Thanh Uyên Đàm Hoa Khai

Chương 1




1.

Lúc tỷ tỷ dẫn theo Thái tử phá cửa xông vào, quần áo ta xộc xệch nằm trong vòng tay Mộc Trạch ngủ ngon lành.

Ta bị tiếng mở cửa đánh thức, nghe thấy bọn nha hoàn trong phủ chỉ chỉ trỏ trỏ:

"Nhị tiểu thư sao lại ngủ chung với thị vệ của Thái tử điện hạ?"

"Nhị tiểu thư vẫn chưa thành thân, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, còn muốn gả cho ai nữa?"

"Gia giáo Ngu gia vốn nghiêm khắc, nếu là bị lão gia và phu nhân biết, chỉ sợ sẽ đánh chết nhị tiểu thư mất."

Ta mở mắt, ý thức trở lại.

Mộc Trạch vội vã mặc quần áo, lăn xuống giường đi đến trước Thái tử Sở Hoài Cảnh nhận tội: "Điện hạ, thuộc hạ có lỗi, xin điện hạ tha tội."

Trên khoé môi tỷ tỷ Ngu Thanh Oanh xẹt qua ý cười đắc ý không dễ phát hiện: "Thanh Đàm, ngươi đúng là không biết xấu hổ, ngay cả thị vệ của điện hạ cũng dám quyến rũ, vội vàng muốn gả đi vậy sao?"

Ta nửa ngồi dậy, kéo chăn che đi vết đỏ trên cổ.

Khí chất Sở Hoài Cảnh lạnh lùng cao quý, anh tuấn phi phàm, ánh mắt hắn rơi vào vết hằn trên cánh tay ta.

Ta và tỷ tỷ song sinh giống nhau như đúc, mẫu thân để phân biệt chúng ta, năm ta sáu tuổi, dùng sắt nung đỏ in lên cánh tay ta một vết hằn hình hoa quỳnh.

Sở Hoài Cảnh bước tới, nắm lấy cánh tay ta, ngắm nghía kỹ lưỡng vết hằn kia.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu hỏi ta: "Ngươi là A Đường?"

Cánh tay ta bị túm đến đau nhói, nhưng cổ họng lại không phát ra được một tiếng nào.

Tên "A Đường" là tên ta từng dùng lúc còn làm nha hoàn ở Đông Cung.

Sở Hoài Cảnh dùng giọng điệu ra lệnh: "Nói."

Đáy mắt Ngu Thanh Oanh lóe lên chút ghen tị, nàng tiến lên phía trước: "Thái tử, Thanh Đàm nàng sinh ra đã không nói được, ta mới là A Đường mà ngài đang nói đến."

Ánh mắt Sở Hoài Cảnh thâm trầm: "Ngươi sinh ra đã không nói được?"

Ta không phải sinh ra đã không nói được, trước đây ta và tỷ tỷ đều có giọng nói trong trẻo như chim sơn ca.

Ba năm trước, bởi vì ta vô tình phát hiện bí mật của cha, nên cha đã ép ta uống thuốc câm.

Kể từ đó, ta trở thành một người câm không thể nói chuyện.

Cha mẹ ta xưa nay thiên vị tỷ tỷ, so với tỷ tỷ, nhị tiểu thư như ta ăn mặc ngủ nghỉ ở Ngu phủ, có thể nói là cách biệt một trời.

"Phu quân, ngài làm đau tay Thanh Đàm rồi, mau buông ra." Ngu Thanh Oanh lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của ta, "Muội muội thiếp không chỉ không nói được, mà ngay cả đầu óc cũng không được sáng sủa, không tin ngài hỏi thăm đám hạ nhân trong phủ, bọn họ cũng sẽ không nói dối đâu."

Sở Hoài Cảnh không tin, hắn từng nghe ta nói chuyện.

Lúc đó ta còn chưa bị câm, được chọn trở thành nha hoàn thị tẩm quan lễ của Thái tử.

Ta từng nói với Sở Hoài Cảnh trên giường nhiều chuyện thân mật chỉ có hai chúng ta mới biết.

Sở Hoài Cảnh buông tay ta ra, ánh mắt chuyển sang đám hạ nhân trong phủ đang xem náo nhiệt, hỏi: "Nhị tiểu thư sinh ra đã không nói được, đầu óc còn không được sáng sủa?"

Bọn hạ nhân quỳ rạp xuống đất, đồng thanh đáp: "Hồi bẩm Thái tử điện hạ, nhị tiểu thư sinh ra đã vừa câm vừa đần độn."

2.

Những lời này, đều là cha mẹ dạy bọn hạ nhân nói.

Kể cả đoạn quá khứ ta từng làm nha hoàn ở Đông Cung, cũng bị bọn họ xóa bỏ.

Cho nên, lúc Thái tử điện hạ đến tìm A Đường, cha mẹ bắt tỷ tỷ thay thế ta nhận lấy thứ phú quý trời ban.

Tỷ tỷ vinh quang gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

Trên cánh tay tỷ tỷ, cũng có một dấu vết hoa quỳnh, là do sau khi biết ta từng làm nha hoàn thị tẩm Thái tử, mới được khắc lên.

Sở Hoài Cảnh đè nén nghi ngờ trong đáy mắt, đứng dậy nhìn chằm chằm vào thị vệ thân cận Mộc Trạch đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng hỏi:

“Mộc Trạch, xảy ra chuyện gì?”

Mộc Trạch nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, mặt đỏ tai hồng nói: "Hồi bẩm Điện hạ, tối qua thuộc hạ sau khi ăn tối, liền cảm thấy toàn thân khô nóng khó chịu... Là thuộc hạ nhất thời hồ đồ, xâm phạm nhị tiểu thư, thuộc hạ nguyện gánh vác mọi hậu quả!"

