Toàn bộ kiến trúc vườn trái cây Hoa Hoa đều xây ở trong thung lũng, ba mặt thung lũng giáp núi, mặt hướng ra ngoài còn lại nằm chếch phía sau ngọn núi nhỏ Thời Tiến ở chùa kia, bên ngoài núi nhỏ mới là công viên và đường cái, vị trí hết sức bí ẩn. Thung lũng có bốn cửa liên thông với bên ngoài, tọa lạc tại bốn phương hướng khác biệt của vườn trái cây, cổng hai ở mặt Đông, tại khe hở giữa hai ngọn núi, độ rộng vừa đủ cho hai chiếc xe tải ra vào song song, lúc Thời Tiến đến thì cửa sắt cổng hai đang mở rộng, trong cánh cửa rộng lớn có mười mấy chiếc xe tải lớn tự động đỗ trên đất trống.
Cậu thu bản đồ lại, tầm mắt xẹt qua cửa lớn rộng mở, nhìn về phía hai bên sườn núi, không ngoài ý muốn mà thấy được hai trạm gác ở chỗ đó.
“Tiểu Tiến Tiến, cậu đang nhìn cái gì?” Quẻ Nhị không biết chui ra từ nơi nào, cầm một cái bảng xốp tuyên truyền trong tay, cản hết tầm nhìn của Thời Tiến tới trạm gác sườn núi.
Thời Tiến sâu kín liếc hắn một cái, chỉ về sườn núi, chẳng hề dấu diếm mình đã nhìn thấy gì, nói rằng: “Trước khi tới Quẻ Tam đã nói cho tôi, chúng ta là người làm ăn đứng đắn, mà người buôn bán đàng hoàng sẽ xây vườn trái cây tại một nơi dễ thủ khó công thế này à, còn đặt trạm gác hai bên cửa ra vào, thậm chí mỗi công nhân đều mang súng?”
Quẻ Nhị nhướn mày, cười khoe hàm răng trắng: “Nơi này hơi gần biên cảnh, trị an không quá tốt, đều là tình thế bức bách thôi.”
Lừa quỷ chắc.
Thời Tiến trợn trắng mắt, thấy hắn không nói, là biết mình vẫn chưa được mọi người tín nhiệm, vì vậy hỏi sang chuyện khác: “Trong tay anh là cái gì vậy?”
“Bảng tuyên truyền của vườn trái cây chúng ta.” Quẻ Nhị trả lời, đi tới cạnh một chiếc xe tiện tay dán bảng tuyên truyền lên, quay đầu khoe khoang với Thời Tiến, “Thế nào, có đủ bắt mắt hay không, phương pháp tuyên truyền này là tôi nghĩ ra đó, lợi hại không.”
Loại phương pháp quảng cáo như treo bảng tuyên truyền trên xe này không phải đã sớm tràn lan ngoài phố sao.
Thời Tiến nuốt lời phun tào vào, hỏi: “Vậy chúng ta lúc nào xuất phát? Phải chuyển đống hoa quả này đến đâu?”
“Bé ngoan không nên hỏi nhiều nha.” Quẻ Nhị đi tới khoác vai Thời Tiến, cười híp mắt, “Cậu chỉ cần đi theo tôi được, những thứ khác không cần cậu làm.”
Thời Tiến phủi tay hắn xuống, không hỏi thêm nữa, nghiêm mặt đáp: “Được thôi, tiểu lão Nhị.”
Quẻ Nhị sững sờ, một lúc mới hiểu là cậu đang trả thù tiếng “Tiểu Tiến Tiến” mình kêu trước đó, cười ha hả, vỗ vai Thời Tiến bôm bốp, dáng vẻ mừng rỡ như nhặt được bảo bối: “Cậu thật đáng yêu, không hề giống tiểu thiếu gia nuông chiều từ bé, tôi thích.”
Thời Tiến nhắm ngay chân hắn đạp một cước, không muốn tám nhảm tiếp với hắn.
Một phút sau, đoàn xe chỉnh đốn xong xuôi, rốt cục xuất phát. Thời Tiến theo Quẻ Nhị lên một chiếc xe trong đoàn, Quẻ Nhị lái xe, Thời Tiến ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
“Có bằng lái không?” Quẻ Nhị dò hỏi.
“Không có, không đủ tuổi, nhưng sẽ làm.” Thời Tiến trả lời.
“Vậy chúng ta thay ca lái, cậu có thể ngủ trước, dưỡng dưỡng tinh thần.”
