Thời điểm hai người chạy tới, người của phòng y tế đã đến trước một bước, đang hợp lực nâng Quẻ Nhất lên băng ca. Quẻ Tứ trông coi ở một bên, trên quần áo dính máu, cánh tay cũng bị thương, biểu tình nặng nề, thoạt nhìn có chút chật vật.
“Chuyện gì xảy ra?” Quẻ Nhị nhanh chân tới gần, gấp gáp hỏi thăm, “Không phải đi đưa tin sao, làm sao lại bị thương trở về?”
Lệ khí trên mặt Quẻ Tứ gần như hóa thành thực chất, trả lời: “Bại lộ hành tung, tôi và Quẻ Nhất trúng mai phục trên đường trở về, bả vai Quẻ Nhất trúng một phát đạn vì cứu tôi. Đều tại tôi, là tại tôi bất cẩn.”
“Đừng nghĩ loạn, việc này cũng không trách chú.” Quẻ Nhị nghe hắn ta nói Quẻ Nhất chỉ là vai bị thương, thở phào nhẹ nhõm, thấy bác sĩ đã đẩy Quẻ Nhất đi, vội mang Quẻ Tứ tới một cái băng ca khác, nói rằng, “Chú cũng lên cho anh, băng bó vết thương một chút, những chuyện khác chờ xử lý xong vết thương rồi nói tiếp.”
Quẻ Tứ lại kiên trì không động đậy, nói rằng: “Lúc bị công kích tôi biết được một tin tức rất quan trọng, nhất định phải lập tức nói cho Quân thiếu.”
Quẻ Nhị: “Anh giúp chú nói, trước hết chú đi băng —— “
“Tin tức nhất định phải do tôi nói cho Quân thiếu.” Quẻ Tứ ngắt lời Quẻ Nhị, thấy Quẻ Nhị cau mày nhìn sang, hơi ám chỉ những người vây xung quanh, cường điệu nói, “Tin tức này rất quan trọng, nhất định phải do tôi, tự mình đơn độc nói cho Quân thiếu.”
Quẻ Nhị hiểu ám hiệu của hắn ta, dừng câu chuyện lại, tầm mắt cũng quét một vòng đám người vây xung quanh, trầm ngâm vài giây, nói rằng: “Vậy chú đi đi, anh sẽ thông báo Quẻ Tam mở cửa cho chú, Quẻ Nhất bên đây anh trông cho, chú đừng lo lắng.”
“Cảm tạ anh Hai.” Quẻ Tứ nở nụ cười cảm kích xen lẫn ỷ lại với Quẻ Nhị, cất bước đi đến sân của tiểu lâu Liêm Quân đang ở.
Quẻ Nhị nhìn hắn ta rời đi, chờ không nhìn thấy thân ảnh hắn ta mới thu tầm mắt lại, vung vung tay ra hiệu cho người tập hợp ở cửa tản đi, vừa mới xoay bước định đi phòng y tế xem tình huống của Quẻ Nhất, liền phát hiện không thấy đuôi nhỏ đi theo phía sau đâu.
Hắn nghi hoặc, tiện tay kéo một người nhìn quen mắt qua, hỏi: “Có thấy cái người mới cùng tôi tới đây không? Chạy đi đâu rồi?”
“Hình như là đi theo Quẻ Nhất tiên sinh bị cáng đi.” Người bị kéo trả lời, biểu tình có chút chần chờ, lại bổ sung một câu, “Hình như là như vậy, tôi không quá chắc chắn.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Quẻ Nhị yên lòng, lúc này mới sải bước đi.
Thời Tiến mà Quẻ Nhị tìm kiếm lúc này đang phi nước đại về phía tiểu lâu, tâm tình như sắp hỏng mất. Từ khi cậu nghe thấy Quẻ Tứ nói muốn đi tiểu lâu đã cảm thấy tình huống không đúng, chờ nhìn thấy thanh tiến độ của Liêm Quân cứ tăng liên tục 20 rồi 20 như gió giật, hô hấp cũng sắp nghẹn lại.
“Đệt đệt đệt đệt đệt, Quẻ Tứ này không phải là muốn đi giết Liêm Quân chứ!” Cậu đau khổ hô to, lần thứ hai tăng nhanh tốc độ.
