Tìm việc làm là không có khả năng, chưa học xong cấp ba, lại không đủ mười tám tuổi, bê gạch còn sợ người ta chê béo, kiểu này chỉ đành dựa vào việc xoa xoa mạt chược để sinh sống, các bác gái trong quán mạt chược cực kỳ hào phóng, nói chuyện lại êm tai, Thời Tiến cực kỳ thích ở trong đó.
“Tự mạc, ù!” Thời Tiến hào khí ngút trời mà quăng ra một bộ tám bài, đẩy bài ra, mỉm cười với nhóm bạn bài đang kêu rên, “Cảm tạ các vị, gọi tôi bất cứ lúc nào có nhu cầu, trước sáu giờ tôi đều rảnh.” Nói xong nhìn về phía ông lão đứng phía sau, nụ cười càng lúc càng tươi tắn, “Bác Hoàng, cháu giúp bác thắng tiền nè.”
Bác Hoàng vừa vặn nhìn thấy cảnh cậu ù bài, cười vỗ vỗ vai cậu, khen: “Chàng trai trẻ, cậu quả thực là thần bài tái thế, giúp ai đánh cũng thắng, cho, phí khổ cực ngày hôm nay.” Nói rồi lấy tiền Thời Tiến mới vừa thắng bài trên bàn, rút ra hai tờ màu đỏ nhét vào trong tay Thời Tiến.
Thời Tiến vui vẻ rạng rỡ, vội vàng nhận tiền nói cám ơn, đứng dậy nhường chỗ nói: “Vậy bác Hoàng, các bác chơi tiếp, cháu đi ra ngoài trước.”
“Đi thôi đi thôi.” Bác Hoàng cười xua tay, đưa mắt nhìn hắn rời đi rồi ngồi vào bàn, vui cười hớn hở mà tiếp tục ván bài của mình.
…
Bận đến sáu giờ, Thời Tiến xách nguyên liệu nấu ăn mua được, lắc lư trên xe công cộng.
Đã hơn một tháng kể từ lúc cậu chạy ra khỏi bệnh viện, trong thời gian này cậu lang thang qua vài thành thị, từng làm culi, bán hàng rong trên vỉa hè, mua xổ số, vượt qua nửa tháng nghèo nhất kia hoàn toàn dựa vào nghị lực sống ngoan cường, cuối cùng trải qua cân nhắc thận trọng, lẩn vào tỉnh Y ở biên cảnh nước Hoa, sống nhờ chơi hộ bạn bài tạm thời có việc ở quán mạt chược.
Tuy rằng hoàn cảnh công tác của công việc này tương đối phức tạp, thu nhập cũng không quá ổn định, nhưng may có thể bứt ra rời đi bất cứ lúc nào, không cần tiền vốn, cũng không cần làm văn bản đăng ký chính thức, vừa đẹp với tình huống cậu cần che giấu tung tích lúc này.
Ngoài mưu sinh cậu cũng không quên để ý tình huống nhà họ Thời, Thụy Hành là công ty lớn, thay đổi tầng quản lý sẽ là tin tức nóng, Thời Tiến tùy tiện lật lật bản tin quốc tế tài chính và kinh tế, là có thể nhìn thấy một đống tin tức về nhà họ Thời.
Không ngoài cậu dự liệu, sau khi cậu từ bỏ di sản, Thời Vĩ Sùng mạnh mẽ vào chiếm Thụy Hành, dùng thủ đoạn sét đánh áp chế mấy trò vặt vãnh của phó đổng Từ Thiên Hoa, trở thành tổng giám đốc mới của Thụy Hành. Lúc này bên ngoài mới biết, thương nhân có thành tựu rực rỡ mới xuất hiện mấy năm gần đây tại nước Hoa, lại là con trai của ông trùm thương mại Thời Hành Thụy.
