[Thanh Vũ] Cứ Thế Theo Đuổi Cậu

Chương 32: Có Biến




Lớp mười nhập học được vài ngày, cấp ba liền tổ chức một đợt thi thử. Theo như lời chủ nhiệm thì đây là lời cảnh báo cho những học sinh còn đang lơ mơ không chịu tập trung.

Lần thi này thành tích của Phùng Kiến Vũ không tốt lắm, cậu cảm thấy thực sự ảo não. Phùng Kiến Vũ bắt đầu hoài nghi, có phải do nghỉ hè cùng Vương Thanh chơi đùa nhiều quá nên mới không học tập cẩn thận được.

Cuối tuần Vương Thanh đến đón Phùng Kiến Vũ tan học, nguyên nhân là Phùng Kiến Vũ bị mẹ đăng kí cho một lớp học thêm, bây giờ cậu phải học từ sáng tới lúc tối muộn.

Còn Vương Thanh cũng bị mẹ hắn đăng kí cho một lớp học thêm. Hắn đây là giữa trưa từ trường này sang trường kia để tìm Phùng Kiến Vũ dẫn đi ăn, buổi tối tan học liền đi đón cậu, trên đường đi dạo đâu đó một vòng loanh quanh rồi mới tự ai về nhà nấy.

"Mẹ tôi nói là tại tôi làm hỏng thành tích học tập của cậu. Không cho học cùng cậu nữa".

Hai người đi qua chợ đêm tấp nập, Phùng Kiến Vũ trong tay cầm một bát đồ ăn: "Vậy anh cứ nghe lời mẹ đi. Cũng không ảnh hưởng gì".

Vương Thanh thở dài, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Được rồi, Lễ quốc khánh ra ngoài chơi không?. Tôi cùng bạn bè tính toán đi thảo nguyên, cưỡi ngựa ăn thịt dê. Thế nào?".

Phùng Kiến Vũ gương mặt khổ sở: "Mẹ tôi khẳng định không cho đi..".

Vương Thanh sờ sờ đầu cậu: "Sao lại không?. Đi xe lửa chỉ mất vài tiếng, cũng chỉ đi mấy ngày. Không quá xa".

Phùng Kiến Vũ thở dài: "Không cần tính, khẳng định sẽ không cho tôi đi. Ôi chao, anh mang về cho tôi một cái đùi dê nướng nhé!".

"Cậu thật không có tiền đồ!".

Trường nội trú mỗi năm trước quốc khánh đều chuẩn bị tổ chức đại hội thể thao mùa thu. Thầy Trương thật sự không thích những hoạt động như thế này, thầy một bên vừa để các học sinh đăng kí thi, một bên vừa chửi bới những việc này đâu có giúp gì cho kì thi đại học.

Vương Thanh bị ép thi ba hạng mục: chạy ngắn, chạy dài và tiếp sức.

Đội trưởng đội thể dục ngồi bên cạnh mời chào Phùng Kiến Vũ tham gia. Phùng Kiến Vũ cầm tờ danh sách nhìn nhìn: "Có môn thi ăn cơm không?".

Đội trưởng hai mắt trợn trắng: "Lại ăn?. Cậu nhanh nhanh mà rèn luyện thân thể đi, nghỉ hè xong người béo lên ba vòng rồi đấy".

Vương Thanh đang điền giấy đăng kí, nghe lời này liền đập cho đội trưởng một cái: "Cậu tại sao lại nói người khác béo?. Cậu thì gầy?. Cậu thì gầy?".

Người kia ôm đầu rên la: "Thanh ca Thanh ca. Tôi béo, là tôi béo. Tôi béo nhất".

Giờ cơm buổi tối, Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ gắp gắp miếng thịt lại âm thầm thở dài một cái. Nếu chỉ vì một câu của tên kia mà tiểu ngốc nghếch này lại bắt đầu giảm béo, hắn chắc chắn sẽ đi giết chết người kia mất.

Phùng Kiến Vũ vừa ăn vừa xem quyển sổ ghi chép nhỏ, Vương Thanh càng nhìn càng tức giận. Gần đây Phùng Kiến Vũ lúc nào cũng mang theo một quyển sổ nhỏ ghi từ vựng mới, hễ mở miệng ra là thấy học bài.

"Hảo hảo mà ăn cơm. Không biết lúc ăn cơm mà xem linh tinh là bị đau dạ dày sao?".

"Không biết".

"...".

Vương Thanh thở dài, nắm gáy Phùng Kiến Vũ mà bóp hai cái: "Cậu thả lỏng một chút đi mà".

