Thành Thời Gian

Chương 20




Trên giường khẽ động.

Tôi và Kỷ Tiểu Nhụy đồng thời nhìn về phía giường. Bà tỉnh lại sớm hơn bác sĩ dự liệu hai tiếng đồng hồ.

Mẹ tôi nhẹ nhàng mở mắt, sắc mặt trắng bệch, môi vẫn rất khô. Một tay tôi đỡ vai, một tay đỡ đầu bà, nhẹ nhàng cho bà uống một chút nước, Kỷ Tiểu Nhụy gọi bác sĩ đến, rồi đi ra hành lang gọi điện thoại. Có lẽ là thông báo cho người khác.

Ánh mắt mẹ tôi ban đầu hơi rời rạc, sau khi nhìn tôi một cái thì thị lực dần dần tập trung lại, ý thức đã khôi phục lại rồi.

“Hứa Chân.” Bà gọi tôi, “Hứa Chân.”

“Dạ,” Tôi nói, “Mẹ, mẹ bị ngất, chị Tiểu Nhụy gọi con đến.”

Bà muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể suy nhược, chỉ có thể dựa một nửa vào giường, mắt khép hờ, mệt mỏi mở miệng sai Kỷ Tiểu Nhụy lấy nước giúp bà lau mặt, lau tay, chải đầu. Bà là người rất thích xinh đẹp hoàn hảo, không giống với những ông đạo diễn không chăm sóc diện mạo khác, đối với vẻ bề ngoài của mình lúc nào bà cũng nghiêm khắc.

“Không cần gọi chị Tiểu Nhụy, để con làm cho.”

Trong phòng bệnh này cái gì cũng có, cái gì cũng là đồ mới. Tôi vào phòng vệ sinh bật nước nóng, giặt khăn mặt, từng chút từng chút giúp bà lau mặt, trán, má, đôi tay, lúc bà trang điểm có một kiểu đẹp tiều tụy. Tôi làm rất cẩn thận tỉ mỉ, sau đó đỡ bà, đưa nước ấm cho bà xúc miệng.

Bà nhìn tôi một cái, không nói tôi chăm sóc tốt hay không tốt.

“Lúc bố bị bệnh, đều là con chăm sóc ông,” Tôi nói nhỏ, “Mẹ, nếu thấy không thoải mái thì nói với con.”

Bà trầm mặc một lúc, gật gật đầu, tùy ý để tôi chải đầu. Tóc của mẹ bình thường thường vấn lên sau gáy, sau khi thả tóc ra mới phải hiện tóc bà cũng không ngắn, dài đến gần thắt lưng, chất tóc thực sự không tồi, nhưng pha lẫn tóc trắng.

Tôi cẩn thận tỉ mỉ chải thẳng tóc bà.

Mẹ vừa tỉnh lại, lại tập trung vào sự nghiệp điện ảnh, cho dù thế nào bà đều muốn xuất viện, tôi và Kỷ Tiểu Nhụy đều khuyên nhưng không có ích gì, cuối cùng Kỷ Tiểu Nhụy cứng rắn nói: “Lâm tiên sinh đã nói với bệnh viện rồi, tuyệt đối không cho phép cô xuất viện”, sau đó bà mới mặt mày u ám từ bỏ cái ý nghĩ này.

Nhưng đây không có nghĩa là bà định nghỉ ngơi dưỡng bệnh không quản không để ý mọi việc. Một bộ phim điện ảnh từ ngày bắt đầu khởi quay, sẽ như ném tiền vào động không đáy. Quay phim sai sót một ngày, liền tương đương mất trắng mười mấy vạn thậm chí mấy trăm vạn tệ.

Tôi lại một lần nữa hiểu biết thêm về năng lực của mẹ. Loại năng lực này cùng với việc bà không chỉ tay hướng dẫn hoàn toàn không có quan hệ gì. Lúc chỉ đạo, đối với bất cứ thứ gì đều phải nghe theo sự chỉ huy, cho dù là yêu cầu không hợp lý cũng có người nhanh chóng hoàn thành, lúc này đây nằm trong bệnh viện, người bà muốn gặp, trong vòng một tiếng đều xuất hiện trước giường bệnh.

Kiểu kêu gọi đó chính là sự chỉ đạo vô hình, khống chế mỗi con người.