“Thời Vĩ Sùng quả nhiên rất lợi hại, mới một tháng đã xử lý xong cấp dưới cũ của Thời Hành Thụy, tôi làm sao đấu lại được.” Thời Tiến chọt di động không chính hiệu mới mua, nhìn bức ảnh Thời Vĩ Sùng khí thế bức người trong tin tức, sợ hãi sờ sờ vết sẹo để lại trên cổ tay mình.
Tiểu Tử tri kỷ an ủi: “Sau khi Thời Vĩ Sùng hoàn toàn nắm giữ Thụy Hành, giá trị tử vong của cậu hạ xuống 880.”
“Đây coi như là tin tức tốt duy nhất.” Thời Tiến đóng mục tin tức, nhìn đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, thở dài xa xăm.
Tạm thời không còn đao treo sau cổ, cậu bỏ ra chút công sức tìm hiểu sơ qua thế giới trong sách. Kết quả không tìm hiểu thì thôi, vừa biết thì quả thực bị doạ điên ——thế giới này trong sách mặc dù bối cảnh chung khá giống thế giới cậu từng sống, nhưng một số chi tiết lại có chút khác biệt vi diệu, ví dụ như nước Hoa trong sách lại không cấm súng, hơn nữa cho phép một số tổ chức bạo lực tồn tại hợp pháp.
Cậu quả thực là khó mà tin nổi việc này, phải biết đời trước cậu làm cảnh sát, cũng không phải tất cả cảnh sát cũng có thể mang súng.
“Tiến Tiến, cậu định lúc nào thì lại đi tiếp xúc với năm người anh trai kia của cậu?” Tiểu Tử đột nhiên dò hỏi.
Thời Tiến hoàn hồn, suy nghĩ một chút trả lời: “Ít nhất phải chờ giá trị tử vong hạ xuống khoảng 700, cho mỗi vị anh trai 50 điểm được phép phạm sai lầm trở lên, nếu không rất khó bảo đảm an toàn.”
“Cậu định hạ như thế nào?”
“Cái này tôi còn phải tính toán thêm.” Thời Tiến trả lời. Thật ra cậu đã nghĩ ra được một biện pháp công lược từng người, nhưng cần chậm rãi từ tốn, dù sao cũng là tranh ăn với hổ, việc tự cứu này không thể qua loa được.
“Vậy, vậy…” Tiểu Tử tự dưng cà lăm, lí nhí kiến nghị: “Vậy thì chính là đang lúc nhàn rỗi, không bằng chúng ta tranh thủ đi tìm chủ nhân khác của thanh tiến độ một chút?”
Thời Tiến sững sờ, liếc mắt nhìn thanh tiến độ còn lại vẫn chưa kích hoạt trong đầu một cái, chép chép miệng, vô cùng thẳng thắn gật đầu đáp: “Có thể, làm sao để tìm bảo bối kia của nhà cậu, có manh mối không?” Là người cùng chung hoạn nạn, trước tiên tìm một khổ chủ xui xẻo khác cũng không tồi, như vậy trên đường tự cứu cũng coi như có thêm một người bạn.
“Oa oa oa, Tiến Tiến cậu thật tốt! Ổ yêu nị! Ổ phải sinh khỉ con cho cậu!” Tiểu Tử kích động đến nói năng lộn xộn.
*là mình yêu bạn [wǒ ài nǐ] mà bị bé hệ thống đọc thành [wō ài nì], tương tự với khỉ con [hán việt hầu tử] và trẻ con [hán việt hài tử] cũng đọc na ná nhau.
Vẻ mặt Thời Tiến đau xót: “Cậu là hệ thống tốt, nhưng tôi thực sự không cứng nổi với cậu, cho nên… Xin lỗi!”
Tiểu Tử: “……”
Thời Tiến chơi nhây vui vẻ, hỏi: “Cậu vẫn chưa nói làm sao để tìm bảo bối nhà cậu đâu, cho chút manh mối hoặc là gợi ý, tôi sẽ nỗ lực một chút.”
