Thánh Thủ Thiên Hạ

Chương 48: Thập Thanh Thiên Điên Rồi




Mạc Thiên Diệc muốn đi cùng cô!

Đôi con ngươi của Thập Cửu chợt tối sầm, cô đưa tay sờ lên cằm của mình một cách trầm tư, trước giờ cô luôn đi một mình vì nếu có nhiều người thì sẽ càng phiền phức, nên cô luôn luôn tiêu diệt mầm mống phiền phức ngay từ khi bắt đầu!

Cô đơn sao? Cô có Tiểu Ngũ, cho nên hoàn toàn không có chút gì cô đơn cả, bây giờ Tiểu Ngũ còn có cả thực thể, chính là hình dáng của một con mèo nhiều lông mà cô thích nhất.

Một người một mèo cũng khiến Thập Cửu cảm thấy đủ rồi.

Nhưng Mạc Thiên Diệc lại là một bất ngờ ngoài ý muốn!

Nhưng cái bất ngờ này vốn không để cho cô bài xích được.

Thập Cửu nhéo lấy tai của Tiểu Ngũ: “Thực lực của Mạc Thiên Diệc vô cùng cao cường, cho nên sẽ có thể bảo đảm an toàn trên đường đi cho chúng ta.

Hơn nữa, khuôn mặt của hắn đẹp trai thuận mắt như vậy, nếu ăn cơm với nhau thì sẽ ăn được nhiều hơn một chén nhỉ?”

Tiểu Ngũ: Câu sau rõ ràng mới là trọng điểm a!

Sắc nam hại người!

Lông của Tiểu Ngũ vô cùng bồng bềnh, chú ghim móng vuốt của mình lên mu bàn tay của Thập Cửu rồi thốt lên lời đanh thép: “Chủ nhân, Tiểu Ngũ cũng có thể bảo vệ người mà! Chúng ta không cần Mạc Thiên Diệc đâu!”

“Ngươi?” Thập Cửu nhau mày.

Sau đó dường như cô vừa nghĩ ra thứ gì đó nên khiến đáy mắt cô loé lên một tia sáng.

Tiểu Ngũ thấy vậy thì lập tức xù lông chạy trốn, nhưng lại bị bàn tay nhanh như chớp của Thập Cửu túm lấy cổ và bắt về.

Đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười âm tà: “Tiểu Ngũ, ngươi có phải là nên giải thích một chút lúc nãy xảy ra chuyện gì không hả?”

Nó chính là thủ phạm đã phá hủy căn phòng!

Thập Cửu nhớ rất rõ, lúc cô đột phá thành linh sư bậc hai, thì một phần ba sức mạnh trong cơ thể đột nhiên bị nuốt chửng.

Khi nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ, cô đã mở mắt ra.

Một bộ lông màu trắng che phủ hết cả đầu cả mặt cả người của Thập Cửu, chỉ còn lại một bàn tay là ở bên ngoài, Thập Cửu đã cố gắng vùng vẫy.

Con mèo của cô biến lớn rồi!

Một con mèo khổng lồ!

Tiểu Ngũ ngồi trên chiếc giường nhỏ mềm mại, chiếc đuôi của chú hất qua một cái liền khiến cho nửa căn phòng sụp đổ, sau đó còn không biết xấu hổ mà giương khuôn mặt vô tội giả vờ nũng nịu dễ thương với cô nữa chứ, cũng may mà trước khi Mạc Thiên Diệc xông vào thì Tiểu Ngũ đã trở lại nguyên hình, nếu không Thập Cửu cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa.

“Nói!” Thập Cửu đưa ngón tay lên gãi vào đuôi của Tiểu Ngũ.

Thế là con mèo đột nhiên nháo nhào lên như một con mèo điên: “Meo meo meo! Chủ nhân buông tay ra, em nói em nói!”

Thập Cửu vừa buông tay ra, Tiểu Ngũ lập tức tê liệt, chỉ còn đôi mông mèo bé nhỏ đang không ngừng run lẩy bẩy.

Tiểu Ngũ đưa ánh mắt vô tội nhìn Thập Cửu rồi ấp a ấp úng nói: “Méo, cái đó! Chủ nhân à, em vốn dĩ rất là to!

“Rất to? To như thế nào?”

“Muốn to bao nhiêu thì to bấy nhiêu.

Nhưng em ăn ít lắm! Không ăn thịt của chủ nhân đâu, em còn tự mình săn mồi được nữa!” Thanh âm Tiểu Ngũ yếu ớt.

