Thanh Triều Ngoại Sử 2

Chương 22: Loạn ngã tâm giả (thượng)




Phi Nhi tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu, nàng ngồi dậy, xỏ giày vào chân, đi đến chiếc bàn trang điểm ngắm bóng nàng in trong chiếc gương lăng tiêu.  Chiếc bóng chông chênh trên vách vẫn là một khuôn mặt trẻ trung, làn da trắng trẻo hừng hực sức sống, chỉ là bây giờ nàng không còn là một cô gái tự do bay nhảy mà là một viên ngọc nhỏ.  Nàng đúng là một viên ngọc nhỏ thật, ở trong căn phủ này chẳng khác một vị khách quý.  Trước khi vào phủ Viễn, Phi Nhi cứ đinh ninh bọn a hoàn ai cũng đều sẽ hí hửng nhỏ to về nàng, chí ít cũng săm soi, dò xét nàng nhưng mọi người đều cư xử với nàng rất mực đàng hoàng.  Hôm nay là hôm thứ hai Phi Nhi ở trong phủ Viễn, nàng ngồi trước gương vừa chải tóc vừa suy nghĩ cách gặp nữ thần y.  Hôm qua nàng không gặp được nữ thần y.  Tuy hai người sống trong cùng một căn phủ nhưng mỗi người một nơi.  Gian phòng của nữ thần y nằm ở cuối hậu viên, vừa có Tiểu Thúy ở riệt trong phòng canh giữ lại còn có lính tuần tra ngoài phòng.  Phi Nhi tưởng nàng sẽ gặp được nữ thần y vào những buổi cơm chiều, nhưng Hiểu Quân nói cơn bệnh của nữ thần y vẫn chưa có khởi sắc, nữ thần y hãy còn rất mệt mỏi, ngủ li bì, khi tỉnh dậy chỉ có thể uống một chút thuốc rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ.  

Phi Nhi đặt chiếc lược xuống bàn trang điểm, trên bàn có một chậu nước ấm do Tiểu Liên chuẩn bị cho nàng bèn súc miệng rửa mặt, sau đó ra sảnh dùng điểm tâm.  

Hậu viên phủ Viễn thật dài, Phi Nhi đi trên hành lang thật lâu mới đến cánh cổng dẫn ra chính sảnh.  Nàng mở hai cánh cửa, còn chưa bước qua cửa chợt đằng sau có tiếng gọi giật: 

- Cửa ơi, đợi một chút!

Phi Nhi đứng đợi.  Nàng thấy buồn cười cái người vừa gọi "cửa ơi, đợi một chút" kia có vẻ ngô nghê làm sao.  Cánh cửa làm sao nghe được tiếng người mà bảo đợi?  Vừa lúc ấy, trên hành lang có hai nam nhân, trán lấm tấm mồ hôi chạy đến.  Một người khoảng hai mươi lăm hăm sáu tuổi, mặt chữ điền, thân thể cường tráng, nước da bánh mật vận mãng bào màu xanh lá đậm, đầu đội mũ trắng phủ tua hồng.  Người còn lại khoác binh phục màu cổ đồng, độ chừng hăm mốt hăm hai tuổi, tuy khoác binh phục nhưng vẫn không giúp được thân hình ẻo lả của chàng ta, lại thêm đôi môi đỏ hồng hiện trên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc.

Phi Nhi đợi hai người đến gần, nhún chân nói:

- Dân nữ Phỉ Nhi bái kiến hai vị đại nhân.

Người vận binh phục cười:

- Chỉ có một vị đại nhân là Triệu đô thống đây thôi, còn ta họ Kiều, tên Tam Bảo, cô nương gọi Tam Bảo ca ca là được.

- Thì ra là Triệu đô thống và “dịch dung gia” tiếng tăm lừng lẫy, dân nữ nghe danh hai vị đã lâu nay mới hân hạnh được gặp, kính chào hai vị.

- Không cần đa lễ.

Triệu Phật Tiêu cười nói.

