Thánh Tuyền Tầm Tung

Chương 4: Thiên hạ đệ nhất điếm




Dịch giả: Sky is mine
Biên: gaygioxuong

Cửa hàng mới khai trương dựng cổng chào theo kiểu Linh Tinh môn, tôi nhìn vị trí đắc địa của nó là đã biết ngay cửa hàng này không hề tầm thường. Linh Tinh môn thuộc chính cung môn trong tam môn lục trụ, còn được là Cửu ngũ chí tôn môn. "Cửu" là số dương lớn nhất, "Ngũ" là số dương ở giữa, "Cửu ngũ" nghĩa là chính giữa tối cao. Thời xưa, chỉ có hoàng đế mới có thể đi thẳng vào qua cửa chính, đám văn thần võ tướng thì chỉ có thể đi vào từ cửa bên.

Có thể đặt cửa hàng ở trong này, chủ của nó tất nhiên phải là người quen nhiều biết rộng, quan hệ với chính quyền bản địa không cạn chút nào.

Quả nhiên, còn cách cửa hàng nửa con phố đã thấy đầu người đen kịt ngoài cửa hàng. Người xem không ít chút nào, nhưng lạ là không ai dám chen lên đầu. Tôi chen lên sát cửa hàng để xem thì thấy có bốn chiếc xe con hiệu Hồng kỳ bóng loáng đỗ ở hai bên cửa. Đây là thời đại nào chứ, ngay cả tiệc cưới của một đại cô nương mà thấy một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, thì đến lúc ngủ cô dâu vẫn còn mỉm cười nữa là, huống chi là ô tô. Dân chúng bình thường còn chẳng đến lượt được phân phối xe đẹp, chẳng trách người xem xung quanh không có ai dám sán lại gần coi náo nhiệt.

Cửa hàng này được đặt trong một ngôi nhà cổ 'tam tiến tam'(1), trên cửa đề ba chữ lớn 'Nhất Nguyên Trai' với nét bút cứng cáp mạnh mẽ, còn có một nét khắc mờ mờ điểm xuyết ở giữa, có lẽ là con dấu của người viết. Nhìn cửa chính thì đây chắc hẳn là một cửa hàng đồ cổ, tôi cũng định vào tham quan một chút. Quay đầu lại định gọi Triệu cóc, tôi mới phát hiện ra thằng ôn này đã lặn mất tăm từ bao giờ. Tôi đoán là hắn nhìn thấy có xe ô tô, sợ gặp phải người trong chính quyền nên mới trốn đi. Phần tử đầu cơ buôn đi bán lại như hắn, sợ hãi là chuyện thường tình. Nhưng sau này tôi mới biết, thằng ôn chết dẫm đó thấy được sự huyền bí ẩn dấu bên trong con dấu nên mới bỏ chạy một mình.

(1) Kiểu nhà có ba ngôi viện, mỗi ngôi viện lại có ba gian: nhà chính, nhà ngang và trái nhà

Tôi vừa mới bước vào sảnh đường thì đã có một gã thư ký gầy tong teo như cây sào tiếp cận. Hắn ta nhìn tôi một cái, đôi mắt không biểu lộ bất cứ tình cảm gì, đưa ra một tờ giấy Tuyên Thành hơi mỏng, nói: "Tiên sinh, mời ghi tên."

Tôi cảm thấy tương đối khó hiểu vì chưa từng nghe thấy cửa hàng nào bắt phải ghi tên lại cả, nhưng nếu đây là quy tắc của người ta, mình đã là khách không mời mà tới thì cũng không tiện thắc mắc làm gì, đành phải cầm bút ghi tên lại. Cây Sào ngắm nghía chữ tôi hồi lâu, sau đó đi ra cửa, nói với đám người bên ngoài: "Hôm nay khách tới đã đủ, ai có hứng thú ngày mai nhớ đến sớm." Nói xong hắn ta đóng cửa gỗ lại, cài then rồi quay gương mặt vô cảm lại nói với tôi: "Hồ tiên sinh, mời vào nội đường."

