[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm

Chương 43




BGM: "Anh thay đổi, anh không thay đổi" - Dương Tông Vỹ

Quách Đào vốn là muốn mang cơm đến tiếp tục khuyên Vương Thanh ăn một chút, nhưng lại bị mẹ Phùng ở cửa cản lại. Mấy ngày nay Vương Thanh vì trông chừng Đại Vũ mà không ăn không uống, bọn họ là bạn tốt đương nhiên cũng sẽ cảm thấy lo lắng.

Quách Đào dù sao cũng được xem là người một nhà, mấy ngày nay weibo cũng đều bị người hâm mộ Thanh Vũ làm cho muốn nổ tung.

Tất cả đều hỏi Quách Đào tình huống hiện giờ chuyển biến như thế nào rồi.

Quách Đào cũng từ chối hết thảy công việc, tận tâm tận lực ở bệnh viện chiếu cố ba Phùng mẹ Phùng, khuyên can Vương Thanh.

Mấy người Ngõa ca, Thái Hàn, Khải Hi cũng đều thay phiên nhau ở bệnh viện trông chừng giúp đỡ.

Mọi người đều hi vọng Đại Vũ có thể mau chóng tỉnh lại, bởi vì nếu Vương Thanh cứ tiếp tục bộ dáng thế này, người cần truyền dịch dinh dưỡng không chỉ có mình Đại Vũ, Vương Thanh không sớm không muộn cũng sẽ phải nhờ vào truyền dịch mà sống.

“Có Vương Thanh ở đây đang chăm sóc tiểu Vũ.” Mẹ Phùng lắc lắc đầu, ý bảo Quách Đào đừng nên đi vào.

Quách Đào đắn đo suy nghĩ, cắn cắn răng, cuối cùng quyết định mở miệng.

“Dì à…” Quách Đào châm chước nhỏ giọng “Nếu như Đại Vũ tỉnh dậy, dì có thể đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau được không? Vương Thanh đối với Đại Vũ như thế nào, dì cũng đã nhìn thấy …”

Mẹ Phùng thở dài khoát khoát tay.

“Con không cần nói,” sau đó lại xuất thần nhìn vào cửa phòng bệnh đang đóng chặc, “Dì biết dì cũng ngăn cản không được bọn họ chung một chỗ … Vương Thanh đứa bé này đối với tiểu Vũ …”

Mẹ Phùng chưa nói hết câu thì đã bị một trận âm thanh hỗn loạn trong phòng bệnh phát ra cắt đứt, xen lẫn là tiếng la hét thất thanh của Đại Vũ.

Quách Đào bị dọa sợ đến vứt luôn cả hộp cơm trong tay, ngay lập tức cùng mẹ Phùng vọt vào bên trong.

Vương Thanh đang gắt gao ôm lấy Đại Vũ, còn Đại Vũ lại đang ra sức ném tất cả đồ vật có thể ném được đều ném hết xuống đất. Trong phòng là một màn đầy hỗn độn, chai truyền nước biển vỡ nát, dưới đất đầy mảnh vụn thủy tinh.

Đại Vũ điên cuồng hét lớn.

“Anh mau cút! Mau cút đi cho em! ” Đại Vũ ôm mặt tuyệt vọng khóc lớn, vừa khóc vừa đẩy ra Vương Thanh đang ôm cậu “Mau cút a! ”

Quách Đào không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đại Vũ thanh tỉnh trở lại chính là một chuyện tốt a, tại sao hiện giờ lại xảy ra một màn như thế này đây?

“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ, con bình tĩnh một chút.” Mẹ Phùng nhìn kim châm bị kéo ra khỏi mu bàn tay Đại Vũ, mà Đại Vũ thì vẫn đang điên cuồng quơ quào hai tay, kim châm kia lại xẹt qua bả vai Vương Thanh, hằn lên áo sơ mi trắng một vệt máu dài.