Trong đầu Thập Cửu tràn ngập hình ảnh của một Tiểu Ngũ khổng lồ, khoé môi cô khẽ giật giật, cô tò mò hỏi: “Ngươi có thật là mèo không?”

“Vâng không sai! Em chính là mèo!”

Tiểu Ngũ kiên trì lạ thường, vì để cho Thập Cửu không tiếp tục truy vấn nữa nên chú đã tự mình tiết lộ thân phận.

Tiểu Ngũ sau đó liền đem hết lửa giận bùng lên trên người của Mạc Thiên Diệc, ai bảo chú ghét Mạc Thiên Diệc chứ!

Vẻ ngoài thì yêu nghiệt, lúc nào nơi nào cũng trêu chủ nhân hết, đồ xấu xa!

Tiểu Ngũ: “Chủ nhân, em cảm thấy không thể để cho Mạc Thiên Diệc đi cùng chúng ta được! Chủ nhân nhìn mái tóc bạc và hàng lông mày bạc của hắn kìa, còn có đôi mắt hoàng kim kia nữa, nhìn là thấy không phải người tốt rồi, nói không chừng lại bị coi là yêu quái đó.

Hắn mà đi chung với chủ nhân nhất định sẽ là một phiền phức lớn!”

“Đúng ha?” Thập Cửu gật đầu.

Tuy nhiên, vào ngày lên đường hôm sau, người đàn ông đẩy cửa bước ra ngoài đã chọc mù mắt Tiểu Ngũ.

Tóc đen mắt đen, vẻ yêu nghiệt tà mị đã giảm xuống hai phần nhưng lại tăng thêm vẻ tuấn mỹ, áo choàng đen toát lên vẻ cao quý hào hoa, mang theo chút bá khí và cấm dục, vô cùng hút mắt.

Hắn đứng ở đó nhìn Thập Cửu, chỉ một ánh mắt nhưng lại khiến Thập Cửu hít một hơi thật sâu.

Yêu nghiệt!

Tiểu Ngũ ngây ngốc, meo meo? Không lẽ Mạc Thiên Diệc đã nghe thấy bọn họ nói chuyện rồi sao? Hắn nghe hiểu tiếng meo meo của mèo hả?

Mạc Thiên Diệc đi về phía Thập Cửu, đôi con ngươi nhàn nhạt quét qua Tiểu Ngũ một cái: “Tiểu Cửu Nhi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ đi chưa?”

“Được.”

Lãnh Uyên đã cẩn thận chuẩn bị sẵn xe ngựa, bên ngoài thì trông đơn điệu, nhưng bên trong lại sang trọng hào hoa.

Chiếc xe được tuân theo nguyên tắc làm sao để thoải mái nhất cho nên bố trí trong xe được chuẩn bị rất tốt, giá cả không thành vấn đề! Điều này rất hợp với khẩu vị của Thập Cửu nha.

Thấy Thập Cửu hài lòng, Mạc Thiên Diệc đã giương ánh mắt khen thưởng nhìn Lãnh Uyên, khiến Lãnh uyên cảm động tột cùng.

Chủ nhân chưa bao giờ khen bọn họ, nhưng hôm nay lại vì Thập Cửu…nhìn chủ ý nịnh hót Thập Cửu của ngài ấy kìa, vô cùng rõ ràng a!

Thập Cửu ôm Tiểu Ngũ trong lòng, cô chỉ mang theo một con rối Bích La đi thôi, còn tài sản của Thập phủ, cô đã thu hết vào trong vòng tay của mình, cô chỉ để lại hai người Thập Thanh Thiên và Thập Thi Thi để làm quà cho dòng chính mà thôi.

Ba ngày sau khi cỗ xe ngựa rời khỏi Thành Phong La, thì đám tay chân của Thượng Quan Dĩ Dung đã đuổi tới thành Phong La rồi.

Bọn họ phá cửa xông vào và tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách của Thập phủ, nhưng cuối cùng thì cả khu biệt phủ rộng lớn chỉ còn lại hai người.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn thấy Thập Thanh Thiên và Thập Thi Thi bị dắt tới, sắc mặt liền tái xanh.

Thân là quản gia của dòng chính, Thập Thành đương nhiên đã được gặp qua Thập Thanh Thiên, nhưng gia chủ của dòng nhánh sao bây giờ lại thành ra bộ dạng này rồi?