Tiểu Tử cũng là bộ dáng muốn điên lên, vừa liều mạng thêm buff tăng tốc cho cậu vừa gào: “840 rồi! Tiến Tiến a a a a!”
“Đừng gào, đang chạy lên trước đây! Quẻ Tứ đi đường nhỏ, chúng ta nhất định có thể đến tiểu lâu trước!” Thời Tiến rống to, tinh mắt nhìn thấy một cái xe đạp đang đậu ven đường, quẹo qua nhảy lên, vừa dùng lực đạp vừa đưa tay mò túi quần.
Tiểu Tử khóc lóc nhắc nhở: “Tiến Tiến, chúng ta đi gấp, cậu không mang điện thoại di động.”
“Đệt!” Thời Tiến thu tay về, tầm mắt quét tới quét lui xung quanh, nỗ lực tìm một người sống để mượn điện thoại, cũng mong phát hiện người hay tuần tra vườn trái cây trong ngày thường, đêm nay lại yên tĩnh quái dị, dọc đường một cái bóng người sống cũng không thấy.
Tình huống này tuyệt đối không thích hợp!
Tâm lý Thời Tiến chìm xuống, vạn phần hối hận vừa nãy ở cửa không liều mạng hét lớn một tiếng Quẻ Tứ là kẻ phản bội, giúp cho người khác cảnh giác —— chủ yếu là trước đó cậu cũng không nghĩ rằng Quẻ Tứ sẽ độc địa như vậy, làm màu cũng không thèm, vừa về liền muốn lấy mạng Liêm Quân!
Quẹo qua khúc cua cuối cùng, tiểu lâu đã xuất hiện trong tầm nhìn, lúc này cửa lớn của tiểu lâu đóng chặt, chỉ có mấy cái đèn đêm chiếu sáng, xem tình hình thì hẳn là Quẻ Tứ đi đường nhỏ đến đây vẫn chưa tới.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bóp thắng xe đạp, cũng không gõ cửa, sợ Quẻ Tứ lúc nào cũng có thể lại đây nhìn thấy dị động ở tiểu lâu sẽ sinh lòng cảnh giác, trực tiếp chạy lấy đà, đạp tường, tay duỗi lên trên bám lấy bờ tường, gọn gàng lộn vòng vào sân.
“Ai!” Người trông coi viện lập tức lấy súng ra nhắm ngay Thời Tiến.
Thời Tiến vội vã giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, nhanh chóng nói rằng: “Tôi là người mới theo chân Quẻ Nhị – Thời Tiến, Quẻ Tứ là kẻ phản bội, đang đi sang bên này, không thấy nhân viên tuần tra trong vườn, tôi hoài nghi bọn họ xảy ra chuyện hoặc là bên trong có nội ứng của Quẻ Tứ, Quẻ Tam đâu, tôi muốn tìm hắn!”
Thật ra người trông coi viện nhận ra Thời Tiến, nghe nội dung cậu nói câu nào câu nấy cũng đều hãi hùng, hơi nhíu mày, không dám chậm chễ, vội vã lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Quẻ Tam, nhưng lại không dời khẩu súng đang chĩa vào Thời Tiến, hết sức cẩn thận.
Thời Tiến vội muốn chết, thấy thanh tiến độ thuộc về Liêm Quân trong đầu đã cao lên tới 940, lo lắng bên cạnh Liêm Quân cũng có nội ứng của Quẻ Tứ, không kịp chờ người trông coi viện chậm chạm báo cáo cho Quẻ Tam, bước nhanh một cái về phía trước nắm chặt tay cầm súng của người trông coi viện, tay kia dùng thủ pháp xảo quyệt cướp đi điện thoại di động của hắn ta, quát vào điện thoại: “Quẻ Tam, giấu Quân thiếu đến chỗ an toàn, bắt đầu từ bây giờ đừng để cho người thứ hai tới gần Quân thiếu, quen biết nhiều cũng không được! Tôi hoài nghi bên cạnh Quân thiếu vẫn còn những kẻ phản bội khác!”
