Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Chương 22




Tuy rằng thân thể chịu tội, nhưng Thời Tiến vẫn rất là hài lòng với kết quả thí nghiệm ngày hôm nay.

Đầu tiên, cậu xác định nội dung vở kịch có lỗ thủng, năm người anh trai cũng không nhất định đều muốn giết cậu, ít nhất Dung Châu Trung không muốn, có muốn cũng sẽ không ra tay thật; thứ hai, tốc độ thanh tiến độ tăng rất có vấn đề, mối liên hệ trong này còn phải tiếp tục phân tích thêm; cuối cùng, thanh tiến độ tăng trưởng và giảm bớt, có khả năng không chỉ liên quan tới nhân tố dẫn đến cái chết, hoặc là nói, trước đó cậu hiểu biết quá hẹp về nhân tố dẫn đến cái chết.

Tiểu Tử biểu thị không quá hiểu điều này.

Thời Tiến giải thích: “Nhân tố dẫn đến cái chết bao hàm nhiều chủng loại, đại khái có thể chia làm hai loại nhân tố chủ quan cùng nhân tố khách quan. Về phía Liêm Quân thì phần lớn là nhân tố khách quan, ví dụ như thân thể tốt xấu, bốn phía có hay không có, và có bao nhiêu nguyên tố nguy hiểm v.v… Phía tôi bên này lại không giống như vậy, thanh tiến độ tăng tăng giảm giảm hoàn toàn không quy luật, giống như đi tàu cao tốc, bên trong bao hàm một phần nhân tố chủ quan rất lớn, ví dụ như năm người anh trai hoặc là một nhân vật không biết nào đó có các loại sát ý với tôi. Điểm này cũng có thể thấy được từ phương thức phán định tử vong khác nhau giữa tôi và bảo bối nhà cậu, thanh tiến độ của Liêm Quân đi xong là trực tiếp treo, tôi không giống vậy, thanh tiến độ của tôi đi xong, tôi còn phải bị động trải qua nội dung vở kịch một chút mới có thể chết.”

Tiểu Tử suy tư.

“Ngoài ra, thanh tiến độ của tôi và Liêm Quân còn có một cái khác nhau rất lớn ——thanh tiến độ của anh ta tăng hay giảm, chỉ có liên quan với bản thân anh ta hoặc là nhân tố dẫn đến cái chết trong chu vi có tăng lên hay không, mà thanh tiến độ của tôi tăng hay giảm, thì lại có thể là có liên quan với nhân tố sinh tồn.”

Tiểu Tử nghi hoặc: “Nhân tố sinh tồn?”

“Đúng, đây là suy đoán mới nảy ra của tôi. Còn nhớ khi tôi được Liêm Quân cho phép lưu lại bên cạnh anh ta, thì thanh tiến độ giảm mạnh một khúc sao? Lúc đó tôi chỉ nghĩ, là tồn tại của Liêm Quân uy hiếp đến những người muốn giết tôi, làm cho nhân tố dẫn đến cái chết của tôi giảm xuống, vì vậy thanh tiến độ cũng hạ theo. Nhưng nếu thay đổi cách nghĩ, thay vì nói là nhân tố dẫn đến cái chết bị Liêm Quân doạ chạy, chẳng bằng nói là Liêm Quân vì tôi gia tăng lợi thế tồn tại, gia tăng nhân tố sinh tồn cho tôi, giải thích như vậy có phải là hợp lý hơn không?”

Tiểu Tử vẫn không rõ sự khác nhau ở đây, bản thân nó đã khiếm khuyết đến lợi hại, năng lực cũng bởi vì trói chặt với Thời Tiến mà bị hạn chế, đầu óc kỳ thực không quá linh hoạt.

