Thanh Sơn Lục Thủy

Chương 9




Quân Ly nhận sách thuốc từ Tiểu Hổ, đó là một quyển sách cũ nát, bên trong có nhiều trang đã mất chữ. Hắn lật vài tờ, cảm thấy đây là sách thuốc rất bình thường, không đáng giá nghiên cứu.

Nhưng có một vài tờ giấy kẹp trong sách, xem màu sắc, và độ lớn, không phải từ một cuốn.

“Đây là cái gì?” Quân Ly hỏi Tiểu Hổ.

Tiểu Hổ tiến lên phía trước, nhìn qua, nói: “Đây chính là cái ta nói với ngươi, ừm, chính là trang này, ghi lại phương pháp giải độc, nhưng quá cũ nát, không thể thấy rõ.”

Quân Ly nhíu mày, cẩn thận phân biệt, xác thực xem không rõ ràng lắm, chỉ nhận ra vài vị thuốc.

“Mấy tờ này không thuộc cuốn sách, là từ đâu có được?”

“Ta cũng không biết, trước đó đều do lão trại chủ bảo quản. Sau khi lão trại chủ qua đại, đại ca mới đưa ra.”

……

Quân Ly lật qua lật lại, nghiên cứu trang giấy một hồi lâu, cuối cùng viết ra vài vị thuốc. Ngày hôm sau, hỏi Tiểu Hổ lộ tuyến, liền mang lương khô và giỏ trúc rời đi….

Hắn từ nhỏ theo sư phụ lên núi hái thuốc, cũng có đủ nhẫn nại, Ngọa Long Cốc không thiếu dược liệu quý hiếm, nhưng núi này không địa linh nhân kiệt như vậy. Quân Ly đi sâu vào núi, mấy ngày không thấy bóng.

Lúc Tiểu Hổ cho rằng hắn mất tích, định phái người vào tìm, thì Quân Ly lại trở về, chỉ là người đen hơn lúc xuất môn một chút.

Tiểu Hổ kinh ngạc nói: “Nhạc công tử, nếu người nói sớm ngươi là lộ si, ta sẽ phái người vào núi với ngươi, ngươi xem cái này……”

Quân Ly khoát khoát tay, rất hàm súc cười, sau đó vào phòng, phân loại dược trong giỏ trúc.

Tiểu Hổ theo phía sau hắn nói: “Nhiều như vậy? Đủ cả?”

Quân Ly vỗ vỗ bụi: “Đây là phương thuốc ta đoán ra, phải lần lượt thử.”

Kẻ điên ba bốn ngày không thấy Quân Ly, lại có xu thế muốn nổi điên, nháo sơn trại người ngã ngựa đổ. Hôm nay nghe Quân Ly đã trở lại, y liền xông thẳng vào phòng hắn.

Quân Ly còn chưa thấy rõ người đến là ai, chỉ cảm thấy hoa mắt, bị y ôm vào lòng. Mùi dược tản khắp phòng, Quân Ly há to miệng, không biết nên nói cái gì, đành vỗ vỗ lưng kẻ điên.

Kẻ điên rầm rì một tiếng, tựa hồ là quá tưởng niệm hắn, không biết biểu đạt thế nào, đơn giản cắn lên vai Quân Ly. Lập tức trong phòng vang lên tiếng Quân Ly kêu thảm thiết……

……

Ban đêm, Quân Ly bưng một chén dược đen thui đi vào phòng chủ trại.

Đặt chén dược lên bàn trước mặt kẻ điên, hắn nói: “Uống đi.”

Kẻ điên ngẩng đầu nhìn hắn, lại nhìn chén dược, nghiêng đầu tránh sáng một bên.

Quân Ly nhìn y từ trên xuống: “Không uống, sau này đừng nghĩ ta sẽ chơi với ngươi!”

Những lời này tựa hồ rất có lực uy hiếp, quả nhiên kẻ điên do dự. Tiểu Hổ nghe nói giải dược chế thành công, cũng vào phòng đứng một bên quan sát, chỉ thấy đại ca nhà hắn bưng chén dược lên uống một ngụm, lập tức thay đổi sắc mặt.

Quân Ly duỗi tay trái vỗ vỗ vai y, ôn hòa thúc giục: “Uống liền một hơi, không được phun ra.”

Kẻ điên đầy cừu hận uống xong chén dược, Tiểu Hổ vội vàng đưa điểm tâm ngọt cho y. Vai phải Quân Ly còn đang ẩn ẩn đau, vừa đi trong phòng vừa động bả vai, hắn nói: “Dược này ta suy đoán dựa theo sách thuốc, có hữu hiệu hay không, cần xem xét vài ngày.”

Tiểu Hổ nói: “Ta hiểu, đêm nay có cần trông coi không.”

Quân Ly gật đầu: “Lưu một người.”

Lúc này kẻ điên đột nhiên xen vào: “Ngươi ở với ta.”