Lúc ba người vào sảnh đồ ăn sáng đã được dọn tươm tất trên bàn.  Tiêu Phong đang ngồi uống trà, chàng thấy ba người đến bèn mời ba người ngồi rồi nhờ Hiểu Quân rót trà.  Triệu Phật Tiêu ngồi vào chiếc ghế bên phải Tiêu Phong lấy trong tay áo một quyển sách đưa Tiêu Phong nói:

- Tất cả các xưởng chế tạo thiếc ở miền Nam đều được mạt tướng ghi trong này.

Tiêu Phong đặt chung trà đang uống dang dở lên bàn, cầm sách mở ra xem.  Phi Nhi ngồi vào chiếc ghế bên trái Tiêu Phong, vừa nhìn chàng vừa ăn điểm tâm.  Nàng cảm thấy ở góc nhìn nghiêng gương mặt chàng vốn dĩ đã đẹp càng thêm cuốn hút.  Lại nữa bộ quan phục càng làm dáng người chàng tăng thêm mấy phần oai phong.  Kiều Tam Bảo ngồi cạnh Phi Nhi chống tay lên cằm nhìn nàng.  

Tiêu Phong xem được nửa quyển sách, Lôi Kiến Minh vào sảnh nói xe ngựa đã chuẩn bị xong và đang chờ ngoài phủ.  Tiêu Phong đứng dậy nói “đi thôi,” rồi cùng Triệu Phật Tiêu đi hầu triều.  Còn lại hai người, Phi Nhi mới để ý thấy Kiều Tam Bảo nãy giờ không ăn gì, cứ nhìn nàng chằm chằm như đang dò xét nàng bèn đặt đũa xuống bàn quay sang chàng hỏi:

- Tam Bảo ca ca không đói à?  Làm gì nhìn muội dữ vậy?

Kiều Tam Bảo vẫn còn chống tay lên cằm nhìn Phi Nhi đáp:

- Huynh đang ngắm thử xem sau này muội sẽ khóc bao nhiêu dòng sông?

- Khóc bao nhiêu dòng sông có nghĩa là gì?

- Có nghĩa là phủ Viễn tướng quân đã có người trong lòng rồi. 

Kiều Tam Bảo nói thẳng làm Phi Nhi cảm thấy ngượng nhưng rồi nàng cũng dẩu môi nói: 

- Tam Bảo ca ca, sao huynh coi thường người ta thế?  Nói huynh biết nhé, muội có việc nhờ phủ Viễn tướng quân chứ không phải vào đây vì muốn trèo cao đâu.

Kiều Tam Bảo gật gù, ra vẻ hiểu biết, rồi đột nhiên chàng cười nói:

- Huynh đâu có nói muội có ý trèo cao, trong những cô gái chạy theo ngài cũng có người thật lòng với ngài mà. 

Kiều Tam Bảo nói rồi cầm đũa lên, chàng bắt đầu ăn, nhưng mắt thì vẫn nhìn Phi Nhi.  

Phi Nhi nói:

- Nhưng muội là ngoại lệ, muội sẽ không thích ngài ấy!

Kiều Tam Bảo ngưng ăn, bưng chung trà lên hớp một hớp trà nói:

- Đừng nói sớm như vậy, Hà tiểu thư lúc đầu cũng lắc đầu quầy quậy nhưng rồi sau đó cũng như những cô gái khác.   

Kiều Tam Bảo hất đầu về phía Hiểu Quân:

- Mà cũng không thể trách bọn muội được, ngài ấy tốt như vậy, vừa quắc thước vừa đẹp trai, lại giỏi giang, thêm vào khối tài sản kếch xù như căn phủ này ai mà chẳng ưng?  

Phi Nhi nhìn Hiểu Quân, nhưng Hiểu Quân như không hề để ý đến cái nhìn của Phi Nhi hay lời nói của Kiều Tam Bảo, Hiểu Quân đang cất giọng vừa hát vừa lau chùi tấm tranh Tuyết Tề Đường Ngũ Lão.

Phi Nhi nhìn Hiểu Quân một chút nàng quay sang Kiều Tam Bảo lắc đầu nói:

- Muội thật sự không có hứng thú với ngài ấy mà.

Kiều Tam Bảo đặt chung trà và đũa xuống bàn, giơ ngón út lên trước mặt Phi Nhi nói:

- Muội dám cá với huynh không?  Huynh thấy chỉ trong vòng ba năm muội sẽ như Hà tiểu thư và các a hoàn ở đây.