Thời Tiến thấy thế hơi khổ não mà gãi đầu một cái, cũng không biết nên làm sao giải thích cặn kẽ, thẳng thắn nói ra: “Cậu coi như thanh tiến độ của tôi thật ra là chịu ảnh hưởng của nhân tố dẫn đến cái chết cùng nhân tố sinh tồn cộng lại là được. Trước đây tôi cảm thấy anh trai nhà họ Thời là nhân tố dẫn đến cái chết, hiện tại tôi lại cảm thấy, bọn họ có thể là nhân tố sinh tồn. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng trong bọn họ thật sự có người muốn giết tôi, nhưng ít nhất hiện tại Dung Châu Trung và Thời Vĩ Sùng không phải nhân tố dẫn đến cái chết.”

Tiểu Tử lần này nghe hiểu, đáp lời: “Ý của cậu là, trong năm vị anh trai nhà họ Thời có khả năng có người không phải người xấu, né tránh bọn họ cũng không thể giảm bớt nhân tố dẫn đến cái chết của cậu, ngược lại giữ gìn mối quan hệ với bọn họ, có thể tăng cường nhân tố sinh tồn của cậu, khiến chỉ số thanh tiến độ giảm xuống?”

“Đúng đúng đúng, chính là ý này, bỏ các loại thành kiến qua một bên, năm anh trai nhà họ Thời có phải là đều rất lợi hại không? Làm tốt quan hệ với bọn họ, vậy không phải là tôi lại có rất nhiều cái đùi lớn?” Thời Tiến đắc ý mà mặc sức tưởng tượng tương lai, còn đưa ra ví dụ gần đây, “Ví dụ như ngày hôm nay cùng Dung Châu Trung đánh một trận, trước đây hắn chưa bao giờ chủ động dùng điện thoại nhắn tin cho tôi, nhưng bây giờ hắn lại nhắn, chứng minh điều gì? Chứng minh hữu nghị giữa đàn ông, đánh một trận là có thể thành lập!”

“…”

Tiểu Tử đối với sự lạc quan mù quáng của cậu không còn gì để nói, không thể không giội nước lã: “Thế nhưng Tiến Tiến, cứ coi như bọn họ không muốn giết cậu, cái chết của cậu lại rất có thể là do bọn họ. Tiếp cận bọn họ, gần như tương đương với đến gần hung thủ, cậu quên mất thanh tiến độ tăng mạnh trước khi cậu đến thành phố B và lúc gặp phải bọn Thời Vĩ Sùng sao?”

Ào ào ào, tưởng tượng phong phú của Thời Tiến chỉ kịp tồn tại một giây, liền bị hiện thực tàn nhẫn đâm thủng —— Tiểu Tử nói không sai, bằng cái vòng sinh hoạt đơn bạc đến đáng thương kia của nguyên chủ, cái chết của nguyên chủ khả năng có liên quan với năm vị anh trai, người giết nguyên chủ cho dù không phải năm vị anh trai, cũng có thể người liên quan tới năm vị anh trai, bằng không thì không có cách nào giải thích cái loại tăng trưởng điên cuồng không có chút quy luật nào kia của thanh tiến độ khi đụng phải chuyện có liên quan tới năm vị anh trai.

Cho nên phân tích đến phân tích đi, coi như moi hết nguyên nhân mỗi một điểm tăng trưởng giảm xuống của thanh tiến độ đem ra phân tích, vấn đề căn bản nhất vẫn không có cách giải quyết, trái lại, vì hiềm nghi đám người Thời Vĩ Sùng là hung thủ bị loại trừ mà sự tình trở nên càng thêm khó bề phân biệt.

Trước đây Thời Tiến chỉ cần để ý năm người anh trai là hung thủ giết người, dùng sức với bọn họ là đủ, hiện tại hung thủ giết người thành ẩn số, mỗi một bước của cậu đều là đi trên dây, không cẩn thận liền có thể đạp phải địa lôi của hung phạm.

Ngẫm lại cũng đúng là có chút tuyệt vọng.