Đối diện là Lý Bình và Trương Viễn vừa ăn cơm vừa nhìn hai người: "Thanh ca dạo này tại sao lại giống như một bà mẹ vậy?".

Vương Thanh vo tờ giấy ném về phía Lý Bình, vừa vặn rơi vào bát canh của hắn. Lý Bình kêu lên thảm thiết bắt đền Vương Thanh bát canh.

Trước khi ngủ, Phùng Kiến Vũ vẫn còn cố gắng học thêm một chút mới an tâm mà lên giường ngủ. Phòng ngủ vừa tắt đèn, Vương Thanh liền lập tức ngồi dậy, chờ đợi bốn phía vang lên tiếng hít thở đều đặn mới lặng lẽ leo xuống giường Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng còn chưa ngủ, trong lòng không biết lúc nào Vương Thanh sẽ xuống, cậu vẫn luôn chừa chỗ cho hắn. Vương Thanh nhẹ nhàng lên giường Phùng Kiến Vũ, vừa nghiêng người nằm xuống, Phùng Kiến Vũ liền nhích lại gần.

Lần trước thi xong, có rất nhiều nguyên nhân nhưng không biết vì sao thần kinh của cậu lại căng như dây đàn. Luôn có cảm giác chỉ cần buông lỏng một chút, mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được nữa.

Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ ôm vào lòng, bàn tay luồn vào trong áo cậu vuốt vuốt lưng. Phùng Kiến Vũ dán mặt vào ngực Vương Thanh, gối đầu lên tay hắn, chẳng mấy chốc đã say ngủ.

Đại hội thể dục thể thao tổ chức trước kì nghỉ lễ quốc khánh một ngày. Phùng Kiến Vũ một chút cũng không chờ mong đến ngày nghỉ. Ngày nghỉ hay đi học bổ túc và làm bài tập cũng đều như nhau, đều là không được gặp Vương Thanh.

Hạng mục cuối cùng của Vương Thanh là chạy 500m, tình cờ người thi đấu cùng hắn lại là Ngô Hiểu Húc. Hai người ở đoạn nước rút đều cố gắng hết mình, cuối cùng lại cùng nhau chạy qua vạch đích.

Lớp số 8 và lớp số 11 đồng thời vang lên tiếng hoan hô, lao ra chúc mừng hai vị quán quân thắng cuộc.

Phùng Kiến Vũ ở trong đám người nhìn Vương Thanh cười khúc khích. Vương Thanh đi đến bên cạnh Phùng Kiến Vũ thì bắt đầu kiệt sức, ôm lấy cổ cậu nói mình đau chân đau ngực. Phùng Kiến Vũ đỡ lấy lưng hắn, nghiến răng, nghiến lợi hỏi: "Vậy anh có chỗ nào không đau không?".

Vương Thanh không trả lời, chỉ tựa trên người Phùng Kiến Vũ mà lầm bầm.

Chủ nhiệm lớp ném cho Phùng Kiến Vũ chìa khóa lớp: "Phùng Kiến Vũ, trò đi cùng Vương Thanh. Nếu thấy không khá hơn thì quay về lớp ngồi một lúc".

Phùng Kiến Vũ kéo Vương Thanh đang giả bộ mệt mỏi về lớp, đem hắn xuống đến bàn cuối ném một cái, lấy từ trong túi quần của Vương Thanh một gói thuốc lá và bật lửa, ngồi lên bàn dựa vào song cửa sổ yên lặng hút thuốc.

Hút thuốc là Vương Thanh dạy cậu, cậu không nghiện thuốc lá, chỉ thỉnh thoảng giật lấy thuốc trên tay Vương Thanh hút hai hơi, đây vẫn là lần đầu tiên cậu chủ động tìm thuốc từ trên người hắn.

Ánh mặt trời dần tắt, Phùng Kiến Vũ ngồi chắn trước cửa sổ, khói thuốc mơ hồ uốn lượn xung quanh gương mặt. Tóc của Phùng Kiến Vũ có chút dài, theo động tác cúi đầu của cậu mà rũ xuống.

Vương Thanh giật mình lấy điện thoại di động ra lặng lẽ chụp một tấm, ánh sáng quá yếu, trên màn hình chỉ nhìn thấy mơ hồ nửa mặt của Phùng Kiến Vũ.

"Cậu trước đây chưa từng chủ động hút thuốc. Hôm nay sao vậy?".

"Muốn hút cũng không được sao?".