Phi Nhi trề môi:

- Muội sẽ không bao giờ để cho chuyện đó xảy ra. 

Kiều Tam Bảo nhìn thẳng vào mắt Phi Nhi, nàng cũng nhìn thẳng vào mắt chàng nói:

- Được rồi, huynh cứ nghĩ muội như họ vậy muội sẽ cá với huynh nhưng mà ăn cái gì mới được đây?

- Muội muốn ăn gì?  

- Gì cũng được, muốn ăn gì huynh cứ nói, muội sẽ không thua cho huynh.

Kiều Tam Bảo nghe Phi Nhi nói cứng, cười khanh khách nói:

- Vậy thì huynh cá... 

Chàng ngưng một chút, sau đó nói như kéo dài ra:

- Muội với huynh. 

- Nghĩa là sao?

Kiều Tam Bảo ngồi thẳng dậy, sửa cổ áo làm ra vẻ thật nghiêm chỉnh nói:

- Nếu muội thua, muội sẽ là vợ huynh.  Còn nếu huynh thua, huynh sẽ là chồng muội!

Phi Nhi phì cười, anh chàng này bạo phổi thật.  Đàn ông con trai cái xứ kinh thành này đều chụp giựt như thế cả. Mới thấy con gái lần đầu đã tươm tướp!  

Phi Nhi chỉ vào trán Kiều Tam Bảo nói:

- Huynh chỉ pha trò.  Nếu thua thì muội đã là tướng quân phu nhân rồi còn đâu để làm vợ huynh chứ? 

Kiều Tam Bảo ôm trán làm ra vẻ rầu rĩ, rồi chàng bỏ tay xuống cười hì hì nói:

- Hử?  Muội tưởng là huynh nham nhở ư?  Không phải đâu, huynh chỉ đùa với muội thôi, huynh không có hứng thú với nữ nhân.

Kiều Tam Bảo dứt lời thấy Phi Nhi nhìn sững chàng như bao người khi biết chàng không có hứng thú với nữ nhân.

- Bây giờ chắc muội đã nhìn huynh bằng nửa con mắt rồi phải không?    

Kiều Tam Bảo hỏi bằng giọng buồn buồn khiến Phi Nhi phải xua tay phân bua:

- Không, không bao giờ.  Chuyện đó có gì đâu mà huynh phải tự ti?  

Kiều Tam Bảo cụp mắt nói:

- Thì huynh khác người đàn ông khác mà, nhưng muội không cần phải an ủi huynh.

Phi Nhi đặt tay lên vai Kiều Tam Bảo, nói bằng giọng nói dịu dàng đầy vẻ thông cảm:

- Muội không phải đang an ủi huynh, muội thật sự nghĩ huynh không nên để ý đến ánh mắt người ta nhìn huynh, cũng đừng để tâm đến những lời dị nghị của người ta, huynh khác với những nam nhân khác thì đã sao?  Chẳng phải người xưa có câu người có bản lĩnh phải sống trên dư luận ư?  Muội thấy huynh ăn nói có duyên, hơn nữa là một người có tài năng, muội tin huynh sẽ tìm được hạnh phúc của mình mau thôi.

Lời của Phi Nhi khiến Kiều Tam Bảo tươi tỉnh trở lại, nhìn nàng trìu mến nói:

- Phỉ Nhi này, muội thật đáng yêu, không uổng công vừa rồi huynh để ý dùm cho tương lai không mấy là sáng sủa của muội.  

Phi Nhi thấy Kiều Tam Bảo vui vẻ trở lại nàng cũng thấy vui vẻ theo chàng, nhưng Kiều Tam Bảo lại bắt đầu ăn nói linh tinh, Phi Nhi liếc chàng một cú không thèm nói chuyện với chàng nữa.

Kiều Tam Bảo thấy Phi Nhi liếc chàng, vẫn cười hì hì nói:

- Huynh khuyên muội thật lòng mà Phỉ Nhi.  Trước khi sa chân vào trong hố muội nên dừng lại đi, bằng không để thời gian kéo dài muội đi khá sâu vào lãnh vực tình cảm khó rút chân ra được.  Tới chừng đó muội sẽ như các a hoàn trong phủ đau khổ biết bao.