“Sự tình cũng coi như là có một chút tiến triển mà, như phạm vi của hung thủ giết người trên cơ bản có thể khoanh vùng.” Thời Tiến phấn chấn rất nhanh, lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết tên năm anh trai, sau đó khoanh vòng tên Thời Vĩ Sùng và Dung Châu Trung, nói liên miên, “Hiềm nghi của anh cả và anh ba đã loại bỏ, ba anh trai còn lại cần tiếp xúc thêm. Mà người có liên quan với bọn họ, gồm có người thân, thuộc hạ, đồng bọn hợp tác, đối thủ cạnh tranh…”

Tiểu Tử tiếp tục giội nước lã: “Với nhân mạch của năm vị anh trai nhà họ Thời, những người này gộp lại có đến hơn vạn người.”

Thời Tiến: “…”

Thời Tiến nỗ lực rút nhỏ phạm vi lại: “Nếu chỉ tính người có liên quan về lợi ích…”

Tiểu Tử: “Thì chính là hơn triệu người.”

Thời Tiến khiếp sợ: “Làm sao lại nhiều thêm?”

“Fan tiêu tiền vì Dung Châu Trung cũng xem như là người có liên quan về lợi ích nhể, nghiêm khắc mà nói, đây vẫn chỉ là phỏng đoán sơ sơ của tui.” Tiểu Tử trả lời.

Thời Tiến: “……”

Phân tích giống như tiến vào ngõ cụt, Thời Tiến co quắp ở trên ghế sa lon, đại não thả rông, sinh không thể luyến.

Tiểu Tử thả rông cùng cậu.

Mấy phút sau, Thời Tiến đột nhiên nhảy lên từ trên ghế sa lông, trong mắt phát ra ánh sáng xanh lục giống như thám tử nhìn thấy manh mối phá án mấu chốt, hưng phấn nói: “Tiểu Tử, chúng ta không để mắt đến một vấn đề rất quan trọng —— động cơ giết người. Nguyên chủ là một học sinh cấp ba vị thành niên, vì sao lại có người muốn giết cậu ta? Cậu ta có cái gì đặc biệt?”

Tiểu Tử ngẩn người, nghĩ theo suy luận của cậu, chần chờ trả lời: “Cậu ấy đặc biệt có tiền? Còn độc chiếm yêu thương của Thời Hành Thụy?” Ngoài ra thì giống như cũng không có gì đặc biệt.

Thời Tiến dùng sức gật đầu, hướng dẫn từng bước: “Hiện tại chúng ta dựa theo hai điều kiện giới hạn này để sàng lọc một lần hơn vạn người vừa nãy, cho nên, người sẽ bởi vì tiền và thương yêu của Thời Hành Thụy, còn động sát tâm với nguyên chủ…”

Tiểu Tử lóe linh quang, lên tiếng rống to: “Năm anh em nhà họ Thời!”

Thời Tiến nghẹn hơi tới thiếu chút nữa nghẹn chết chính mình.

“… Còn có mama và người thân của bọn họ!” Tiểu Tử nghẽn máy một lúc mới chèn tiếp lời của mình, ngữ khí cũng trở nên hưng phấn, “Bọn họ cũng có động cơ giết người!”

Thời Tiến rốt cục bình tâm, tâm lý hơi hơi an ủi xíu, cảm thấy cái bàn tay vàng này của mình cuối cùng coi như còn có thể cứu chữa, bổ sung: “Còn có một nhóm người không thể quên, đó chính là tâm phúc Thời Hành Thụy bồi dưỡng. Tôi hoài nghi bên trong đám người kia có khả năng có kẻ phản bội cấu kết với người ngoài, bên trong nội dung vở kịch gốc, không bao lâu sau khi nguyên chủ liên hệ tâm phúc của Thời Hành Thụy liền bị tai nạn xe cộ, thời cơ thực sự quá trùng hợp, chỉ là không biết kẻ phản bội cấu kết với bên nào.”

Tiểu Tử có chút phát sầu: “Làm sao cảm giác là vẫn thiệt nhiều…”

“Không sao, chúng ta loại trừ từng chút một, rồi sẽ có thể bắt được thủ phạm thật phía sau màn.” Thời Tiến an ủi, liếc mắt nhìn thời gian, thấy đã đến giờ cơm tối, thở dài một hơi ngồi dậy, nói, “Không suy nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm trước! Cơm nước xong mới có sức lực điều tra!”