“Mẹ … Mẹ?! ” Đại Vũ nghe được giọng nói của mẹ liền bắt đầu điên cuồng khóc lớn “Mẹ, mẹ mau kêu Vương Thanh cút đi! Nhanh lên một chút! ”

“Được được được … mẹ để cho cậu ấy đi, con đừng kích động, mẹ kêu cậu ấy đi ngay.” Mẹ Phùng khóc, cầm lấy bông sát trùng băng lên tay Đại Vũ đang không ngừng chảy máu “Vương Thanh con đi ra ngoài mau! Mau đi a! ”

Vương Thanh vẫn ôm Đại Vũ tại chỗ bất động, mẹ Phùng tim đau càng thêm đau.

Quách Đào dùng toàn lực ngăn lại Vương Thanh, nhưng Vương Thanh vẫn một mực bất động. Quách Đào lắc đầu cau mày nhìn Vương Thanh ra hiệu, sau đó hắn mới bắt đầu chịu buông Đại Vũ ra.

Vương Thanh đi được mấy bước, sau đó lại đứng ở một bên nhìn chăm chăm vào Đại Vũ, đau lòng đến không cách nào hô hấp được.

Quách Đào ngẩng đầu lên, ngăn không cho nước mắt chảy ra ngoài.

“Mẹ … mẹ ơi …” Đại Vũ nghe tiếng bước chân cho là Vương Thanh đã đi rồi, ôm lấy mẹ Phùng khóc lớn, “Mẹ ơi … con nhìn không thấy …”

“Tiểu Vũ a … Tiểu Vũ đáng thương của mẹ a …” Mẹ Phùng ôm Đại Vũ vô cùng đau lòng mà khóc.

Vương Thanh đứng cách Đại Vũ ba bước chân, nhìn Đại Vũ không có cảm giác an toàn mà tuyệt vọng khóc.

“Mẹ … mẹ mau để cho Vương Thanh đi đi … đừng cho anh ấy trở lại nữa … Mẹ nói là con chết rồi đi …” Đại Vũ lung tung tìm lời nói, thân thể không ngăn được phát run “Không thể để cho anh ấy nhìn thấy dáng vẻ của con bây giờ … không thể làm trễ nải anh ấy … không thể …”

Vương Thanh che ngực, phảng phất tựa như thở không nổi.

Nước mắt từng giọt từng giọt nện xuống nền đất, Đại Vũ của hắn, lúc này vẫn còn tâm tâm niệm niệm không muốn làm trễ nải hắn.

Bộ dáng của em như vậy thì muốn anh làm cách nào mà buông tay em đây.

//

Bác sĩ nói Đại Vũ tạm thời bị mù là do xuất huyết não dẫn đến tích tụ máu bầm, không có cách nào làm phẩu thuật loại bỏ, chỉ có thể cầu nguyện cho máu bầm mau sớm tiêu tan.

Tin tức về Đại Vũ đều đã bị bọn họ che giấu hoàn toàn.

Tinh thần của Đại Vũ bây giờ thật sự là rất không tốt, thân thể của Vương Thanh thậm chí so với Đại Vũ còn có điểm suy yếu hơn.

Bởi vì sợ tinh thần Đại Vũ sẽ bị đả kích bất chợt, Vương Thanh từ nãy đến giờ vẫn không dám lên tiếng, cứ như vậy si ngốc đứng nhìn Đại Vũ.

Quách Đào và Ngõa ca thật sự là không có biện pháp, bèn lấy ra đòn sát thủ đe dọa Vương Thanh.

“Vương Thanh cậu ở đây không ăn không uống thì làm cách nào mà chiếu cố tốt được cho Đại Vũ đây a?”

Vương Thanh lúc này mới chịu ăn bữa cơm đầu tiên từ sau khi Đại Vũ gặp chuyện không may.

Trên người Vương Thanh vẫn là áo sơ mi trắng ngày đó hắn đi nhận giải.

Cằm không cạo râu, bọng mắt đen kịt không sức sống, chưa bao giờ hắn có bộ dáng tiều tụy đến mức này.

Trên tay áo là vết máu loang lổ, một Vương Thanh quan tâm nhất là bề ngoài mà bây giờ lại xem như là không hề nhìn thấy.