Lúc này Tiểu Tuyền cầm một cái chổi lông gà đi vào sảnh, Phi Nhi thấy Kiều Tam Bảo chỉ chỉ vào Tiểu Tuyền, Phi Nhi sợ Tiểu Tuyền thấy hai người đang nói về nàng bèn ôm quyền bái Kiều Tam Bảo một cái nói:

- Được rồi, được rồi, muội sẽ nghe theo lời huynh mà, huynh không cần dẫn chứng với muội.  Mà không biết khuê nữ con nhà quan nào may mắn được lòng ngài ấy thế hở huynh?

Phi Nhi chuyển đề tài.  Kiều Tam Bảo nói:

- Không phải con gái nhà quan lại nào hết, tướng quân phu nhân tương lai chỉ là một thường dân như muội vậy thôi còn mồ côi nữa.

Phi Nhi nghe câu trả lời của Kiều Tam Bảo, không biết thế nào lại khiến lòng nàng chấn động, ngẩn ra nhìn chàng một chút nói:  

- Họ quen nhau lâu rồi hở huynh?

Kiều Tam Bảo nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ.

- Cũng không lâu lắm, chỉ ba năm thôi.

Phi Nhi tò mò:

- Hai người họ gặp nhau trong hoàn cảnh như thế nào vậy huynh?  

Kiều Tam Bảo nói:

- Năm đó phủ Viễn tướng quân gặp nạn trên Thiên sơn, chính cô gái đó cứu mạng ngài.

- Rồi sau đó hai người hứa hẹn à?

- Làm gì có lời hứa hẹn nào, nàng ấy đã có người trong lòng rồi, thậm chí còn chưa biết tình cảm của ngài dành cho mình.

Phi Nhi lặng người, lồng ngực nàng thấy hơi khó thở, câu chuyện của Tiêu Phong bi thảm quá làm ảnh hưởng đến cái nhìn của nàng về chàng.

- Cô gái đó tên gì vậy Tam Bảo ca ca?  Hiện đang ở đâu?

Sau một thoáng im lặng Phi Nhi nhìn Kiều Tam Bảo hỏi.

Kiều Tam Bảo nhìn xuống sợi dây đai của chàng, trên dây đai có gắn một cái tua hồng, chàng đưa tay nghịch mấy sợi chỉ đáp:

- Nàng ấy đang ở ngay trong căn phủ này chứ đâu, còn tên gì thì huynh không biết.

- Tướng quân phu nhân tương lai đang ở trong phủ mà huynh không biết tên gì?

Phi Nhi tròn mắt.  Kiều Tam Bảo giơ tay lên gãi gãi đầu nói:

- Huynh chỉ biết người ta gọi nàng ấy là nữ thần y, còn tên thật của nàng ấy là gì ngay cả phủ Viễn tướng quân yêu như ngây như si còn không biết nữa là.  

- Nữ thần y?  Người trong lòng phủ Viễn tướng quân là nữ thần y ư?

Phi Nhi giật mình.

Kiều Tam Bảo nghe Phi Nhi bật kêu thảng thốt, ngạc nhiên nhìn lên:

- Muội biết nữ thần y à?    

Phi Nhi lắc đầu:

- Không.  Muội chỉ nghe người ta đồn về y thuật của nữ thần y, chưa từng thấy diện mạo lần nào, hoàn toàn không biết gì hết.  Nàng ấy tuyệt lắm sao?

Kiều Tam Bảo nhìn Phi Nhi, ngắm nghía nàng một chút hạ giọng nói:

- Nếu huynh nói thật muội đừng giận huynh?

Phi Nhi gật đầu:

- Huynh cứ việc nhận xét thẳng thắn đi muội hứa không giận huynh.