Cây Sào dẫn tôi quẹo trái rẽ phải, không hề có tiếng bước chân nào. Nhiều lần tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn ta đang là là lướt trên mặt đất. Lúc vào đến nội đường thì bên trong đã có mười mấy người trung niên, có một vài vị, chỉ cần nhìn cách thổ nạp là đã đủ là dân lành nghề thường xuyên lăn lộn ngoài xã hội. Còn chưa bước hẳn vào trong, tôi đã thấy ánh mắt mọi người đồng loạt chiếu vào mình. Tôi vừa đi vào vừa mỉm cười với mọi người. Bọn họ thấy chỉ là một thằng ranh chưa ráo máu đầu nên chẳng thèm bận tậm, lập tức quay đầu hết trở lại.

Thấy không ai có ý bắt chuyện, tôi bèn tới một góc khuất nẻo không ai chú ý tới rồi ngồi xuống. Cây Sào quả thực xứng với chức danh thư ký, hắn ta rót nước cho từng người một, xong rồi chậm rì rì lấy một cái hộp gõ mang phong cách cổ xưa ở sau tấm bình phong ra, nói: "Các vị, mời xem!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Ngay khi hắn ta mới mở hộp gỗ ra, toàn bộ đèn trong phòng đều tắt ngấm. Tôi còn chưa thích nghi với bóng tối thì đã có mấy người đứng bật dậy. Chỉ thấy trong hộp có một viên hổ phách to cỡ mắt trâu, tỏa sáng chói lọi trong bóng tối. Tôi thầm nghĩ, thật phí công, diễn hoành tráng cả nửa ngày trời mà chỉ lấy ra có một viên đá mắt mèo lừa mọi người. Xem ra, chủ cửa hàng chỉ là tên giang hồ bịp bợm hữu danh vô thực.

Khách trong nội đường cũng có cảm giác giống tôi, đôi mắt người nào cũng ít nhiều tỏ ra khinh thường. Trong số đó có bao gồm cả người râu xồm ngồi ngay cạnh tôi. Gương mặt chữ điền sa sầm xuống, ông ta đập tay xuống bàn: "Lão già họ Tang chết tiệt kia, ông có ý gì mà dám lấy loại thứ phẩm này ra trêu đùa ông đây."

Tôi ngồi gần gã nhất, lại cùng một bàn nên hảo tâm khuyên gã: "Ông chú bớt giận. Buôn bán là thuận mua vừa bán, không đáng vì chút chuyện nhỏ mà tổn thương hoà khí." Tôi có lòng hảo tâm khuyên ông ta, không ngờ ông ta tuy nhỏ thó nhưng cái tôi lại chẳng nhỏ chút nào, chỉ tay vào tôi quát lên: "Thằng nhóc con mày là con cháu nhà ai mà dám khiêu khích ông đây?"

Tôi thấy một kẻ cường hào ác bá ngạo mạn kiểu Nam Bá Thiên(2) như ông ta, không đánh cho dập đầu ngay từ đầu thể nào cũng được đằng chân lân đằng đầu. Ông còn định cố giả bộ ba hòn núi lớn(3) để áp bức cậu mày đây chắc. Tôi lập tức xắn tay áo lên, thể hiện lập trường của mình: "Chúng ta kiên trì phản đối chiến tranh. Nhưng nếu chủ nghĩa đế quốc nhất định phát động chiến tranh, chúng ta cũng sẽ chẳng sợ hãi. Thái độ của chúng ta với vấn đề này giống như với 'chống phá', thứ nhất phản đối, thứ hai không sợ."

(2) Tương tự như nhân vật Bá Kiến

(3) Ba hòn núi lớn: chỉ ba kẻ thù lớn nhất của cách mạng Trung Quốc: đế quốc, phong kiến và tư bản quan liêu (Lạc Việt)

Còn chưa nói dứt lời, Râu Xồm đã vung thiết chưởng quét về phía tôi. Ỷ vào sức trẻ, tôi chuẩn bị nghênh đón một chưởng đó để làm giảm nhuệ khí của ông ta. Không ngờ trong chưởng của người này còn có ám khí.