Rống xong cúp điện thoại, lại gọi cho Quẻ Nhị, vừa thông một cái là nói ngay lập tức rằng: “Phái người trông coi chặt bốn cửa lớn của vườn trái cây, xe mới nãy Quẻ Tứ lái về cũng phải cách ly, từ giờ trở đi tận lực chỉ cùng một chỗ với người đáng giá tín nhiệm, chớ lạc đàn! Đừng hỏi, Quẻ Tứ là kẻ phản bội!” Nói xong ném trả điện thoại di động cho người trông coi viện đang trợn mắt ngoác mồm, chộp súng trong tay hắn ta cướp đi, bước nhanh đi tới trước cửa viện, đưa tay mở ra một cái khe, tìm được Quẻ Tứ đã xuất hiện cách cửa viện hơn mười mét, trực tiếp lên đạn, bắn một phát.
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, Quẻ Tứ không kịp phản ứng, không dám tin tưởng ngã xuống đất, túi xách màu đen không biết ở đâu ra rơi từ trong tay xuống đất.
Người trông coi viện lúc này mới lấy lại tinh thần sau một loạt động tác cướp điện thoại rồi giật súng của Thời Tiến, hơi có chút thẹn quá hóa giận tiến lên đè lại vai Thời Tiến, quát: “Cậu làm gì vậy! Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, cậu làm sao —— “
“Chờ điều tra rõ ràng thì người cũng nguội lạnh rồi!” Thời Tiến kéo tay hắn ta ra, thấy thanh tiến độ thuộc về Liêm Quân trong đầu dừng ở chỉ số 970, trong lòng an tâm hơn chút, đẩy cửa viện ra chạy vội tới trước mặt Quẻ Tứ bị thương ngã xuống đất, một cước đá bay khẩu súng gã mới vừa móc ra, gỡ bỏ bao nhỏ màu đen bên cạnh, phát hiện bên trong lại là chứa thuốc nổ, không nhịn được mạnh mẽ cho Quẻ Tứ một đạp, mắng: “Thằng điên!”
Quẻ Tứ vốn bị trúng đạn, lại bị cậu đá vào đầu một cái, lập tức trời đất quay cuồng, không nói được gì nữa.
Lúc này người trông coi viện mới phát hiện Quẻ Tứ bên ngoài, tối sầm mặt lại đi ra ngoài theo, quát lên: “Thời Tiến rốt cuộc cậu đang —— “
“Anh câm miệng cho tôi!” Thời Tiến đá bao tới chỗ hắn ta cho hắn ta xem, sau đó khom lưng lật Quẻ Tứ nằm rạp xuống mặt đất, dùng dây trói chặt tay gã, vừa định chuẩn bị áp giải gã đưa cho Liêm Quân, liền phát hiện thanh tiến độ thuộc về Liêm Quân trong đầu lại bắt đầu tăng.
“Đệt!” Thời Tiến chửi bậy, vứt Quẻ Tứ xuống đất, liền quay người chạy vào trong tiểu lâu.
Người trông coi viện vừa tức vừa khó hiểu, quát: “Cậu lại muốn làm gì nữa!”
“Cứu mạng lão đại nhà anh!” Thời Tiến từ xa rống ngược lại, cũng tức giận đến không chịu nổi, “Trông Quẻ Tứ cho kỹ! Việc ngày hôm nay vẫn chưa xong!”
975, 980, 985…
Thanh tiến độ tăng rất nhanh, Thời Tiến dùng toàn lực chạy, tim đập nhanh như tốc độ tăng của thanh tiến độ, điên cuồng hét lên ở trong lòng: “Định vị bảo bối nhà cậu! Đừng nói với tôi cậu không làm được! Không làm được bảo bối nhà cậu liền lạnh đó!”
Tiểu Tử gấp đến độ trực tiếp phá giọng: “Xong ngay, xong ngay… Trong thư phòng mé bên trái cuối hành lang!”
Thời Tiến quẹo qua chạy tới, mới vừa vào hành lang liền thấy một bác sĩ mặc áo khoác trắng mang theo cái hộp thuốc đứng ở cửa thư phòng, mà cửa thư phòng lại là mở hé, Quẻ Tam lại ngã sấp úp mặt xuống đất, không rõ sống chết.
“995 rồi! Tiến Tiến!” Tiểu Tử rít gào.