Kiều Tam Bảo nói:

- Muội hỏi huynh mới nói đó.  Thú thật với muội, muội tuy rất đẹp nhưng không đẹp bằng một góc của nàng ấy.  Phải nói làm sao nhỉ?  Nàng ấy… 

Kiều Tam Bảo bỏ lửng câu nói, chàng bưng chung trà nốc cạn, sau đó tiếp:

- Người đâu mà đẹp dịu dàng, như thơ, như nhạc.  Ngay chính huynh khi nhìn thấy mà vẫn thấy ngây ngất chứ đừng nói đến người khác phái, trách nào phủ Viễn tướng quân yêu nàng ấy như ngây như dại mỗi lần gặp là nhìn say đắm như cá gặp nước…

Thế là suốt buổi sáng hôm đó Kiều Tam Bảo kể cho Phi Nhi nghe về chuyện giữa Tiêu Phong và nữ thần y.  Lần Tiêu Phong leo lên vách núi dựng đứng cao chót vót chỉ để hái tổ yến cho nữ thần y, rồi tới lần Tiêu Phong lại vì nữ thần y mà vào cấm địa của tộc A Lạp Sơn Khẩu hái Thiên Sơn tuyết liên, đánh nhau với người của A Lạp Sơn Khẩu, bị người A Lạp Sơn Khẩu xua bọn chó săn cắn suýt nữa mất mạng…  

Phi Nhi cắn nhẹ môi, nàng chưa hề gặp qua nữ thần y lần nào, không biết nữ thần y đẹp cỡ nào, nhưng qua lời Kiều Tam Bảo nàng đoán chắc là nữ thần y phải rất đẹp, như nước hồ thu…

Trưa hôm đó Tiêu Phong hầu triều xong trở về phủ Viễn.  Ngoài trời gió bấc thổi ào ào, chàng ra hậu viên thấy Phi Nhi đứng trước phòng ngủ của chàng chờ chàng bèn bước lại gần nàng nói:  

- Ngoài này gió lạnh sao nàng không ra sảnh ngồi chờ?  Tìm ta có chuyện gì à?  

Phi Nhi đứng tựa lưng vào cửa phòng của Tiêu Phong, đang chìm trong những ý nghĩ vẩn vơ, nghe hỏi giật mình.  Nàng đứng thẳng lưng lên, nhưng không biết nói gì với chàng, thật sự nàng cũng không biết tại sao nàng lại đứng đây chờ chàng?  Chỉ biết sau khi nàng nói chuyện với Kiều Tam Bảo rồi nàng rất muốn gặp chàng.  Trong lòng Phi Nhi có mấy câu muốn an ủi chàng nhưng nàng lại sợ nếu tự nhiên nàng mở miệng nói lời an ủi chẳng khác nào biến thành một cô gái nhiều chuyện trong mắt chàng.  Phi Nhi nghĩ bụng, nàng không rõ cho lắm những cảm giác trong lòng nàng lúc này.  Chỉ biết cái nhìn của nàng đối với chàng không còn như xưa.  Năm xưa, nàng cứ nghĩ chàng là đại ma đầu, một nhân vật máu lạnh, rất đáng sợ…

Tiêu Phong hỏi rồi chờ một chút không nghe Phi Nhi trả lời, vẫy vẫy bàn tay chàng trước mặt nàng.  Phi Nhi nói: 

- Tiểu nữ muốn hỏi thăm tin tức muội muội. 

Gương mặt Tiêu Phong hiện lên nét buồn man mác, chàng mở hai cánh cửa phòng ra nói:

- Nàng vào trong phòng uống chung trà cho ấm trước đã.

Tiêu Phong nói rồi đi vào phòng.  Phi Nhi theo chàng đến ngồi ở chiếc bàn đặt ở giữa phòng, Tiêu Phong rót trà cho Phi Nhi rồi chàng cởi mũ quan đặt lên bàn. 

- E là ta không có tin lành cho nàng rồi Phỉ Nhi.

Tiêu Phong trầm giọng nói.  

Phi Nhi cúi đầu, giấu khuôn mặt sau mái tóc kín đáo mỉm cười, đương nhiên chàng không có tin lành cho nàng vì bức chân dung nàng nhờ họa sư của chàng vẽ chẳng hề giống Phi Yến chút nào.  Quả nhiên Tiêu Phong thở dài:

- Hôm qua ta sai người mang bức chân dung muội muội nàng đi khắp nơi trong thành tìm nhưng có lẽ nàng ấy đã rời thành.  