Tiểu Tử bị cậu cảm hoá, dùng sức ừ một tiếng, phụ họa nói: “Ăn cơm trước! Tiến Tiến ăn nhiều một chút!”

Nói xong một lát sau, lại nhỏ giọng nói bổ sung: “Tiến Tiến, tui vô dụng quá, xin lỗi…”

“Không đâu.” Thời Tiến cười xua tay, mở cửa đi đến phòng ăn, ấm giọng an ủi, “Nếu không nhờ có cậu, tôi còn không sống nổi trên đời này đây, cậu đã rất lợi hại, sau đó sẽ càng ngày càng lợi hại, tôi tin tưởng cậu.”

Tiểu Tử cảm động quá đỗi, muốn khóc lại sợ Thời Tiến ngại phiền, gắng gượng kìm nén, cuối cùng chỉ nghẹn ra một tiếng: “Ức.”

Thời Tiến: “…”



Đến phòng ăn thì Liêm Quân đã ngồi ở bên trong, trên bàn bày bảy, tám món ăn, Thời Tiến qua loa liếc nhìn một cái, phát hiện phần lớn lại là món mình thích ăn.

“Ngồi.” Liêm Quân thấy Thời Tiến vào, bỏ máy tính bảng trong tay xuống.

Thời Tiến lập tức bé ngoan ngồi vào, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn với Liêm Quân, cực kỳ thiếu kỹ xảo mà nịnh hót: “Quân thiếu ngày hôm nay thoạt nhìn cũng rất là đầy sức sống.”

Liêm Quân nhàn nhạt liếc cậu một cái, cầm đũa lên: “Đừng cười, mặt quá sưng, xấu.”

Thời Tiến: “…”

Hai người yên tĩnh ăn cơm, bầu không khí coi như hài hòa, chờ cơm ăn xong rồi, lúc Thời Tiến chuẩn bị rời đi, Liêm Quân liền gọi cậu lại.

“Có chuyện cần nói với cậu.”

Thời Tiến lập tức ngồi lại, bày ra bộ dáng chuyên tâm lắng nghe.

Liêm Quân sai người mang cho cậu một ly đồ uống, nói: “Thuộc hạ của tôi làm nhiệm vụ, thường đều là tôi trực tiếp phân phó, không dò hỏi ý kiến trước, nhưng tình huống của cậu có chút đặc thù, cho nên tôi vẫn nên hỏi một câu, chính phủ bên kia đưa tin, muốn hợp tác với chúng ta làm một nhiệm vụ, tôi định cho cậu đi.”

Thời Tiến sững sờ, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu—— đi theo bên cạnh Liêm Quân không có nghĩa là có thể ăn no chờ chết, đối với làm nhiệm vụ gì đó, cậu đã sớm có chuẩn bị tâm lý.

“Cậu đừng vội gật đầu.” Liêm Quân xua tay, nói cụ thể, “Nhiệm vụ lần này cần cậu tham gia một mình, không có Quẻ Nhị dẫn cậu theo, hợp tác với cậu đều là người của chính phủ, hơn nữa nhiệm vụ có độ nguy hiểm nhất định, cậu có thể suy nghĩ một chút rồi cho tôi đáp án, tôi không bắt buộc cậu tham gia nhiệm vụ lần này.”

Nhiệm vụ độc lập? Cho một newbie mới tới như cậu đi?

Thời Tiến bất ngờ, hỏi: “Quân thiếu tại sao muốn cho tôi đi? Không sợ tôi làm hỏng sao?”

“Làm hỏng cũng không sao, lần này tôi có thể giúp cậu xử lý.” Liêm Quân trả lời, ngón tay thon dài chuyển động chén nước, “Về phần tại sao muốn cho cậu đi… nguyên nhân khách quan, số tuổi và điều kiện của cậu thích hợp nhất, cho cậu đi là lựa chọn tối ưu.”

Thời Tiến thăm dò truy hỏi: “Vậy có phải còn có nguyên nhân chủ quan hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.