Thời Tiến cau mày: “Anh không sợ tôi bị cảnh sát giao thông bắt vì không có bằng lái sao?”
Quẻ Nhị dùng ánh mắt kỳ quái liếc cậu một cái, tựa như cười mà không phải cười: “Yên tâm, đường chúng ta chuẩn bị đi, không gặp được cảnh sát giao thông.”
Thời Tiến nghi hoặc.
Mấy tiếng sau, khi Thời Tiến ngủ trưa dậy, đang chuẩn bị thay Quẻ Nhị, rốt cuộc cậu mới hiểu ra câu “Không gặp được cảnh sát giao thông” kia của Quẻ Nhị là có ý gì.
“Chúng ta đã qua biên giới phải không?” Thời Tiến nhìn hoàn cảnh hoang vu xung quanh cùng cột mốc có văn tự xa lạ tình cờ có thể thấy được ven đường, thộn mặt ra.
“Nhãn lực không tệ nha.” Quẻ Nhị ngậm một điếu thuốc không đốt trong miệng, nói hàm hồ rằng: “Mười phút sau đoàn xe sẽ dừng lại nghỉ ngơi một phút, cậu tranh thủ ăn gì đó, chuẩn bị thay ca với tôi.”
Vậy mà thật sự đã ra biên cảnh. Thời Tiến hiện tại rất là hoài nghi bên trong xe tải lớn phía sau căn bản không phải xoài, nhưng cậu thức thời không hỏi nhiều, khom lưng lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh trên xe ra bắt đầu ăn.
Nghỉ ngơi một lúc, đoàn xe tiếp tục lên đường. Quẻ Nhị đổi sang ghế phụ xong rồi trực tiếp ngủ, Thời Tiến không biết phương hướng mục đích lái theo xe trước, ở trong lòng dò hỏi Tiểu Tử: “Bảo bối nhà cậu rốt cuộc làm cái gì? Đừng nói cậu không biết.”
Đúng là Tiểu Tử có biết cái này, sau khi thanh tiến độ của Liêm Quân kích hoạt, thông tin liên quan về Liêm Quân đã được đưa đầy đủ tới chỗ nó, vì vậy tỉ mỉ trả lời: “Bảo bối là ông chủ một tổ chức bạo lực xuyên quốc gia hợp pháp, tên tổ chức là ‘Diệt’. Quá trình ‘Diệt’ làm giàu có chút không sạch sẽ, có ân oán với rất nhiều thế lực hắc đạo, nhưng đây đã là hoàng lịch cũ rồi, từ khi bảo bối tiếp quản, ‘Diệt’ trở nên càng ngày càng tốt, không chỉ chặt đứt toàn bộ buôn bán không đàng hoàng, mà còn hợp tác cùng chính phủ các quốc gia, thỉnh thoảng sẽ hiệp trợ bọn họ thanh trừ một vài tổ chức bạo lực không hợp pháp, đang từ từ tẩy trắng chuyển ra ngoài sáng. Cho nên Tiến Tiến cậu tin tui, bảo bối thật sự là người tốt.”
Thời Tiến càng nghe càng hoảng sợ, cũng rốt cuộc hiểu ra tại sao cậu chỉ là được Liêm Quân cho phép lưu lại, thanh tiến độ liền điên cuồng hạ xuống một làn—— nhân vật có bối cảnh cả hai bên hắc bạch như Liêm Quân, người làm ăn xác thực sẽ kiêng kỵ mấy phần.
Chính mình vô tình đã ôm được một cái đùi bự rồi.
Thời Tiến tâm tình phức tạp cảm thán, nghĩ đến thanh tiến độ, tiểu tâm tư ngoi lên, tay còn trống móc điện thoại di động từ trong túi tiền ra.
Tiểu Tử nghi hoặc: “Tiến Tiến cậu phải gọi điện thoại cho ai sao? Tui làm cho, lái xe phân tâm không tốt.”
“Quẻ Nhị ở bên cạnh, ai biết hắn có phải đang ngủ thật hay không, bị hắn nhìn thấy điện thoại di động của tôi tự gọi điện thoại, vậy phỏng chừng tôi sẽ bị cột đứng lên thiêu chết.” Thời Tiến vừa nói, ngón tay đã thuần thục nhấn một chuỗi số, gọi điện tới.
Tiểu Tử cả kinh: “Tiến Tiến, đây không phải là số của anh cả nhà họ Thời sao? Có phải là cậu nhấn sai không?”