Phi Nhi nghe tới đây phải cắn chặt hai hàm răng để không bật ra tiếng cười nhưng đôi vai nàng không tự chủ được run lên.  Tiêu Phong thấy đôi vai Phi Nhi run lên, tưởng nàng đang khóc nói:

- Nàng đừng lo Phỉ Nhi, ta sẽ không bỏ cuộc đâu, sáng mai ta sẽ cho người đến các tỉnh lân cận tiếp tục tìm muội muội nàng.

Phi Nhi vẫn còn buồn cười nên vẫn phải cúi đầu nói:

- Cám ơn ngài rất nhiều, hằng ngày ngài có trăm công ngàn việc phải làm trong sở quân cơ, về phủ lại thức khuya xem sớ tâu thế mà vẫn giúp tiểu nữ tìm muội muội tiểu nữ không biết làm gì để cảm ơn ngài?

- Nàng không phải tìm cách cảm ơn ta, đó là chuyện ta nên làm.  

Tiêu Phong nói, giọng ôn tồn.

Phi Nhi bưng chung trà lên nhưng chỉ dùng để ủ ấm đôi tay lạnh cóng của nàng.  

Tiêu Phong nói:

- Thời tiết ở miền Bắc này khắc nghiệt, người nơi khác đến đây lần đầu hầu như không ai quen, nàng lại còn phải trải qua biết bao nhiêu chuyện thật tội cho nàng.  

Phi Nhi nói:

- Đúng là khí hậu nơi đây thật khác với quê nhà tiểu nữ, hy vọng tiểu nữ sẽ sớm làm quen với khí hậu này. 

Tiêu Phong nói:

- Cũng may nàng không phải đến nội mông, ở đó mùa đông ở rất dài, thời tiết khô ráp và lạnh hơn nơi này rất nhiều.

Trước khi vào phủ Viễn, Phi Nhi đã điều tra khá kỹ về thân thế của chàng nhưng nàng vẫn vờ như không biết hỏi:

- Ngài đến từ vùng nội mông à?

- Ừ.

Tiêu Phong gật đầu, Phi Nhi nói:

- Nơi đó lạnh vậy chắc ngài thích thời tiết chỗ này?

Tiêu Phong lắc đầu:

- Ta quen nhưng không hẳn thích, thời tiết lạnh, vạn vật lạnh, làm cho trái tim con người càng giá lạnh. 

Phi Nhi vốn bị ám ảnh bởi câu chuyện của Kiều Tam Bảo nói về chàng, bây giờ nghe chàng nói, nàng cứ tưởng chàng đang than vãn về mối tình của chàng.  Một mối tình tuyệt vọng trên Thiên sơn, ngọn núi trời luôn có tuyết phủ quanh năm.  Tại sao con người cứ mãi gặp chuyện éo le?  Hận vì gặp nhau quá muộn?  Hay là định mệnh?  Phi Nhi nhủ bụng, tự nhiên nàng thấy thương chàng quá thể.

- Hình như ngài có chuyện không vui?

Phi Nhi hỏi, rồi hồi hộp chờ, chỉ cần chàng mở miệng tâm sự là nàng có thể mở lời an ủi chàng, nàng đã sắp xếp một mớ những câu an ủi chàng trong đầu từ sáng rồi nhưng ngờ đâu Tiêu Phong nói:

- Chỉ là những chuyện phiền não có liên quan tới quan trường, bao giờ chẳng vậy, không có sao.

Tiêu Phong dứt lời, Phi Nhi mím môi cất lại những lời lẽ chuẩn bị nói với chàng vào lại trong đầu.  Nhưng ngay sau đó những câu nói thách của Kiều Tam Bảo vang lên trong đầu nàng… Một ý nghĩ chợt vụt qua đầu Phi Nhi, phải rồi, nếu nàng có cơ hội để được ở riêng lẻ với người đàn ông này thì dựa vào nhan sắc của nàng hẳn không khó để lấy lòng chàng.  Và nếu như nàng có một mối quan hệ ràng buộc với chàng thì mọi hoạt động của nàng ở trong thành sẽ tiện lợi hơn bây giờ.