“Các người là ai? Là người của ả tiện nhân Thập Cửu đó đúng không! Ha ha, các người muốn giết ta sao? Vậy thì tới đây! Tới giết ta đi! Các người mà giết ta thì dòng chính sẽ không tha cho các ngươi đâu! Ta là gia chủ của dòng nhánh! dòng chính nhất định sẽ báo thù cho ta! Ha ha ha ha…”

Thập Thanh Thiên điên rồi!

Ông ta điên cuồng ngồi dưới mặt đất mà la hét um sùm, hộ vệ đến bắt ông ta đều bị ông ta nhổ nước miếng rồi lấy chân đá loạn xạ, căn bản là không có cách nào tiến gần được.

Còn Thập Thi Thi, bị tàn phế nhưng không ai chăm sóc khiến cho nước tiểu và phân của cô ta nhuộm đầy váy, thối đến nỗi khiến người ta buồn nôn.

Hơn nữa cô ta còn ngày ngày bị Thập Thanh Thiên điên cuồng phát tiết, tinh thần sớm đã không còn bình thường nữa rồi, chỉ có thể ngây ngây dại dại trừng mắt nhìn lên đỉnh đầu, không hề động đậy.

“Thập Thành đại nhân, tại sao gia chủ và tiểu thư của dòng nhánh lại thành ra bộ dạng này chứ?

“Tìm được Thập Cửu chưa?”

Chúng hộ vệ lắc lắc đầu, bọn họ muốn lật tung cả Thập phủ này rồi nhưng chỉ tìm được một người nữa: “Thập Thành đại nhân, chúng tôi đã tìm thấy xác của Thập Lôi đại nhân.”

“Cái gì?”

Thập Thành theo bọn chúng đi xem thử thì chỉ nhìn thấy một lọ đựng thịt và xương thối, nếu bọn hộ vệ không moi ra được tấm thẻ bài thân phận của Thập Lôi thì chỉ e là khó lòng tin được, đây chính là một trong những quản gia bên cạnh được chủ mẫu thích nhất đâu.

Hít!

Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu, những gì mà bọn họ thấy ở đây quả thật đã vượt xa sự tưởng tượng của họ rồi.

Một người chợt run rẩy rồi lắp bắp nói: “Thập Thành đại nhân, không lẽ đây là do ả phế vật Thập Cửu kia làm sao?”

“Vẫn chưa chắc là có phải do Thập Cửu làm hay không, nhưng ả ta nhất định đã trốn thoát rồi.

Lập tức quay về báo với chủ mẫu, mang theo cả Thập Thanh Thiên và Thập Thi Thi đi luôn!”

“Rõ!”

Theo cánh chim bồ câu đưa thư, Thượng Quan Dĩ Dung cũng đã nhận được tin tức.

Bà ta siết chặt tờ giấy một cách kinh ngạc, khuôn mặt Thượng Quan Dĩ Dung lúc này đầy nhăn nhó vặn vẹo: “Sao lại vậy được?”

Thu Ngọc: “Chủ mẫu, Thập Cửu tuyệt đối không thể có bản lĩnh như vậy được, nhất định là có người giúp ả! Có khi nào là Vân gia ở hướng nam không?”

“Thu Ngọc, tại sao ngươi lại nói như vậy?”

“Chủ mẫu, Vân gia biết chuyện tốt của đại tiểu thư nhà chúng ta và Thái tử cho nên mới đố kỵ chúng ta đã vượt qua thế lực của bọn họ.

Hơn nữa, gần đây có một vị Luyện dược sư tên là Triệu Hạc, cả Thái tử và Vân gia đều đang chiêu gọi hắn, mà nô tỳ có nghe nói, Triệu Hạc muốn nương nhờ vào Thái tử điện hạ.”

“Một chuyện cộng với một chuyện, khiến cho Vân gia đố kỵ ghen ghét cho nên mới giúp Thập Cửu, hòng phá hoại chuyện tốt của chúng ta! Hơn nữa, nô tỳ cũng có nghe nói nhị công tử của Vân gia đã từng đến Thành Phong La.”

Có đạo lý có căn cứ, nên Thượng Quan Dĩ Dung đã tin ba phần, bà ta lên tiếng: “Không cần biết có phải là Vân gia nhúng tay vào giúp đỡ con nha đầu thối đó hay không, Thập Cửu cũng nhất định không được về Hoàng Thành!”

….…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.