Mộc Trạch vừa dứt lời, trong sân vang lên tiếng bước chân.

Không biết là ai nói: "Lão gia và phu nhân đã đến."

Bọn hạ nhân tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ, tự động nhường ra một con đường.

Cha và mẫu thân thấy cảnh tượng này, cũng không hề ngạc nhiên.

"Nghiệp chướng, thật mất mặt!" Cha xông lên, tát một phát vào mặt ta, "Ngươi còn ngại sống không đủ mất mặt sao? Dám tư thông với thị vệ của Thái tử điện hạ!"

Ta bị cha tát một phát ngẩn người.

Nửa bên má vừa đỏ vừa đau, đầu lưỡi nếm được một chút mùi máu tươi.

Cha nói ta mất mặt, nhưng tối hôm qua rõ ràng là do mẫu thân tự tay hạ dược ta, tỷ tỷ nhốt ta và thị vệ vào cùng một phòng, tất cả mấy chuyện này cha ta đều biết.

Cha mẹ và tỷ tỷ liên hợp lại để diễn vở kịch này, không phải chỉ để cho Thái tử điện hạ xem, mà còn để khiến hắn chặt đứt ý nghĩ về ta sao?

Chỉ vì hôm qua tỷ tỷ dẫn Thái tử về nhà, Thái tử đi qua hành lang rồi nhìn thấy ta, nhìn ta thêm một cái.

Tỷ tỷ liền muốn hủy hoại thanh danh của ta.

Cha ta Ngu Phong đi đến trước mặt Sở Hoài Cảnh, bẩm: “Thái tử điện hạ, là tiểu nữ không biết giữ gìn, làm Thái tử điện hạ chê cười rồi, việc xấu trong nhà không nên ồn ào, việc này thần sẽ tự xử lý tốt.”

Ngu Thanh Oanh hoà giải: “Chắc chắn cha mẹ sẽ xử lý tốt, phu quân, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đi!”

Sở Hoài Cảnh đi theo Ngu Thanh Oanh rời đi, trước khi đi, hắn nhìn Mộc Trạch đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu lạnh thấu xương nói: “Đi xuống lãnh phạt.”

3.

Cha nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài.

Nhưng mới sáng ngày hôm sau, toàn bộ kinh thành đều truyền miệng nhị tiểu thư Ngu gia không biết giữ mình, câu dẫn thị vệ thân cận của thái tử điện hạ, bị Thái tử và Thái tử phi bắt gian tại giường.

Ta biết tin tức này là do cha mẹ cố ý để bọn hạ nhân tung ra.

Với cách này, chẳng sợ Thái tử điện hạ nhận ra tỷ tỷ không phải là A Đường từng thị tẩm hắn, cũng không có khả năng quay đầu tìm ta.

Thái tử và tỷ tỷ dùng xong bữa sáng liền rời khỏi Ngu gia.

Ta đang tắm ở trong phòng riêng, mẫu thân Tô Lan Hương bước vào, đuổi tỳ nữ ra ngoài.

Bà ta đứng ngoài bình phong nói chuyện với ta: "A Đàm, con cũng đừng trách cha mẹ, trách chỉ trách con không nên vạch trần bí mật của cha con."

"Thái tử là người cao quý, sao có thể lấy một người câm làm Thái tử phi? Ngu gia chúng ta không thể buông tha giàu có trời cho này, chỉ có thể để tỷ tỷ con thay thế con gả cho Thái tử điện hạ."

Ta lặng lẽ lắng nghe, hiện giờ ta là người câm, cha mẹ nói gì thì ta đều không thể phản bác.

Ta rất rõ ràng, cha mẹ thường thiên vị tỷ tỷ, thức ăn ngon quần áo đẹp đều ưu tiên cho tỷ tỷ.

Cho dù ta không vạch trần bí mật không thể nói của cha, bọn họ cũng sẽ để tỷ tỷ thay thế ta gả cho Thái tử điện hạ.

Theo bọn họ, chỉ có tỷ tỷ mới xứng đáng trở thành Thái tử phi.

Mẫu thân lại lảm nhảm nói: "Con cũng thật là ngốc nghếch, rõ ràng biết tỷ tỷ con sau ba ngày thành thân sẽ dẫn Thái tử về nhà, con không ngoan ngoãn ở trong thiên viện, một hai phải đi hành lang bị Thái tử gặp được."

"Nếu không phải bởi vì hắn nhìn con một cái, tỷ tỷ con cũng sẽ không phải dùng kế này, hạ thuốc con đưa đến giường của thị vệ."

"Ngu gia chúng ta có được Thái tử phi Thanh Oanh, đã là chuyện quang tông diệu tổ, con chấp nhận số mệnh đi."

"Cha mẹ đã chọn cho con một mối hôn sự, gả cho nhị lão gia Thẩm gia làm thị thiếp thứ năm, ba ngày sau con sẽ xuất giá."

Thẩm nhị lão qua đã qua nửa trăm tuổi, đã cưới bốn phu nhân, nhưng vẫn chưa biết đủ, thường xuyên lui tới chốn hoa nhường nguyệt thẹn, nhiễm một thân bệnh tật.

Gả cho ông ta làm thiếp, sẽ không có ngày tháng nào tốt đẹp.

Mẫu thân trước khi đi bỏ lại một câu: "Nghe Thanh Oanh nói, Thái tử điện hạ đã nghi ngờ thân phận của con rồi, con nếu dám nói thêm một câu trước mặt Thái tử thì đừng trách mẹ không khách sáo!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.