Thấy đám kim châm tạt thẳng vào mặt, tôi thật sự không dám đón đỡ, eo uốn một cái, muốn tiện đà đụng Râu Xồm ngã chỏng vó lên trời. Không ngờ, động tác của ông ta còn nhanh hơn tôi, tay trái đặt bên hông lại phát ra một loạt kim châm. Tôi không kịp phanh người lại, mắt thấy sắp tự chui đầu vào lưới, toàn bộ gương mặt sẽ bị châm rỗ như tổ ong bầu. Có ngờ đâu, Hồ Bát Nhất ta anh minh thần võ cả đời, hôm nay lại bại dưới tay một tên phản cách mạng tới cả "Mao tuyển"(4) còn chưa từng đọc. Nếu biết trước thế này, thà rằng lúc trước quyết định theo Shirley Dương sang Mỹ cho rồi. Không phải Mao chủ tịch từng nói, những người Hoa chúng ta thành công phần lớn đều là người có gan mạo hiểm, chần chừ lưỡng lự, chỉ chọn cái dễ mà làm thì đến bao giờ mới khá lên được? Mao chủ tịch đã dạy bảo rồi, sao tôi lại không chịu nghe theo sớm.

**Viết tắt của Mao Trạch Đông tuyển tập

Đang lúc thề kiếp sau sẽ ngoan ngoãn làm cảnh vệ cho Shirley Dương thì tôi đột nhiên cảm thấy choáng váng hết cả đầu óc, sau lưng như thể bị người khác dùng que cời lò đập cho một cái. Tới lúc tôi lấy lại được tinh thần thì đã thấy Râu Xồm nằm bất tỉnh ở bên cạnh.

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Cây Sào đã đi đến bên cạnh bức bình phong, trên trán lấm tấm mồ hôi, cúi người cực kỳ cung kính nói: "Đã kinh động lão nhân gia rồi!"

Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào tấm bình phong kia.

Một ông lão tóc bạc trắng, hết sức đạo mạo được Cây Sào nâng đỡ, thong thả bước ra khỏi tấm bình phong, mặt nghếch lên trời, không thèm liếc đám đông lấy một cái.

"Thằng nhãi Ngũ Mao này dám láo xược ở 'Nhất Nguyên Trai', lãnh phải hậu quả như thế hoàn toàn là do hắn tự gieo gió gặt bão, lão phu chỉ lấy một tay một chân của hắn để trừng phạt. Các ngươi có ý kiến gì không?"

Ông cụ là ân nhân cứu mạng của tôi, không ngờ vừa ra tay là đánh Râu Xồm thành tàn phế. Tôi lầm bầm vài câu, không ngờ ông cụ bỗng trừng mắt, quát lớn: "Thằng nhóc con, dám nghi ngờ lão đây!"

Bị ông cụ nói toạc ra ý nghĩ trong lòng, nhưng tôi không hề sợ hãi, đốp chát lại: "Đúng là cháu không phục. Tuy rằng cụ cứu mạng cháu, nhưng ra tay thực sự quá ác. Cùng lắm là đánh dằn mặt ông ta là được rồi. Cụ có nghĩ đến, sau này già trẻ nhà ông ta sẽ sống như thế nào không?" Thấy mặt ông cụ dần sa sầm xuống, tôi sợ ông cụ tức giận nên vội nói tiếp: "Nhưng dĩ nhiên cụ có công lao trước, sau mới tới sai lầm. Đây là sự thật không phải bàn cãi. Tôi nghĩ các vị ngồi đây cũng nghĩ như vậy đúng không?"

Một câu bổ cứu cực kỳ đúng lúc, gần như thành cây cỏ cứu mạng. Người xung quanh không một ai ngờ tới sẽ bị đá quả bóng đầy gai này sang sân mình. Không kịp nghĩ ngợi gì, ai nấy gật đầu lia lịa, thiếu chút nữa là ví ông cụ sánh với Ngọc Hoàng đại đế.