Đạo diễn chấp hành và mấy diễn viên chính đứng trước đầu giường, giám chế Tôn cũng ngồi bên cạnh, đưa cho mẹ tôi một thời gian biểu đơn giản. Mẹ khoác áo ngồi trên giường, ánh mắt nhìn qua nhìn lại, dùng khuôn mặt trắng đến mức không còn huyết sắc mãnh liệt ra mệnh lệnh: trong mấy ngày này phó đạo diễn sẽ chịu trách nhiệm quay hết mấy phân cảnh không quan trọng lắm, về mặt kịch bản toàn bộ giao cho Cố Trì Quân phụ trách. Người trong đoàn làm phim hiển nhiên sớm đã quen với phong cách làm việc của mẹ tôi, như chiến trường giao chiến kịch liệt, không có người nào có ý kiến gì, tự mình nhận lệnh ra về.

Trong quá trình này, Lâm tiên sinh kia lại gọi điện thoại đến, nói lát nữa sẽ đến thăm mẹ tôi, ngay lập tức bệnh viên liền biến thành nơi tôi không thể ở lại lâu. Tôi biểu đạt uyển chuyện ý muốn quay lại trường, Cố Trì Quân xoay lưng cầm lấy áo khoác trên sô-pha.

“—Đi cùng đi.”

“Ơ, được ạ.”

Sắc trời tối dần, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã mất đi ánh sáng, giống như đang sa sút. Mẹ vốn dĩ tinh thần thần mệt mỏi dựa và giường, ánh mắt mạnh mẽ lướt về phía chúng tôi.

Cố Trì Quân không để ý, gật đầu với mẹ tôi, “Đạo diễn Lương, em đưa Tiểu Chân về trường.”

Sắc mặt mẹ không vui, chỉ nói: “Không cần cậu đưa về. Tiểu Nhụy.”

Kỷ Tiểu Nhụy nhìn chúng tôi, vâng một tiếng, nhiệt tình đi lấy điện thoại.

“Không phiền chị Tiểu Nhụy nữa,” Câu nói vừa nói ra, không khí nhất thời có chút cứng nhắc, tôi nhanh chóng làm rõ thái độ, “Mẹ, con cùng đường với Cố tiên sinh, không có việc gì đâu ạ.”

Bà u ám liếc tôi một cái, hoặc là tinh thần thực sự không tốt, hơi gật gật đồng, nhắm mắt lại, cũng không nói gì nữa.

Rời khỏi bệnh viện mới biết, xe của Cố Trì Quân đỗ ở con đường bên ngoài bệnh viện. Anh giải thích Tôn Dĩnh lái xe đến, nhưng tôi nhìn vào trong xe mấy lần, Tôn Dĩnh cái gì? Đến bóng người cũng không có lấy một cái.

Sau khi lên xe Cố Trì Quân hỏi tôi, “Có muốn đến nhà tôi ăn tối?”

Tôi giật mình nhìn vị đại minh tinh bên cạnh. Thực ra chúng tôi đều chưa ăn tối, nhưng mà đến nhà anh…dường như không thích hợp lắm, cảm thấy phải nói lời từ chối, nhưng anh lại cắt đứt lời nói của tôi.

“Tôi kỳ thực không thích ăn ở bên ngoài, đóng phim bao nhiêu năm thì ăn bấy nhiêu năm cơm hộp, ăn cơm bên ngoài ăn cũng thấy ngấy rồi.” Cố Trì Quân hơi lắc đầu, thuần thục đánh vô lăng. Kỹ thuật lái xe của anh dường như tốt hơn trước nhiều rồi.

Cái ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi liền nghe thấy rầm một tiếng, cơ thể bỗng nhiên lay động trước sau, một lực lớn phía trước áp chặt tôi vào ghế. Phản ứng đầu tiên của tôi đó là xe đâm vào cái gì đó rồi, vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy đuôi xe đâm vào bức tường phía sau, như là không nỡ rời khỏi bệnh viện.

Tôi vừa quay đầu lại vừa nói, “Cố--”

Mới nói được một chữ, đôi tay của Cố Trì Quân đặt lên vai tôi, quay tôi lại nhìn anh, vội vã hỏi tôi, “Tiểu Chân, có bị sao không?” Hơi thở và sự cấp bánh của anh đều ở trước mắt tôi.

“Không sao,” Tôi cắn cắn môi không nhìn anh, hơi hơi nghiêng người, “Em xuống xem xe làm sao rồi.”

Hóa ra xe đụng vào tường, vết tích đụng xe ở sau xe vô cùng rõ ràng, bị biến dạng một mảng lớn, lại bị xước một mảng sơn rất rộng. Tôi thở dài nghĩ, thực sự khen anh không nổi, kĩ thuật lái xe hoàn toàn không thể tin tưởng được.