Trước đây y và Quân Ly ngủ chung giường, đã thành thói quen, những ngày tách ra luôn buồn bực không vui. Chỉ lúc có hai người Quân Ly mới thập phần hào phóng, nhưng hôm nay đến nhà người ta liền có chút xấu hổ.

Tiểu Hổ đảo mắt lòng vòng: “Nếu Nhạc công tử chịu lưu lại trông coi, đương nhiên là tốt nhất rồi.”

Quân Ly nhìn nhìn kẻ điên lại nhìn nhìn Tiểu Hổ, sờ sờ mũi nói: “Cũng đúng, vậy được rồi.”

Tiểu Hổ cười hì hì: “Nhạc công tử, khiến ngươi vất vả, ta đi lấy đệm chăn cho ngươi. Phòng chỉ có một giường, ngươi ngủ cùng đại ca a, dù sao giường này cũng không nhỏ.”

Tiểu Hổ đi ra ngoài chuẩn bị, Quân Ly xoay người nói với kẻ điên: “Ngươi xem ngươi, nhiều phiền toái.”

Kẻ điên cắn điểm tâm, ăn vô cùng cao hứng.

Buổi chiều, hai người nằm chết dí trên một cái giường, kẻ điên chen chúc ôm Quân Ly. Quân Ly đẩy y, nói: “Ngủ một bên, giường lớn như vậy còn chen chúc với ta.”

Giường xác thực lớn, vừa dài vừa rộng, thế nên buổi tối Quân Ly bị lạnh đến tỉnh. Hắn trợn tròn mắt cảm thấy thập phần không hiểu, quay đầu nhìn nhìn người bên cạnh, kẻ điên cách hắn rất xa, cuộn tròn một đoàn, chiếm luôn cả chăn của hắn.

Quân Ly buồn cười, nghĩ thầm người này có thật vì không thấy mình mà gây náo loạn?

Hắn vươn tay sờ gáy kẻ điên, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Người kẻ điên rất nóng, cơ thể lại thỉnh thoảng run rẩy. Quân Ly lập tức ngồi dậy, kéo tay y ra, bắt mạch, say đó vội vàng xuống giường đốt đèn.

Lần này, kẻ điên lăn xuống giường, run rẩy vươn tay hướng Quân Ly. Quân Ly cúi xuống cầm tay y, lại mở mắt y quan sát, lẩm bẩm: “Không xong, tại sao lại như vậy.”

Trong phòng lăn qua lăn lại, bên ngoài liền có người nghe động tĩnh, chỉ chốc lát sau, Tiểu Hổ và Quế Tam nhi mang theo vài người chạy vào.

“Đại ca, làm sao vậy?” Tiểu Hổ kinh hoảng hỏi.

Quân Ly đỡ kẻ điên về giường, bình tĩnh nói: “Đại khái là dược không đúng.”

Lời vừa nói ra, Quế Tam nhi không vui, hắn cả giận: “Nhạc đại phu, sao ngươi có thể xem đại ca là vật thử dược?”

Tiểu Hổ đạp hắn một cước, nói với Quân Ly: “Nhạc công tử, hôm nay thế nào?”

Quân Ly giương mắt nhìn, có mấy lời dù nói họ cũng không hiểu, dứt khoát ngắn gọn: “Đổi lại cách điều chế…… Yên tâm, lần này ta sẽ cẩn thận hơn.”

Người ít hiểu biết đều nghị luận, có người phụ họa Quế Tam nhi, cảm thấy Tiểu ca này không thể tin.

Quân Ly không để ý, uy dược an thần cho kẻ điên, sau đó vào bếp tiếp tục phối dược.

……

Gần đây người ở Ngưu Đầu trại luôn trong trạng thái chờ đợi lo lắng, bởi vì ai cũng biết có một đại phu trẻ tuổi tới, chữa bệnh cho đại ca, giằng co non nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, đại ca của bọn họ đã ói máu ba lần, té xỉu hai lần, nổi điên một hồi, cũng may hiện tại bệnh tình ổn định, xem ra đúng phương thuốc rồi.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, gió nhẹ ấm áp, Quân Ly theo thường lệ bưng một chén dược vào phòng chủ trại. Kẻ điên nằm trên giường nhìn qua hắn, trong mắt lóe chút hào quang.

“Đứng dậy, tới giờ uống dược rồi.” Quân Ly ngồi bên giường, đưa dược cho y.

Kẻ điên gầy đi một vòng, hai má hõm xuống, khiến diện mục của y càng thêm sắc nét. Y nhíu mày ngồi dậy, do dự một chút, cuối cùng thở dài. Mặc dù những ngày này y chịu khổ, nhưng thần trí càng thêm thanh tỉnh, chuyển biến tốt, nói rõ y sắp khỏi.