Trên thực tế, người cao tuổi chẳng khác gì con nít. Ông cụ vừa mới trợn mắt nhíu mày tức giận như bị ma ám, chỉ chớp mắt sau mặt mũi đã hớn hở tươi roi rói, lại còn dùng tác phong thủ trưởng vẫy tay với mọi người đã ngồi sẵn cả rồi: "Ngồi xuống, ngồi xuống cả đi!"

Cảnh này làm tôi vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng không dám tiếp tục trêu trọc lão ngoan đồng này nữa, ngộ nhỡ ông cụ lăn đùng ra khóc rống lên, nếu truyền ra ngoài thì tôi còn mặt mũi nào mà lăn lộn ngoài xã hội nữa?

Sau khi quậy phá để tỏ uy phong xong, ông cụ thoả mãn ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ trên bàn nói: "Quy tắc cũ vẫn không thay đổi, ai đoán ra được trong hộp này có vật gì thì có thể lấy bảo vật đi mà không phải trả một đồng."

Lại một người béo trục béo tròn không nhịn được giơ tay, gương mặt nghiêm nghị cứ như chủ xí nghiệp dưới hương trấn đọc báo cáo khai mạc đại hội nào đó vậy: "Ông cụ Tang, 'Nhất Nguyên Trai' của cụ lớn như vậy, chỉ bỏ ra có một viên Dạ Minh Châu có phải là không ổn cho lắm hay không?"

Lão béo ú ấp úng mãi mới nói xong. Trong lòng vẫn canh cánh nỗi nghi hoặc giống như ông ta, nên tôi lập tức vểnh tai lên nghe câu trả lời. Không ngờ ông cụ lại thay đổi sắc mặt, lần này là đỏ như thận heo vừa lấy ra khỏi ổ bụng. Cây Sào lập tức đưa trà cho ông cụ. Ông cụ nhấp một hớp mới đè nén được cơn giận.

"Vớ vẩn, Tang Ngọc Cát ta là ai chứ! Lão phu bảo nó là bảo vật thì nó chính là bảo vật. Cái đám ngu như lừa có mắt như mù các ngươi! Người đâu, vứt hắn ra ngoài. Đừng để làm ô uế 'Nhất Nguyên Trai'!"

Ông cụ vừa nói xong, Cây Sào lập tức nhanh chân giành việc, một tay túm lấy lão béo ú một tay ôm Râu Xồm đang nằm trên mặt đất lên rồi ném ra ngoài cửa. Hai người này chí ít ra cũng phải nặng ba bốn trăm cân, thế mà ông cụ bảo ném là ném luôn, qua đó có thể thấy được phần nào công phu của đám thủ hạ. Trong đám khách còn lại, có mấy người trẻ hơn một chút so với số còn lại đột nhiên đứng phắt dậy. Tôi cho rằng bọn họ định liên hợp lại đứng lên phản đối cung cách hành xử độc tài tự cho mình là đúng của ông cụ. 'Công ước Geneva' đã được ký kết rồi, ông cụ không thể sử dụng bạo lực bừa bãi như thế được. Không ngờ, mấy thằng ranh không có tiền đồ này lại chỉ chắp tay chào rồi bỏ ra về luôn.

Trong lúc nhất thời, bao gồm cả tôi, trong nội đường chỉ còn lại bốn năm người, thành ra tương đối vắng lặng. Không hiểu vì sao, tôi đột nhiên cảm giác như có một luồng âm khí luồn vào trong cổ, như thể có vô số con sâu nhỏ đang bò loạn xạ trên lưng.

"Tang lão đại, nếu cụ nói đó là bảo bối thì bọn tôi không dám thắc mắc gì nữa. Nếu đã vậy thì cụ để tôi cầm viên trân châu lên xem xét kỹ hơn một chút." Một lão đội mũ lông chồn từ từ đứng dậy. Không đợi chủ tiệm đồng ý, lão đi thẳng tới chỗ cái hộp gỗ, mở nắp ra rồi cầm viên trân châu lên.