Âm thanh Tiểu Tử máy móc mà chết lặng: “Duyên phận.”
“Cái gì?” Thời Tiến không hiểu.
“Manh mối cùng gợi ý để tìm bảo bối nhà tui—— duyên phận.” Tiểu Tử giải thích.
“…” Ngực Thời Tiến nghẹn lại, xác nhận nói, “Cậu chắc chứ?”
Tiểu Tử: “Còn chắc hơn so với tự mạc hôm nay của cậu.”
Thời Tiến: “…”
Được rồi.
Cậu tiếp tục mang vẻ mặt tang thương nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một tương lai ảm đạm.
Lúc trời gần tối, xe công cộng rốt cục lái đến trạm cuối cùng — — — trước một công viên đổ nát gần như bỏ hoang.
Thời Tiến xách nguyên liệu nấu ăn xuống xe, quen cửa quen nẻo vòng qua cửa lớn công viên, quẹo vào núi nhỏ phía sau công viên, tiến vào một căn nhà nhỏ một tầng chỗ sườn núi.
Cậu tình cờ phát hiện ra căn nhà này, nằm ở sườn núi, bên ngoài rách nát, cỏ dại rậm rạp bao quanh, thiết bị bên trong lại hết sức đầy đủ, có giường có bàn có đồ làm bếp, điện nước đầy đủ, bên trong tầng hầm còn có một phòng vệ sinh độc lập, nếu như bỏ qua cảnh vật xung quanh, thì ở đây vẫn rất thoải mái.
Theo như lời bác bảo vệ công viên, trước đây phòng này là nhân viên giữ núi ở, sau đó núi nhỏ sát bên mấy ngọn núi lớn bị người có tiền nào đó bao lại hết để trồng cây ăn quả, chủ nhân vườn trái cây đuổi nhân viên giữ núi đi, cái phòng này liền bỏ hoang.
Thời Tiến cực kì nghèo, sau khi xác nhận phòng này hiện tại vô chủ, liền mang theo số hành lý ít ỏi chui vào ở.
Hôm nay thu nhập không tệ, bác Hoàng thỉnh thoảng cần phải đi đón cháu trai cháu gái về nhà, cho mèo ăn, dắt chó đi dạo nên giúp đỡ cậu kiếm tiền nhiều lần, mỗi lần đều sẽ cho mấy tờ màu hồng làm thù lao, khoản thu nhập của những ngày đó đều không tệ.
Cất cẩn thận tiền kiếm được, Thời Tiến trước tiên làm bát mì sợi đơn giản lót bụng, sau đó làm thịt gà rừng bắt ở trên núi ngày hôm qua, nhét đồ ăn ướp hương liệu mua hôm nay vào bụng gà, bỏ vào nồi nước hầm lửa nhỏ, thỏa mãn mà ngã xuống giường.
Cậu bất tri bất giác ngủ thiếp đi lúc chờ gà nấu xong, đang mơ được nửa chừng, lại đột nhiên bị Tiểu Tử đánh thức: “Tiến Tiến, có người tới, vài người lận, thoạt nhìn có chút lén lút.”
Thời Tiến lập tức tỉnh táo, trước tiên nhét gối ôm dưa chuột chứa toàn bộ gia sản và giấy tờ xuống dưới giường giấu đi, sau đó tắt đèn trong phòng, nhẹ chân bước tới trước cửa phòng, móc ra dao găm mua được cầm trong tay, nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Cách ván cửa, một con ngươi tối tăm màu xanh lục nhìn lại cậu, đôi mắt lạnh buốt, như là của thú hoang.
Thời Tiến sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng, phía sau đột nhiên truyền đến một cơn gió mạnh, tiếp đó sau cổ tê rần, rồi không biết gì nữa.
Ngay trước khi hôn mê, trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ —— thật đói, canh gà rừng của cậu!