“Ơ, than thở cái gì, ngươi cũng có chuyện phiền lòng ư?” Quân Ly khẽ cười nói, “Mau đứng lên, uống xong dược rồi ta cùng ngươi ra ngoài dạo, ngươi nằm hơn mười ngày, không buồn bực sao.”

Kẻ điên nhìn hắn một lát, tựa hồ giải thích lời của hắn, đứt quãng nói: “Ra bên ngoài, phía sau núi, xem hoa.”

Quân Ly cười gật đầu.

Kẻ điên uống hết dược, cùng Quân Ly ra cửa. Hai người xuôi theo đường nhỏ, chậm rãi tới núi phía sau Ngưu Đầu trại, lúc này hoa lê nở rộ, giữa núi xanh rì, sắc hoa như tuyết càng nổi bật.

Mấy ngày nay tinh thần Quân Ly luôn căng thẳng, ban ngày bận nghiên cứu phương thuốc, ban đêm phải trông chừng tình huống của kẻ điên. Người khác nghị luận sau lưng hắn, hắn không thèm nghe, trong lòng hắn tự rõ, chứng kiến bệnh tình của kẻ điên, hắn vô cùng lo lắng. Nhưng lo lắng thì thế nào, thân là thầy thuốc, không tỉnh táo thì không thể chữa bệnh.

Hôm nay thấy cảnh đẹp như vậy, tâm tình của hắn cũng buông lỏng không ít.

“Cây này là ngươi trồng?” Quân Ly quay đầu hỏi.

Kẻ điên cau mày ngẫm nghĩ, y hiện tại thường xuyên đau đầu, đau qua một hồi liền có thể nhớ ra vài chuyện cũ. Y suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Không phải ta, là sư phụ của ta.”

Quân Ly hứng thú, muốn y tiếp tục nhớ lại: “Sư phụ ngươi là ai?”

“Là…… Trại chủ trước.”

“A? Tên gì?”

“Gọi…… Vu…… Trứ Tín.”

“Cũng họ Vu? Ông là phụ thân của ngươi?”

“Phụ thân của ta? Ta không biết phụ thân của ta là ai.”

Quân Ly hiểu, chắc hẳn y cũng giống hắn, là hài tử không phụ mẫu được thu dưỡng. Vươn tay chỉ vật bên hông y, lại hỏi: “Bây giờ có thể nhớ cái hộp này có được từ đâu không?”

Kẻ điên cầm vật bên hông, cau mày, qua hồi lâu đột nhiên ai nha một tiếng, ôm đầu ngồi xuống.

Quân Ly biết rõ y nghĩ quá sâu rồi đau đầu, cũng ngồi xuống, vỗ vỗ lưng y: “Đủ rồi, nghĩ không ra thì đừng nghĩ.”

Kẻ điên có chút áy náy ngửa mặt lên, tựa hồ y xem việc nhớ lại là nhiệm vụ, Quân Ly hỏi y, nếu y không đáp được, y cảm thấy thực có lỗi với hắn.

Hai người ngắm hoa hồi lâu mới trở về sơn trại.

Vừa mới tiến cửa trại, Tiểu Hổ liền đón chào.

“Nhạc công tử, ngươi tới đúng lúc, có vật này cho ngươi xem.”

Quân Ly nghi hoặc: “Vật gì?”

“Ngươi đi theo ta.”

Tiểu Hổ dẫn hắn vào đại sảnh, chỉ thấy một con chim to màu đen nằm trên mặt đất. Con chim này hình như là ưng, diều hóp, lông nhiễm đỏ. Lúc này bụng quấn băng, nằm trên đất nghỉ ngơi.

Quân Ly nhất thời lắp bắp kinh hãi: “Cái này…… Vì sao nó bị thương?”

Tiểu Hổ sờ sờ mũi: “Nó bay quay tường rào, có một huynh đệ ngứa tay, cầm cung bắn hạ nó. Xách về mới phát hiện trên chân nó có mang thư.”

Nói xong, Tiểu Hổ lại mang tờ giấy nhàu nát ra, xấu hổ cười: “Ta thấy trên đó viết bốn chữ đồ đệ Quân Ly, nghĩ có thể là thư gửi Nhạc công tử……”

Quân Ly tiếp nhận tờ giấy, đọc qua, vò thành cục: “Nó vốn là sủng vật ta nuôi, dùng để liên lạc giữa ta và người nhà, đại khái vào núi không xác định rõ vị trí của ta mới xoay vòng trên không.”

Tiểu Hổ mở to mắt: “Con chim này đúng là thần, sao nó biết Nhạc công tử ở đây?”

Quân Ly không muốn giải thích kỹ càng chuyện ngàn dặm truy tung, đơn giản nói: “Nó không phải chim thường, là thông qua mùi tìm người.”

“Ta chỉ biết mũi chó linh, không ngờ mũi chim cũng có tác dụng như vậy, hắc hắc, sủng vật của Nhạc công tử đúng là khác thường.”

Quân Ly cười, không khỏi nắm chặt giấy trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.