉ có bên hắn ta mới cảm thấy an toàn, mới cảm thấy mình đang sống. Ta nghĩ tại trong ngực hắn khóc rống, ta nghĩ vĩnh viễn trốn trong ngực hắn, không bao giờ nhìn cái thế giới dơ bẩn này thêm một lần nào nữa.

Tại trong lòng ngủ một đêm kia, ta mới chân chính ngủ một đêm, không hề bừng tỉnh, không có ác mộng, không có tỉnh lại lại đối mặt với sống chết….

Nhưng hắn chung quy không thể cùng ta, hắn có thê có thiếp, còn có hài tử mới xuất thế.

Sau hắn lại bởi vì việc của ta, thật nực cười, người làm ác thì uống rượu mua vui, người cứu ta thì lại bị bôi đen. Ta nên sớm biết, muốn báo thù chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tại ngày hắn bị thương, ta ngày đêm ở bên cạnh hắn, ta cảm thấy an tâm vô cùng, thậm chí có một chút hạnh phúc. Có lẽ là ảo giác, bởi vì hắn là người duy nhất trên đời nhượng ta có cảm giác cho nên vô luận cảm giác gì ta đều cảm thấy hạnh phúc.

Hắn hung hăn cự tuyệt ta, tuy là trong dự kiến vẫn nhượng ta khó chịu, khó có thể hô hấp. Nếu không chiếm được ôm ấp nhượng ta cảm thấy an tâm, vậy báo thù đi.

Hơn hai năm, không một ngày ta có thể hảo hảo ngủ đủ giấc. Nếu hôm nào mơ thấy hắn, thời điểm tỉnh dậy sẽ hạnh phúc lại khổ sở muốn chết. Đó là do tay ta không với tới độ ấm.

Thật sự nhìn không được, tìm lý do để đi gặp hắn, ra vẻ thoải mái nói chuyện với hắn, hắn quả nhiên chậm rãi thả lỏng, phảng phất như chúng ta lúc trước vẫn là thanh mai trúc mã chơi với nhau. Thật sự là người đơn thuần a.

Lúc sắp đi, ta thật luyến tiếc, nói muốn gối đầu của hắn. Hắn đỏ mặt. Có lẽ…có lẽ…ta cũng không phải hoàn toàn vô vọng?

Chỉ cần một chút hi vọng, ta sẽ cố gắng, cố gắng, bắt lấy hắn.

“Ta đã sớm không sinh khí với ngươi, cho nên không cần phải sợ hãi”, hắn nhẹ nhàng chụp vai ta.

Ta chua xót lập tức đứng lên, phảng phất trong lòng có vô hạn ủy khuất. Trời biết chỉ có khi đối mặt với hắn, ta mới có cảm xúc bình thường, ta người người lý trí nhưng không đình chỉ hận.

Ta tại trên mặt hắn hôn một cái, hắn đỏ mặt, thân thể cứng ngắc nhưng trong mắt không có chút chán ghét.

Ta quả nhiên là có hy vọng sao?

Vậy sắc dụ hắn đi. Người đơn thuần này, chờ hắn chậm rãi thông suốt không biết phải chờ tới năm nào.

Hắn mềm lòng, hắn thương tiếc ta cũng không chán ghét ta hôn môi. Thế giới của hắn rất đơn giãn, trách nhiệm đối với hắn là từ rất nặng. Hắn không phải người đẹp, không có người chủ động chỉ sợ hắn cả đời cũng không yêu thương ai. Ta thật cao hứng, thê thiếp hiện tại của hắn không có bắt lấy tâm của hắn, cũng thật lo lắng tương lai có nữ nhân có tâm cơ giống ta, giống ta phát hiện hắn hảo, giống ta muốn giữ lấy ôm ấp của hắn.

Hắn không ngoan tâm đối với ta cự tuyệt, cũng không ngăn cản được ta dùng tuyệt vọng, nhiệt tình dệt nên tấm võng. Hắn lui từng bước, thẳng đến không thể lui nữa.

Thẳng đến khi hắn nạp tân thiếp, hắn đối mặt với ta chột dạ. Ta biết, ta rốt cuộc bắt được hắn, ta có thể nằm trong ngực hắn.