Tất cả gánh nặng thần tượng, ở trước mặt Đại Vũ đều bị vỡ tan.

Khi mẹ Phùng che mặt đi ra ngoài khóc rống, Vương Thanh cảm giác bản thân mình rất vô dụng.

Người mình muốn bảo vệ lại chỉ toàn bị thương, người mình muốn bảo hộ lại chỉ toàn bị thương tổn.

Thời điểm khi Vương Thanh bước vào phòng bệnh một lần nữa, Đại Vũ đã an tĩnh trở lại, giống như một con mèo con co người ở trên giường lớn, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt không có tiêu cự đang lẳng lặng chảy nước mắt.

“Ai vậy?” Kể từ khi Đại Vũ bị mù, thính lực trở nên hết sức nhạy bén. “Mẹ?”

Mẹ Phùng thở dài một tiếng rồi rời đi, chỉ còn lại một mình Vương Thanh trong phòng bệnh.

Vương Thanh không nói lời nào, nhẹ nhàng ngồi ở bên mép giường nhìn Đại Vũ.

Đại Vũ hơi nở nụ cười.

“Mẹ, mẹ đừng khuyên con nữa, con không thể nào lại cùng Vương Thanh ở cùng một chỗ. Sau này mẹ cũng đừng để anh ấy đến đây nữa.”

“Con biết anh ấy rất tốt a, nhưng mà bộ dáng của con bây giờ làm sao có thể cùng anh ấy chung một chỗ được nữa đây?”

“Con chính là một gánh nặng. Sẽ không có ai thích một gánh nặng là một người mù đâu. Xem như cho dù là anh ấy thích, con cũng không thể nào làm liên lụy anh ấy được.”

“Mẹ, nếu như không phải là bởi vì mẹ và ba, con thật sự rất muốn chết a...”

Đại Vũ rốt cuộc không cầm được nước mắt rơi ra, theo cằm trượt xuống đầu gối, chảy vào trong lòng Vương Thanh.

“Mẹ, mẹ không biết con hiện giờ chán ghét bộ dáng của mình nhiều bao nhiêu đâu. Con cái gì cũng không nhìn thấy, giống như là phế nhân vậy...”

“Mẹ, con không thích chính mình.”

Vương Thanh cúi người nhẹ nhàng ôm Đại Vũ.

Đại Vũ cả người cứng đờ, khí vị này, cái ôm trong ngực này, cảm giác này...

Rõ ràng chính là Vương Thanh a.

Trên đầu lại là giọng nói trầm thấp ôn nhu như thường lệ,

“Thời điểm khi em không thích chính mình, vậy thì hãy để cho anh thích em đi.”

Đại Vũ rốt cuộc không khống chế được ôm lại Vương Thanh.

Tất cả ngụy trang cùng kiên cường đều bị phá vỡ tan tành.

Cứ mặc bản thân buông thả một lần đi.

Chỉ một lần này thôi.

Có trách thì trách cái ôm của Vương Thanh quá ấm áp, khiến cho Đại Vũ trầm luân không dứt.

Nhưng khi Vương Thanh cúi đầu tinh tế hôn lên trán Đại Vũ, nước mắt nóng bỏng hòa lẫn với nước mắt Đại Vũ hòa làm một.

Đại Vũ thanh tỉnh.

“Vương Thanh, anh buông tay em đi. Vương Thanh, xem như là em cầu xin anh, anh hãy đi tìm một cô gái tốt khác mà yêu đi.”

“Không còn kịp nữa rồi.” Vương Thanh lên tiếng.

Không còn kịp nữa rồi, những năm tháng dám yêu điên cuồng của anh toàn bộ đều đã trao cho em.

Anh đã không còn có cách nào đi yêu một người khác giống như cách mà anh yêu em.

Đại Vũ, anh không làm được.

Yêu em, anh đã dùng toàn bộ tâm ý của mình.

Vì muốn chung một chỗ với em, anh hao phí hết toàn bộ tâm lực của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.