“Chính là tìm hắn, chúng ta hiện tại ra ngoài biên giới, dùng điện thoại di động đã được Liêm Quân mã hóa, thanh tiến độ còn hạ xuống 700, quả thực là thiên thời địa lợi nhân hoà, không lợi dụng một chút thực sự quá thiệt thòi.”
Tiểu Tử nghe vậy yên tĩnh lại, giúp cậu chú ý tình hình giao thông khi cậu gọi điện thoại, miễn cho xảy ra chuyện.
Thời Tiến gọi ra ngoài, không lưu ý bị Quẻ Nhị nghe thấy nội dung trò chuyện chút nào, mà Quẻ Nhị dường như đã ngủ say như chết, tiếng ấn số lớn như vậy cũng không đánh thức hắn.
Mười mấy giây sau, điện thoại rốt được tiếp, âm thanh Thời Vĩ Sùng truyền tới: “Alo.”
Thời Tiến cố ý đè thấp giọng, nhão nhoẹt gọi: “Anh cả.”
“Tiểu Tiến?” Thời Vĩ Sùng cao giọng, tốc độ nói trong nháy mắt nhanh hơn, “Em ở đâu?”
Thời Tiến tiếp tục dính nhơm nhớp, trả lời: “Tại một nơi rất an toàn, còn tìm được một phần công tác có đãi ngộ rất tốt, anh cả đừng lo lắng. Em đã thấy tin tức, chúc mừng anh cả chính thức tiếp quản Thụy Hành, lần này em gọi điện thoại cho anh, là muốn nhắc nhở anh…”
“Tiểu Tiến.” Thời Vĩ Sùng ngắt lời cậu, ngữ khí không cho phép từ chối, “Nói địa chỉ cho anh, anh đi đón em về.”
Quay về? Về chịu chết sao?
Thời Tiến nhìn liếc nhìn thanh tiến độ của mình mới tăng 10 điểm, một lần nữa nhận thức rõ hơn sát ý của Thời Vĩ Sùng với nguyên chủ nồng nặc cỡ nào, ngữ khí không dính nữa, nhanh chóng nói rằng: “Cẩn thận phụ tá của anh, tôi đã từng thấy gã và ba ba tiếp xúc, có duyên gặp lại, anh cả bảo trọng.” Nói xong liền mạch lưu loát cúp điện thoại kéo đen, đút điện thoại di động vào túi.
Tiểu Tử rất lo lắng: “Tiến Tiến, thanh tiến độ cao lên tới 720.”
Thời Tiến động viên: “Không có chuyện gì, sẽ lùi về, cái này là chuyện không cách gì giải quyết, chúng ta chỉ cần khôi phục liên hệ với năm anh em nhà họ Thời, thanh tiến độ liền nhất định sẽ dao động. Hiện tại tôi chỉ hy vọng Thời Vĩ Sùng vẫn còn chút nhân tính, sau khi được tôi trợ giúp vô tư như vậy, có thể giảm một chút sát ý đối với tôi.”
“Nhất định có thể.” Tiểu Tử tri kỷ an ủi, nỗ lực tìm lý do, “Cậu đã không còn bất cứ uy hiếp gì đối với Thời Vĩ Sùng, hắn không giống như là loại người sẽ đuổi tận giết tuyệt, chúng ta lại đánh đánh bài tình cảm, sớm hay muộn hắn cũng sẽ bỏ qua ý muốn giết cậu.”
“Chỉ hy vọng là thế.”
…
Ô tô băng băng tiến về phía trước, đi thêm một lúc, Tiểu Tử đột nhiên ớ một tiếng.
Thời Tiến đang chuyên tâm quan sát hoàn cảnh dọc đường, nghe vậy thuận miệng hỏi một câu làm sao vậy.
“Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu đang gia tốc tăng trưởng.” Ngữ khí Tiểu Tử nghiêm nghị, “Càng lúc càng tăng nhanh, hiện tại đã cao lên tới 750. Trước đó tui cho là thanh tiến độ tăng lên, bởi vì Thời Vĩ Sùng tức giận sau khi bị cậu kéo đen, nhưng hiện tại xem ra, phía trước hình như là có nguy hiểm, cậu lại đang từ từ tới gần nó.”
Thời Tiến nghe vậy trầm lòng xuống, thử tăng nhanh tốc độ xe một chút, phát hiện tốc độ tăng của thanh tiến độ tỉ lệ thuận với tốc độ xe, không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng đáng chết.