Phùng Kiến Vũ hít một hơi thuốc, liếc mắt nhìn hắn rồi quay ra cửa sổ mà nhả khói. Vương Thanh cười một tiếng: "Cậu học cái xấu quả thực rất nhanh".

Vương Thanh đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, đoạt lấy điếu thuốc hút hai hơi, từ trên cao nhìn chăm chăm vào mắt cậu rồi hỏi: "Tôi mấy ngày rồi không hôn cậu?".

Phùng Kiến Vũ cười lạnh một tiếng: "Đại ca, anh mất trí hả. Tôi đêm qua trong chăn là bị chó cắn sao?".

Vương Thanh lúc này mới nhớ ra: "Cũng đúng a. Ôi chao, trong phòng học này hai chúng ta còn chưa hôn qua".

Trong mắt hắn mang theo ý cười, trong lòng Phùng Kiến Vũ bỗng dâng lên một loại cảm giác khó mà diễn tả được. Cậu cười cười cho hắn một cái tát: "Cho anh một cái tát. Bớt huênh hoang".

Nói xong, Phùng Kiến Vũ hôn thật nhanh một cái lên môi Vương Thanh, sau đó từ trên bàn nhảy xuống đi ra cửa: "Anh không sao thì mau ra đây đi. Đại hội thể thao cuối cùng của thời cấp ba rồi, chả lẽ lại ngồi trong phòng?".

Vương Thanh nhìn hai lỗ tai của cậu đỏ lên, trong lòng biết rõ người kia lại đang xấu hổ.

-----------

Đến ngày quốc khánh, Vương Thanh cùng bạn bè hẹn nhau đi chơi cùng đã xuất phát, Phùng Kiến Vũ đến tiễn hắn. Nhìn thông tin trên màn hình hiển thị thay đổi liên tục, Phùng Kiến Vũ mới bắt đầu có chút phản ứng.

"Không đúng, Thanh ca. Tôi vì sao phải tới tiễn anh?. Anh nói anh đi du lịch tại sao tôi lại phải tới tiễn anh?. Anh có phải muốn ức hiếp tôi không?" Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh tẩy não đến mức lúc đợi xe mới nhớ ra vấn đề để hỏi.

"Đúng vậy, tôi chính là muốn bắt nạt cậu. Tôi muốn đi du lịch, cậu lại ở nhà có tiếng là chăm chỉ học hành!".

"Cút đi".

Phùng Kiến Vũ đuổi theo Vương Thanh đòi đánh, làm loạn cả sảnh chờ xe. Hành khách đều đứng xung quanh xem náo nhiệt, hai người bạn học cùng cấp hai với Vương Thanh liền hỏi thăm Phùng Kiến Vũ là ai.

Đến lúc loa thông báo mọi người soát vé lên xe, Vương Thanh chậm chậm đi tận sau cùng, hắn quay đầu nhìn Phùng Kiến Vũ vẫy vẫy tay.

Cứ như vậy để cậu lại một mình, lòng hắn có chút lo lắng...

Đợt này Phùng Kiến Vũ gầy đi trông thấy. Gương mặt hơi hõm xuống, nháy nháy đôi mắt to, đứng giữa dòng người qua lại đông đúc hình như... có chút lạc lõng.

Vương Thanh quay ngược lại, đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ. Cậu trợn to hai mắt nhìn hắn: "Đang soát vé, anh làm gì?".

Vương Thanh đặc biệt muốn hôn nhẹ cậu một cái, thế nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, không thể làm gì khác ngoài đè nén xúc động xuống. Sờ sờ đầu, xoa xoa lỗ tai Phùng Kiến Vũ: "Đừng tự làm mình căng thẳng quá. Bao giờ tôi về đưa cậu đi ăn ngon".

Phùng Kiến Vũ nở nụ cười, cả mặt như nở hoa: "Nhớ giữ lời á. Tôi đợi bữa này của anh!".

Ngày thứ hai của kì nghỉ, một trận mưa lớn đổ xuống, nhiệt độ không khí bỗng giảm mạnh. Phùng Kiến Vũ ở trong lớp học thêm, nghe tiếng mưa bên ngoài bất giác lo lắng cho Vương Thanh, không biết hắn có mang đủ quần áo để mặc hay không.

Đến tận buổi tối cơn mưa vẫn còn chưa dứt, Vương Thanh gọi điện thoại về, Phùng Kiến Vũ nghe được tiếng của hắn không nhịn được mà nở nụ cười.

Vương Thanh nói ở chỗ hắn mưa nguyên một ngày, muốn đi cưỡi ngựa cũng không được, nhưng buổi tối được ăn thịt dê nướng thật sự rất ngon.