Chỗ ngồi của tôi cũng không được tốt cho lắm, tầm nhìn bị một cây cột trong sảnh chắn mất quá nửa, không thấy rõ lão lông chồn dùng biện pháp gì để đánh giá viên bảo châu kia; Chỉ biết ông cụ Tang đang rung đùi đắc ý trên ghế thái sư cứ như gặp được tri âm vậy. Nội đường hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ lão lông chồn không ngừng phát ra tiếng khen nức khen nở, những người còn lại thì đến cả rắm cũng không dám đánh. Tôi nhấc mông khỏi ghế, tiến lại gần, định quan sát kỹ viên trân châu kia một lượt. Không ngờ vừa nhấc mông lên thì lão lông chồn đã giống như người lên cơn động kinh, chỉ kịp gào lên một tiếng "A!" rồi đổ gục xuống. Tôi cứ tưởng động tác của mình đã làm kinh động lão thành ra cảm thấy ái ngại. Không ngờ lão lông chồn liên tục gào lên thảm thiết: "Đừng qua đây, đừng qua đây!"

Khách xung quanh chẳng hiểu lão đó bị làm sao, đồng loạt lùi lại. Mặt lão lông chồn trở nên tím ngắt, con ngươi vằn đỏ. Lão vớ lấy chiếc ghế ở gần, giống như người điên đập phá loạn xạ. Đồ cổ bày khắp trong phòng bị lão đập nát vụn hết cả. Viên bảo châu to cỡ mắt trâu kia bị lão ném xuống đất. Dưới ánh lạnh lẽo xanh biếc mà nó tỏa ra, gương mặt mọi người biến thành xanh lét, cực kỳ khủng bố.

Ông cụ Tang bình chân như vại cứ như xem đóng kịch. Tận đến khi lão lông chồn nằm vật xuống đất thở như hấp hối, ông cụ mới bảo: 'Tán đi'.

Ông cụ vừa dứt lời, hào quang tỏa ra từ viên trân châu lập tức lụi tàn, không khí ma quái trong phòng theo đó tan biến. Tôi thở phào một hơi như trút được gánh nặng, lúc này mới phát hiện ra toàn thân đã ướt sũng mồ hôi.

Vì sao lão lông chồn bỗng dưng phát điên, tôi không thể nào tìm ra được nguyên cớ, nhưng lờ mờ đoán ra viên trân châu to như mắt trâu kia không hề đơn giản như mình đã nghĩ. Giá kể có Shirley Dương ở đây, với tính cách tỉnh táo và sự hiểu biết rộng của mình, không chừng cô ấy có thể phán đoán ra ít nhiều. Hiện giờ, chỉ dựa vào một mình tôi, e là không thể nào hiểu được sự huyền bí trong đó.

Đã có tấm gương của lão lông chồn, những người khác không dám nói nhiều, nguyên cả đám nhìn viên bảo châu với vẻ mặt giống như gặp quỷ. Lúc này, ông cụ Tang hết sức đắc chí, vân vê chòm râu trắng như cước, tỏ vẻ tiếc hận ra mặt: "Lão phu về nước mấy ngày mà chỉ gặp được đám giá áo túi cơm kiến thức nửa vời các ngươi. Không ngờ người tài trong nước hiếm tới như vậy. Tìm người tài trong nghề cứ như lên trời ngắm trăng vậy. Thật sự làm lòng ta nguội lạnh, mấy người các ngươi về hết cả đi!"

Tôi thật sự cảm thấy tò mò về viên trân châu. Khi thấy lão lông chồn đang co giật trên mặt đất, tự nhiên tôi lại nhớ tới những gì diễn ra khi gặp Ma Dụ ở thành cổ Tinh Tuyệt. Chẳng lẽ viên trân châu kia cũng có năng lực gây ra ảo giác như Ma Dụ?

Đang lúc đắn đo không biết có nên xông lên thử vận may một lần hay không, bỗng nhiên viên bảo châu trên mặt đất lay động, phát ra tiếng vo ve bé xíu rồi từ từ lăn về phía tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.