Phi Nhi nghĩ đoạn, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Phong cười nói: 

- Mỗi lần tiểu nữ có chuyện phiền não thường có thói quen đi chùa, sau khi nghe thuyết pháp tiểu nữ ngộ ra nhiều điều, tất cả các phiền não trong lòng cũng được giải tỏa.  Ngài muốn thử không?

Tiêu Phong lắc đầu.  Nụ cười chợt tắt trên mặt Phi Nhi. Tiêu Phong thấy Phi Nhi lại cụp mắt xuống nói:

- Nàng muốn đi chùa cầu nguyện cho muội muội à?

Phi Nhi gật đầu, Tiêu Phong nói:

- Ta xem nàng ở đây không có ai bầu bạn chắc đã buồn chán lắm rồi, được, ta đi với nàng.

Phi Nhi ngẩng mặt lên cười nói:

- Tiểu nữ nghe ở kinh thành chùa Đàm Giá là lớn nhất.  Tiểu nữ cũng nghe ở cạnh chùa có một tiệm chuyên khắc tượng ngọc, tượng nào cũng có, ngoài Quan Âm Tống Tử còn có Lý Bạch ngắm trăng, Khương Thái Công câu cá và mười hai con giáp, thủ công gia truyền rất tỉ mỉ, sống động trông như thật, ngay cả công trượng trong hoàng cung cũng không có người nào khắc tượng tuyệt diệu được như họ.  

Tiêu Phong gật đầu:

- Nếu nàng có hứng thú sau khi đi chùa ta cũng sẽ đưa nàng đến đó tham quan.  

Phi Nhi đặt chung trà lên bàn vỗ tay cười nói:  

- Vậy thì hay quá!

Tiêu Phong thấy Phi Nhi cao hứng như một đứa trẻ, mỉm cười với nàng nói:

- Nàng trở về phòng mặc thêm áo đi, ta cũng phải thay đồ rồi chúng ta đi.

Phi Nhi gật đầu, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch nói:

- Vậy tiểu nữ đi lấy áo khoác, một khắc sau hẹn ngài ngoài cổng cùng đến Đàm Giá tự nghe thuyết pháp để giải thoát phiền não, mà biết đâu được sau khi ngài nghe kinh Phật rồi ngài lại phát nguyện xuất gia thì sao?

Tiêu Phong thu nụ cười lại, lắc đầu:

- Ta không thể đi làm hòa thượng, ta có quá nhiều trách nhiệm với triều đình, vả lại đoạn tuyệt những chuyện của thế tục ta e mình không thể nào làm được.

Phi Nhi tự trách nàng vừa liến thoắng quá thể, nàng đặt chung trà lên bàn cười nói:

- Tiểu nữ chỉ là nói đùa với ngài, không phải khuyên ngài xuất gia.  Tiểu nữ biết ngài là một nhân vật lớn trong triều đương nhiên có những trọng trách không thể tháo bỏ được.  

Phi Nhi dứt lời sợ Tiêu Phong thay đổi kế hoạch không cùng nàng đến Đàm Giá tự nữa bèn đứng dậy rời khỏi phòng chàng thật nhanh.

Đàm Giá tự nằm ở vùng đồi núi phía Tây kinh thành, chùa đẹp thanh tịnh, quần thể rất lớn, được xây dựng dưới triều đại nhà Kim. Những cây cổ thụ mọc trong khuôn viên chùa cũng rất lâu đời.  Có cây bạch quả vào mùa thu sắc vàng rực rỡ, nghe nói đã sống mấy ngàn năm rồi.  Khi cỗ xe của Tiêu Phong đỗ trước tam quan, tiếng chuông chiều vang lên tạo nên cảnh quan cổ kính, trầm mặc.  Hai người vào cổng chùa, tiếng tụng kinh vang lên đều đều.

Tuy trời bấy giờ đang hoàng hôn, lại chẳng phải là ngày đại điện khai quang mà nơi đây vẫn náo nhiệt vô cùng, người tụ tập đầy ở trên núi, trong rừng tùng, dưới thung lũng, ngoài suối, có người là tín đồ Phật giáo, có người đến đây chỉ để xem náo nhiệt.