“Má nó! Không phải đã nói đừng cho người thứ hai cơ hội tới gần Liêm Quân à!” Đầu óc Thời Tiến sắp muốn nổ tung, nhấc tay nhắm ngay tay bác sĩ chuẩn bị đẩy cửa bắn một phát, sau đó chạy lấy đà, tăng tốc, lộn nhào một cái, trực tiếp quật bác sĩ ngã xuống đất, bắt được tay xách hộp thuốc của gã ta rồi gập lại, cuối cùng vặn người một cái rồi tung một đá, đá hộp thuốc sang bên kia hành lang.
Ầm!
Hộp thuốc đập vào vách tường, khóa cài bên trên bị đập lỏng ra, lộ ra súng và thuốc nổ giấu bên trong.
“Lại là thuốc nổ, mấy tên khốn kiếp các ngươi yêu thích loại đồ vật hại người này tới vậy à!” Thời Tiến tức giận ghê gớm, nhắm ngay cái đầu còn đang giãy dụa của bác sĩ đập xuống một phát, trực tiếp gõ choáng gã ta, sau đó đưa tay đẩy cửa thư phòng ra, cao giọng gọi: “Liêm —— “
Bụp, một tiếng súng lắp ống giảm thanh vang lên, đồng tử Thời Tiến co rụt lại, nghiêng người hết cỡ tránh thoát một đòn này.
Sau đó Tiểu Tử mới rít gào lên: “A a a a, Tiến Tiến!”
“Là cậu?” Bên trong thư phòng, Liêm Quân để súng xuống, dường như có hơi bất ngờ khi Thời Tiến xuất hiện.
Thân thể căng thẳng của Thời Tiến xì một cái thả lỏng, đầu đầy mồ hôi, tức giận nói: “Không phải tôi còn có thể là ai! Anh xem thuộc hạ của anh này, một tên phản đồ, một kẻ không nghe lời, người trông coi cửa viện đều là mấy thằng ngu, anh không chết thật đúng là kỳ tích!”
Liêm Quân nhíu mày, liếc cậu thật sâu một cái, trượt xe lăn đến trước giá sách chạm đất lớn, xê dịch một vật trang sức nhỏ bên dưới một chút, sau một tiếng vang cùm cụp nhỏ, tủ sách thoạt nhìn cồng kềnh như vậy mà lại nhẹ nhàng trượt sang bên cạnh, lộ ra một cái mật đạo bên trong.
Biểu tình của Thời Tiến như bị nghẹn nguyên quả trứng gà—— không ngờ cậu ở bên này gấp đến độ luống cuống, Liêm Quân bên kia vẫn còn có những thủ đoạn chạy trốn khác, cậu căn bản là cuống lên vô ích?! Cũng phải, vừa nãy thanh tiến độ của Liêm Quân còn chưa tới hoãn chết, cậu kỳ thực không cần gấp như vậy, loại đại lão (là đại lão chứ ko phải lão đại đâu, thuần việt ra là ông lớn ấy =]]]]]) như Liêm Quân, làm sao có khả năng không có thủ đoạn tự vệ khác!
“Tiến, Tiến Tiến…” Tiểu Tử sợ sệt mở miệng, nỗ lực động viên.
Thời Tiến che ngực nói không ra lời.
Liêm Quân bị biểu tình trừng mắt vừa tức vừa phiền muộn của Thời Tiến chọc cười, khóe miệng hơi cong lên, nói rằng: “Vào đi, Quẻ Tứ đột nhiên làm loạn, hẳn là đã chuẩn bị vẹn toàn, chúng ta hợp lại với những người khác trước.”
Thời Tiến trợn trắng mắt, vừa mới chuẩn bị khom lưng vác Quẻ Tam ngã ở cửa lên, liền kinh ngạc phát hiện Quẻ Tam “hôn mê” đột nhiên giật giật, sau đó lưu loát bò dậy, cho cậu một cái ánh mắt “cậu biểu hiện không tệ”, tiến lên đẩy Liêm Quân vào mật đạo trước một bước.
Đậu… má…
Tay Thời Tiến cứng lại trên không trung, cấp tốc nhớ lại chuyện phát sinh đêm nay một lần, hỏng mất rống to ở trong lòng: “Bị chơi! Chúng ta bị Liêm Quân chơi rồi! Anh ta sớm biết Quẻ Tứ có vấn đề, tức chết tôi rồi, tôi muốn tuyệt giao với anh ta!”