Kỳ thật trải qua tàn phá cùng làm nhục, ta như thế nào đối nhục dục có hứng thú. Hết thảy chỉ vì lưu lại hắn mà thôi, ta không thể khiến hắn lòng tại nơi ta mà thân thể lại trên giường cùng nữ nhân khác. Như vậy sớm muộn cũng có một ngày, tâm hắn cũng sẽ rời đi.

Thời điểm chân chính bất đầu, ta còn sợ hãi. Này trí nhớ trong nháy mắt xuất hiện, rất đau, quá…

Sau lại, nằm trong ngực hắn, ta từ từ không sợ. Ôm ấp của hắn ấm áp lại kiên định, thời điểm cùng hắn một chỗ, ta sẽ không sợ hãi. Người này sẽ không tổn thương ta, hắn sẽ bảo hộ ta.

Sau lại, trừ bỏ hắn, trong sinh hoạt của ta không có gì được coi là đại sự.

Ta chỉ để ý hắn, hắn khó chịu ta liền khó chịu, hắn cao hứng ta liền cao hứng. Ta đương nhiên còn muốn báo thù, còn muốn nhượng những người đó sống không bằng chết, chỉ là tuy ta làm việc nhưng việc lại không đi vào tâm ta.

Nhưng, hắn thiếu chút nữa bị thái tử hại chết. Ta hận không có mối nhục này, không phải vì chính mình mà hận mà vì hắn ta có thể làm bất cứ việc gì, bao gồm cả tánh mạng mình.

Chờ hắn ra tù dưỡng thương tốt lắm, ta cũng chống đỡ không được. Ta hận thái tử hận quá nhiều, mất quá nhiều khí lực. Ta yêu thương hắn rất nhiều, mất quá nhiều tâm tư.

Ta sợ hãi, hắn có gia, có thê nhi, có trách nhiệm, ta sợ hãi ta sớm muộn gì cũng bị hắn bỏ lại. Nếu như vậy, còn không bằng chết sớm, dù sao đại cừu cũng sắp báo xong.

Ta không khỏi hỏi hắn, “Nếu phải chọn giữa ta với lão bà và ba hài tử ngươi, ngươi chọn ai?”

Hắn như ta dự kiến chọn thê nhi, ta biết rõ nhưng tâm vì cái gì vẫn từng trận đau đớn.

Sau đó hắn nói: “Ta cam đoan không để ngươi cô đơn một mình, cho dù là chết, chúng ta cũng cùng nhau.”

…..Lời này so với hứa hẹn càng làm ta thỏa mãn.

Thoạt nhìn hắn thê thiếp thành đàn, nữ nhi song toàn. Ta lại cô độc, chỉ có thể phụ thuộc vào hắn. Tuyệt không công bằng.

Nhưng trên thực tế, hắn cảm tình đơn giản, trực tiếp, quyết định sẽ không do dự, nhận hết thảy của ta. Mặc dù trách nhiệm cường liệt cũng không thể ảnh hưởng tâm hắn, nhiều lắm khiến hắn có chút áy náy.

Mà ta, lại luôn nhịn được không được lo lắng, hoài nghi, cần hắn đến chứng minh, lo được lo mất, còn luôn lo sợ hắn yêu thương ai khác.

Hắn có thể hoàn toàn tín nhiệm ta, cho dù biết ta làm sai, cũng có thể bao dung ta sau đó tiếp tục tín nhiệm ta.

Mà ta không thể hoàn toàn tín nhiệm hắn, ta sợ hắn sẽ thay lòng đổi dạ, cho dù hắn cũng không sủng một ái thiếp nào cũng làm lòng ta lo lắng.

Trong tình cảm của chúng ta, hắn gánh nặng quá nhiều.

Sau lại, ta mới biết được, hắn cũng sẽ bất an. Hắn bất an không phải bởi vì không tín nhiệm mà là sợ mất đi ta. Hắn đơn giản như vậy, trực tiếp như vậy, đem cảm tình tất cả đều cho ta. Nếu mất ta, ta cũng không dám nghĩ hắn sẽ như thế nào.

Cho nên ta cố gắng, cố gắng, cố gắng sống.

So với hắn sống lâu hơn một ngày cũng tốt.

Toàn văn hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.