…
Lúc tỉnh lại, Thời Tiến phát hiện mình bị người ta kéo giống như một con chó chết, đưa vào một phòng khách trang hoàng lộng lẫy.
Mấy người đứng ở đại sảnh, thấy hắn bị lôi vào, một vị đầu lĩnh ngữ khí lạnh lùng hỏi: “Tỉnh chưa?”
“Sắp rồi, lão Lý ra tay có chừng mực.” Người đàn ông kéo Thời Tiến trả lời.
“Cậu đi xuống đi.” Người đàn ông vừa hỏi xua tay.
“Dạ.” Người đàn ông kéo Thời Tiến quay người rời đi, không còn vật chắn, Thời Tiến rốt cục thấy rõ người đứng cách đó không xa.
Đó là ba người đàn ông, đều rất cao, tướng mạo hoặc phổ thông hoặc hàm hậu hoặc nhã nhặn, bề ngoài của tất cả đều là ném vào trong đám người cũng không khiến cho người ta sinh cảnh giác, mặc quần áo giống nhau, là một kiểu quần áo công nhân gọn gàng, màu xanh quân đội, trước ngực túi còn in hình một quả chuối tiêu nho nhỏ, dưới hình vẽ thêu mấy chữ “Vườn trái cây Hoa Hoa” nhỏ.
Thời Tiến phúc chí tâm linh, rống to: “Tôi vô tội! Tôi không có trộm hoa quả nhà bác! Tin tôi, tôi là người tốt!”
* phúc chí tâm linh: Hình dung một người khi gặp được thời cơ thích hợp thì ý nghĩ linh hoạt, hành động thích đáng.
Tiểu Tử vừa mới chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở cậu tình huống không ổn: “…”
Bầu không khí lập tức sượng lại, da mặt người đàn ông nhã nhặn vừa hỏi lúc nãy giật giật, bước tới đạp lên ngực Thời Tiến, dùng sức đè ép, thâm trầm hỏi: “Nói, là ai phái cậu tới!”
Một cước này dùng toàn lực, Thời Tiến rên lên một tiếng, mặt vặn vẹo nhìn người đàn ông nhã nhặn phía trên, không biết sao cảm thấy người này có chút quen mắt, quan sát tỉ mỉ một chút mới không dám tin nói: “Bác là… bác Hoàng?”
Cụ Hoàng hiền lành lại hào phóng trong quán mạt chược, tuy rằng tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước, sống lưng luôn ưỡn thẳng tắp, hoàn toàn không có thói quen không tự chủ được mà còng lưng của những cụ già khác. Người đàn ông tuổi trẻ phấn chấn nhã nhặn trước mặt, hoàn toàn khác cụ Hoàng già nua, nhưng cảnh sát vốn không phân biệt một người dựa vào tuổi tác và bề ngoài, Thời Tiến rất nhanh đã nhận ra thân phận của đối phương thông qua chi tiết nhỏ như khung xương cùng đôi mắt v.v….
Bị nhận ra thân phận, ánh mắt người đàn ông nhã nhặn biến đổi, đưa tay bóp cằm Thời Tiến, quát lên: “Đừng giả vờ với tôi! Đầu tiên là cậu cố ý tiếp cận tôi tại điểm liên lạc, sau đó lượn lờ gần căn cứ, thân phận bối cảnh để lộ ra cũng là giả, nói, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, ai phái cậu tới!”
Điểm liên lạc gì? Căn cứ nào? Thời Tiến choáng váng, lập tức hiểu ra đại khái là có hiểu lầm gì đó ở đây, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là trẻ vị thành niên gian nan kiếm sống mà thôi, mấy thứ bác nói tôi đều không hiểu.”
“Đến bây giờ còn không nói thật, thực sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Người đàn ông nhã nhặn cười lạnh, đứng dậy móc ra một khẩu súng từ trong túi, nạp đạn lên nòng, nhắm ngay đầu Thời Tiến, “Tôi cho cậu thêm một cơ hội, nói thứ tôi muốn nghe.”