“Cậu làm sao vậy?” Quẻ Nhị mở mắt ra, trông như vừa mới tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa hỏi, “Tôi ngủ bao lâu?”
“Không lâu lắm.” Thời Tiến trả lời, do dự có nên nhắc nhở Quẻ Nhị cẩn thận phía trước một chút hay không.
Đang nghĩ như thế, Quẻ Nhị lại đột nhiên đưa tay đóng cửa sổ xe tải đang mở phân nửa, cười nói: “Trời sắp tối rồi, phía trước phải qua một đoạn đường xuyên rừng nhỏ, có thể sẽ có dã thú, cẩn thận nha.”
Thời Tiến nghe hắn nói như có ám chỉ, thả lỏng trái tim đang treo cao, nghiến răng nghiến lợi trong lòng: “Tên khốn này rõ ràng đã biết phía trước có nguy hiểm!”
Tiểu Tử ấp úng: “Chắc, chắc là vậy.”
Trời nói đen liền đen, đoàn xe lần lượt mở đèn xe, gia tốc lái vào con đường trong rừng.
Thanh tiến độ đã cao lên tới 900, bắt đầu điên cuồng tăng mỗi phút 10 điểm, cả lòng bàn tay Thời Tiến đều là mồ hôi, thân thể căng thẳng, tầm mắt quét tới quét lui hai bên rừng cây đen kịt, phòng bị nguy hiểm lúc nào cũng có thể đến.
“Chớ khẩn trương, trường hợp nhỏ mà thôi.” Quẻ Nhị đưa tay đè vai Thời Tiến, ngữ khí rất là nhàn nhã.
Thời Tiến không nói lời nào, chuyên tâm lái xe.
960, 970, 980, 990… Mắt thấy thanh tiến độ sắp đầy, Thời Tiến chậm rãi ngừng thở, chân rà lên phanh xe, cực kỳ muốn đạp xuống.
“Đừng dừng, tiếp tục lái, theo sát xe trước.” Quẻ Nhị nắm chặt cái tay ấn vai Thời Tiến, đúng lúc nhắc nhở.
Thời Tiến cắn răng một cái, liếc nhìn thanh tiến độ của mình chỉ còn 3 điểm là đầy, chân dời khỏi phanh xe, đạp vô chân ga —— Mặc kệ! Thực lực Quẻ Nhị tốt nhất nên mạnh mẽ giống thái độ hắn biểu hiện ra, không thì ngày hôm nay tất cả mọi người đều phải chết!
Oành ——!
Phía trước đột nhiên có tiếng nổ mạnh, rừng rậm tối tăm được ánh lửa chiếu sáng, Thời Tiến thiếu chút nữa bị sáng tới mù mắt, lần thứ hai tính phanh xe theo phản xạ, bên tai lại vang lên nhắc nhở của Quẻ Nhị: “Theo sát xe trước, bọn họ đi thế nào, cậu liền đi như thế, trong rừng không thể làm lần nữa, dễ dàng gây cháy rừng, đối phương không dám nổ loạn.”
Động tĩnh này còn gọi là không dám nổ loạn?!
Thời Tiến muốn chửi bậy, nhưng đại não tỉnh táo lại, tầm mắt chuyển nhanh, nhanh chóng tìm vị trí xe trước trong ánh lửa và khói đặc của vụ nổ, xoay vô-lăng trong tay một cái, đi theo xe trước lái ra đường nhỏ, quẹt qua cành lá cây cối xông về phía trước.
Ầm ầm ầm.
Tiếng súng dày đặc đột nhiên vang lên, Quẻ Nhị hạ cửa sổ xe xuống một chút, cong người nhắm ngay rừng rậm đoàng đoàng mấy phát.
Chiến hỏa châm lên, tiếng súng bắn qua bắn lại, Thời Tiến không dám phân tâm thêm, vững vàng nhìn chằm chằm xe trước, bắt đầu như đi dây mảnh trên đường rừng nhỏ khúc khuỷu này.
Cũng không biết qua bao lâu, tiếng nổ mạnh và ánh lửa mới yếu xuống, đoàn xe một lần nữa quay về đường nhỏ.
Quẻ Nhị ngồi về lại ghế phụ, thoả mãn khen: “Tiểu Tiến Tiến không tệ lắm, tố chất tâm lý rất vững vàng.”
“Mợ nó.” Thời Tiến nhìn vết đạn lưu lại trên kính xe, vẫn là nhịn không được mà mắng thô tục, căm giận nói: “Còn nói các người không phải xã hội đen!”