Bên ngoài khách sạn mưa rơi tí tách, mọi người xúm lại xem đá bóng trên ti vi, Vương Thanh lại mở cửa sổ ra ngồi hút thuốc gọi điện thoại. Ở đây ăn không vui, chơi cái gì cũng không vui, làm việc gì cũng không thú vị. Hắn có chút hối hận vì đã ra ngoài chơi, tất cả đều không bằng lúc ngồi yên lặng bên cạnh Phùng Kiến Vũ.

"A.." Vương Thanh trong giọng nói có chút buồn phiền, một lúc lâu mới lên tiếng: "Tôi nhớ cậu...".

Phùng Kiến Vũ cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên ý cười, ngón tay không tự chủ mà vẽ vòng tròn trên đệm sô pha, nửa ngày mới đáp: "Vậy anh còn không nhanh mà trở về đi".

Cậu chỉ là thuận miệng nói, trăm triệu lần không nghĩ tới ngày hôm sau tan học đã nhìn thấy Vương Thanh. Hắn là đang đứng đợi cậu dưới lớp bổ túc...

Vương Thanh trong người giấu đồ gì vậy, áo phồng hết cả lên, Phùng Kiến Vũ nhìn hắn dò xét: "Anh không phải mai mới về sao?".

Vương Thanh cười hì hì nói: "Tôi muốn về lúc nào thì về lúc đó".

Hắn sáng sớm đã đến trạm xe lửa đổi vé, đứng mất mấy tiếng, vội vội vàng vàng trở về, lại đứng dưới tầng của lớp bổ túc đợi mấy tiếng nữa. Vừa thấy gương mặt bất ngờ của Phùng Kiến Vũ, hắn liền cảm thấy quyết định của mình thật quá chính xác.

Vương Thanh từ trong bụng móc ra một hộp đồ ăn: "Đùi dê nướng, cậu về nhà dùng lò vi sóng làm nóng lên rồi ăn".

Phùng Kiến Vũ thấy cả người hắn toàn mùi thịt dê: "Sao anh không cho vào trong túi".

Vương Thanh chăm chú nói: "Trong túi xách của tôi không phải đều là thịt dê sao?".

Phùng Kiến Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Anh quả thực là một con dê".

Vương Thanh mất hứng: "Tôi mang đồ ăn từ xa về cho cậu, cậu còn nói tôi?".

Phùng Kiến Vũ lập tức ôm lấy cổ hắn mà hét lên: "Thanh ca của chúng ta là thực có nghĩa khí!. Phải nhanh nhanh mang thịt dê về nhà, nói cho tất cả mọi người biết sự vĩ đại của anh!".

Vương Thanh rốt cuộc vẫn bị Phùng Kiến Vũ chọc cười, ôm lấy cổ bóp bóp lỗ tai cậu.

Vương Thanh đưa cậu về nhà, dọc đường đều ca thán nhờ thân nhiệt hắn cao mới có thể giữ được thịt dê còn nóng về tận đây. Đến sân bóng rổ dưới lầu, ai cũng không lên tiếng, xung quanh bốn phía bầu trời đã tối đen.

Gió đêm thổi qua có chút lạnh, Phùng Kiến Vũ lấy tay kéo kéo cổ áo của Vương Thanh: "Anh không đến nhà tôi ăn thì nhanh nhanh về sớm. Đừng để dì phải đợi".

Vương Thanh nhìn chung quanh một chút, cúi đầu ngậm lấy môi Phùng Kiến Vũ, đầu lưỡi luồn vào bên trong. Trên người hắn toàn là mùi thịt dê, trong không khí tràn ngập hương vị lá rụng của mùa thu, thế nhưng Phùng Kiến Vũ chỉ chú ý mùi vị tươi mát của Vương Thanh đang dần lan ra trong miệng.

Sau kì nghỉ quay về trường cấp ba sinh hoạt, Phùng Kiến Vũ uể oải đi vào trong trường, vừa vào kí túc xá đã thấy bầu không khí đặc biệt kì lạ. Lý Bình nhìn thấy cậu, hưng phấn ngoắc ngoắc, trong miệng la hét:

"Đại Vũ, cmn tin tức lớn".

"Chuyện gì a. Lầu năm góc bị tập kích?".

Lý Bình giơ điện thoại di động trong tay lên nói rằng: "Hai nam sinh hôn nhau bị người ta chụp được truyền lên mạng rồi".

Phùng Kiến Vũ trong lòng rơi lộp bộp một tiếng, cảm giác đất trời dường như muốn rung chuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.