Đệt đệt đệt đệt đệt!
Thời Tiến trợn to mắt, không khỏi cảm nhận được sâu sắc nguy hiểm của súng, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, liều mạng động não ——hiện tại hẳn là cậu bị người ta bắt vào căn cứ của một ông lớn nào đó, còn bị hiểu lầm là thám tử quân địch, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.
Tiểu Tử trầm mặc đã lâu lên tiếng khóc thảm: “Tiến Tiến, thanh tiến độ bắt đầu tăng, đã 900 rồi!”
Thời Tiến cũng muốn khóc —— ngàn tính vạn tính, không tính được rằng cậu đánh mạt chược cũng có thể đánh ra việc uy hiếp tới tính mạng!
“Không nói lời nào?” Người đàn ông nhã nhặn ngoắc tay vào cò súng, vuốt nhẹ, “Cho cậu thời gian ba giây, một…”
“A a a, 930 rồi!” Tiểu Tử rít gào.
Sao lại tăng nhanh dữ vậy!
Thời Tiến tức ngực khó thở, thống khổ đến không thể thở nổi.
“Hai…” Người đàn ông nhã nhặn tiếp tục đếm.
Tiểu Tử trực tiếp phá giọng: “950 rồi! 960 rồi! Tiến Tiến!!!”
Muốn chết!
Thời Tiến càng nguy hiểm lại càng bình tĩnh hơn, trong đầu nhiều lần lặp lại mấy chữ “Muốn nghe” người đàn ông nhã nhặn nói, linh quang lóe lên, hét lớn trước khi người đàn ông nhã nhặn mở miệng lần nữa: “Tôi là em trai tổng giám đốc mới của Thụy Hành! Giá trị bản thân rất cao, bối cảnh phiền phức, ông không thể giết tôi!”
Người đàn ông nhã nhặn ngừng lại, dời súng, ánh mắt ngờ vực: “Thụy Hành? Là cái Thụy Hành ở nước ngoài kia?”
Thời Tiến điên cuồng gật đầu.
Người đàn ông nhã nhặn dời chân, cau mày, nhìn về phía hai đồng bọn khác.
Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người che ngực cúi đầu ho vài cái, cũng nhìn sang hướng người đàn ông nhã nhặn đang nhìn, kết quả vừa nhìn, liền không nhịn được trợn to mắt.
Chỉ thấy chỗ người đàn ông nhã nhặn đang nhìn, phía sau hai người đàn ông khác vẫn đứng bất động, một người đàn ông gầy gò ngồi trên xe lăn trượt bánh xe quẹo ra ngoài. Da dẻ anh tái nhợt, ngũ quan tinh xảo đến yêu diễm, mắt phượng cong cong tràn đầy tử khí âm u tĩnh lặng bên trong, mặc một chiếc áo choàng tơ lụa màu đen trên người, vạt áo thêu cánh hoa và đóa hoa nhỏ nhắn màu đỏ không biết tên, như là dòng máu trải ra trong đêm tối.
Anh đi đến trước mặt Thời Tiến chật vật, nhẹ giọng dò hỏi: “Cậu là đứa con út kia của Thời Hành Thụy, Thời Tiến?”
Đôi môi Thời Tiến giật giật run run, tầm mắt di chuyển, từ vạt áo của anh dịch đến mặt anh, cuối cùng gắt gao dừng ở trên đầu anh, nhìn thanh tiến độ dần dần rõ ràng trên đỉnh đầu anh, vừa muốn khóc vừa muốn cười, biểu tình nhịn không được mà méo mó, thất thố kêu: “Bảo bối!” Sao anh lại ở đây, hơn nữa làm sao anh lại hoãn chết!
Vỹ Vỹ: Bảo bối! Cuối cùng cưng cũng lên sàn rồi!!!