Cố Trì Quân cũng từ cửa xe bên kia đi xuống, cụp mi mắt xem xét vết tích của chiếc xe, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, mi tâm nhíu chặt, tinh thần rất nghiêm trọng, dường như đang nghĩ xem làm thế nào mình lại làm đụng xe.

“Tôi vừa rồi không chú ý, không biết chuyện gì thì đã thành cục diện này rồi, cũng may người không làm sao,” Anh thở phào nhẹ nhõm, “Lên xe đi, tôi bảo đảm, sẽ không sai như vậy nữa đâu.”

“ Để em lái xe. Anh gọi điện thoại cho trợ lý, nói cô ấy thông báo với công ty bảo hiểm.”

Nếu anh lái xe xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ lên trang nhất các báo, tôi lại không định thưởng thức sự đãi ngộ này.

Tôi mở cửa xe bên trái ra, khởi động động cơ, rồi ra hiệu cho Cố Trì Quân lên xe. Anh ban đầu có chút hoài nghi, nhưng động tác thành thục của tôi lại khiến anh kinh ngạc, đổi thành vẻ mặt đầy hứng thú. Anh ngồi vào vị trí ban nãy tôi mới ngồi, đặt cái túi tôi để trên ghế lái ra ghế sau.

Tôi nhìn kính chiếu hậu, bắt đầu di chuyển vô lăng, “Yên tâm đi, em mười ba mười bốn tuổi đã biết lái xe rồi, mười sáu tuổi đã có bằng lái. Xe việt dã em còn lái thuần thục huống hồ là chiếc xe này.”

Ngón tay Cố Trì Quân cọ vào cằm, tỏ ra đã hiểu mà cười cười, “Là do em theo bố nhiều năm?”

“Vâng, cùng bố ra ngoài khảo sát, lái xe là kĩ năng sinh tồn cơ bản. Lúc ở nước ngoài em và bố thuê xe thuê hướng dẫn viên du lịch bản địa, ở trong nước đều tự mình lái xe, chứa rất nhiều công cụ máy móc. Mỗi lần đi nơi nào đều rất rất xa, phải mất vài ngày, một mình bố thì quá mệt, những năm trước ông còn trẻ, sau này tuổi tác cao rồi, em liền học lái xe, thay phiên lái xe với bố.”

Cố Trì Quân dựa vào sau ghế, nghe câu chuyện của tôi.

“Cố tiên sinh, nhà anh ở đâu, nhớ chỉ đường đấy.”

Anh cười nhẹ, “Thế em đồng ý đến nhà tôi rồi?”

Tôi mới nghĩ đến câu chuyện chúng tôi mới nói ban nãy, đến nhà anh ăn cơm, đối với vô số fan hâm mộ mà nói đều là một giấc mơ. Đặt vô lăng trong tay, dường như cũng không thể không đi rồi, tôi chẳng còn cách nào khác, cười cười, “Được ạ”

Chiếc xe rẽ vào đường chính, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, chiếu sáng cả nửa bầu trời, cả thành phố đã biến thành một cây thông giáng sinh khổng lồ, hoặc là một viên đá quý sáng lấp lánh.

Chiếc xe rất nhanh liền tới khu vực gần nhà anh, khu này rất yên tĩnh, vườn hoa được xây dựng cực kỳ đẹp, bên cạnh không phải là tiệm thú nuôi thì cũng là nhà hàng cao cấp hay là cửa hàng đồ xa xỉ, tôi dưới sự chỉ dẫn của Cố Trì Quân, vòng một vòng lớn ở bên ngoài hai con phố thì tìm thấy một siêu thị khá lớn.

Tôi đỗ xe trong bãi đỗ xe, tháo dây an toàn muốn xuống xe.

Ngẩng đầu nhìn thấy Cố Trì Quân giơ tay đẩy cửa xe, tôi cực kinh ngạc, “Anh muốn xuống xe à?”

Anh gật đầu tỏ vẻ đương nhiên, “Đương nhiên đi cùng em rồi.”

“Đừng đừng,” Tôi nhanh chóng huơ tay, “Anh xem bãi đỗ xe này cũng có không ít xe, bên trong chắc chắn không ít người, nếu anh đi vào không sợ người khác nhận ra à?”