Phi Nhi đến vãn cảnh chùa trước khi vào chính điện nghe thuyết pháp, nàng vừa đi vừa nhìn trái ngó phải tựa như rất thích thú, còn Tiêu Phong thì mặt mày trầm tư, vừa đi vừa nhìn xuống đất tựa như trong lòng đang chất chứa tâm sự.  Hai người đang đi chợt nghe ai đó kêu ồ lên một tiếng rồi nói:

- Nhìn hai người kia!

Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn lên, bất giác giật mình, té ra hai người phía trước đang đi tới, một người tựa như thây ma, mình cao khoảng một thước tám, gầy như cây sào, sắc mặt trắng bệch, hai má hóp sâu trông rất gớm ghiếc.  Người kia thì vừa lùn vừa béo nung núc, da mặt đen nhẻm, đầu trọc lóc, bên má trái có một vết bỏng lớn.  Tiêu Phong vốn đang rầu rĩ về cơn bệnh của nữ thần y, thấy bộ dạng quái dị của hai người ấy cũng phải mỉm cười.  Hai người ấy nghe tiếng kêu ồ đảo mắt tìm.  Phi Nhi vội vàng nắm tay Tiêu Phong kéo chàng lẩn vào trong đám người nói:

- Hai người đó là nhân vật có tiếng tăm trên giang hồ, lúc ở Tứ Xuyên tiểu nữ đích mắt thấy họ gây án, tự xưng là Vô Thường Nhị gia gì đó.  Nhưng hôm nay chúng ta tới đây cầu bình an và giải trừ phiền não nên đừng để ý đến hai tên yêu ma đó!

Thật ra Phi Nhi chỉ e hai người kia nhận diện nàng, lúc ở Tứ Xuyên có lần nàng và Phi Yến đánh đuổi bọn này, vết bỏng trên mặt tên đen lùn là do nàng gây nên.  Phi Nhi thấy Tiêu Phong gật đầu, nàng cả mừng kéo tay chàng theo con đường khác vòng đến chính điện, khi này các Phật tử đều đã ngồi ngay ngắn dưới sàn gạch, đại sư Thích Hạnh Đức cũng an tọa và bắt đầu buổi thuyết pháp.  Phi Nhi tìm được hai chỗ ngồi, nhưng Tiêu Phong ngồi bên nàng nghe thuyết pháp không tới nửa khắc chàng bỏ ra ngoài sân chùa.

Tiêu Phong đứng tự lưng vào một thân cây cổ thụ trong sân, xung quanh chàng là khung cảnh tranh tối tranh sáng của buổi chiều tà làm chiếc áo màu bạch kim của chàng óng ánh dưới ánh sáng mờ ảo.  Một cô gái đi ngang qua nơi chàng đang đứng, bất giác dừng lại ngẩn ra nhìn chàng.  

Một lát sau, có thêm hai, ba, bốn rồi năm… cô gái khác đến.  Nhưng Tiêu Phong lại chẳng có lòng nên nữ nhân đến khơi chuyện chàng chẳng màng trả lời, vả lại những chuyện họ nói chẳng ăn nhập gì đến sở thích của chàng nên cũng không để ý.  

Nửa canh giờ sau Phi Nhi nghe xong thuyết pháp trở ra ngoài sân chùa.  Không khó để nàng tìm thấy Tiêu Phong đứng dưới một tàn cây lớn, quanh chàng đang có vô số những cô gái đang cười nói nhưng Phi Nhi thấy chàng chỉ đứng khoanh tay nhìn xuống đất, gương mặt chàng rất tập trung suy nghĩ chuyện gì đó, hoàn toàn không để ý đến những cô gái, trông chàng như lạc vào một nơi nào khác.  

Phi Nhi đứng ngoài vòng người lặng lẽ quan sát Tiêu Phong.  Nàng thấy chiều nay ở chàng vẫn toát ra phong độ khí khái nhưng xen lẫn trong đó là vẻ cô đơn, thậm chí sầu muộn, buồn đến xé lòng.  Hoàn toàn trái ngược hình ảnh ung dung tiêu sái của chàng trong hẻm Tiên.  Đột nhiên, có một sự khát khao bùng lên trong lòng Phi Nhi, nàng muốn tiếp tục được ở gần người đàn ông này để chia sẻ nỗi buồn mà chàng đang đeo mang trong lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.