“Em thực sự giống quản lý của tôi rồi đấy , nhưng mà, Chương Thời Ninh cũng sẽ không can thiệp tôi đến mức này đâu,” Sắc mặt Cố Trì Quân không tốt lắm, nhưng giọng nói vẫn ôn hòa, “Tôi từ trước đến nay đều không cảm thấy bản thân được nhiều người biết đến, thì đến vào một cái siêu thị nhỏ này cũng không được. ”

Bị anh nói như vậy, tôi cũng có chút khó xử, chỉ đành nói, “Ầy, chẳng may thì sao.”

Câu trả lời của anh là trực tiếp mở cửa xuống xe. Tôi từ trước đến nay không cảm thấy Cố Trì Quân là một người cứng đầu cứng cổ như này, ngây người, cũng chỉ đành lập tức rút chìa khóa xe, chạy theo. Anh vốn dĩ cũng không đi nhanh, tôi đoán là anh đợi tôi. Thấy tôi đi tới chỗ anh, cuối cùng nhìn tôi một cái, ánh mắt mờ mịt không rõ ràng.

Anh thở dài, “Tôi từ trước đến nay chưa từng cảm thấy gánh nặng danh tiếng giống như ngày hôm nay. ”

Anh cũng không phải ngày đầu tiên làm người nổi tiếng, sao bây giờ mới phát hiện ra chứ? Tôi không nói gì, chỉ bỗng nhiên muốn giơ tay ra nắm lấy bàn tay anh—tôi nghĩ như vậy, thế mà cũng làm y như thế—đợi đến khi tôi phát giác ra động tác của mình, mặt lập tức nóng bừng lên, khoảng khắc chạm vào ngón tay anh liền đổi phương hướng, chuyển thành kéo kéo góc áo anh.

Chất liệu của cái áo này thật tốt, vô cùng mềm mại.

Cố Trì Quân cúi đầu nhìn tôi, tôi cũng ngốc nghếch nhìn anh.

Một nam một nữ đứng trước cửa siêu thị thực sự không đúng lắm, anh cúi đầu, mỉm cười, ánh mắt lướt qua mặt tôi, tay tìm kiếm cổ tay tôi, sau đó nắm lấy tay tôi, tay anh ấm áp y như tưởng tượng của tôi. Lúc cùng anh đánh tennis, tôi đã tỉ mỉ nhìn tay anh, ngón tay thon dài có lực—giống như động tác anh đã làm vô số lần trong phim—anh nắm tay em, chúng ta cùng nhau sống đến già, dường như mang theo một loại giao ước nào đó.

Chỉ là thời gian, đi điểm, nhân vật, không phải một đôi thôi.

Tôi hít sâu một hơi, khép lại năm ngón tay, chầm chậm rút tay ra khỏi tay anh, sự ấm áp lập tức biến mất; Anh nhìn tôi một cái, tôi chỉ chỉ xe đẩy bên cạnh, thần tốc túm lấy một cái xe.

Siêu thị này không lớn, nhưng hoa quả rau xanh lại cực nhiều, khách hàng cũng không nhiều như chúng tôi tưởng tượng, đa số là dân công sở mới tan làm, vẻ mặt bọn họ gấp gáp, nhìn thấy một món thì nhanh chóng để vào xe đẩy, thời gian này hoàn toàn không có người để ý đến tôi và Cố Trì Quân. Ngay lập tức thể hiện sự lo lắng lúc nãy của tôi là quá thừa thãi.

Về vấn đề mua đồ ăn gì, làm món gì, tôi không có ý tưởng gì; đang muốn trưng cầu ý kiến anh, Cố Trì Quân đã đã cầm một túi cà chua lên, cúi đầu nhìn hạn sử dụng và ngày sản xuất.

Anh không di chuyển ánh nhìn, lại đổi 1 túi cà chua khác: “Hứa Chân, cơm tối em muốn ăn gì?”

Tư thế chọn rau rất thành thục, có vẻ như là bà nội trợ của gia đình nhiều năm ấy.

“Em thế nào…” Tôi lắp bắp, “Cố tiên sinh, anh quyết định đi…”

Anh nhướng mày nhìn tôi một cái.

“Bây giờ không đưa ý kiến, em sẽ thiệt đấy. Em chỉ có thể theo ý thích của tôi thôi.”

“Thiệt thòi á…em cũng không thấy thế,” Tôi nói, “Em không kén ăn đâu.”

Cố Trì Quân đỡ trán cười nhẹ, khóe miệng tạo thành một vòng cung, nụ cười như vậy còn mang theo vài phần khôi hài. Tôi nhìn dại cả mắt. Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói rất nhẹ của anh còn mang theo ý cười.

“Dễ nuôi quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.