Thành Phố Vô Tận

Chương 32




Chuyện thay đổi nữ chính nhanh chóng được quyết định, lý do là trong quá trình quay phim Hứa Khả bị bỏng nặng, phải nằm viện trị liệu. Trong bộ phim này vừa lúc có cảnh hoàng cung bị lửa thiêu, như vậy cũng dễ giải thích với giới truyền thông.

Kết quả sau khi công bố, Hứa Khả khóc lóc cùng người đại diện của cô rời đi, An Nham đột nhiên chạy đến phòng Giang Tuyết Ngưng, bình tĩnh nói: “Đạo diễn Giang, hãy đổi luôn cả tôi đi, bộ phim này tôi không muốn diễn nữa. Thật xin lỗi, xin ngài tìm một nam chính thích hợp hơn, tiền vi phạm tôi sẽ theo như hợp đồng bồi thường cho mọi người.”

Thời điểm đi đến cửa, đúng lúc nhìn thấy Từ Thiếu Khiêm, An Nham thần sắc bình tĩnh nói: “Hứa Khả sẽ chuyển ký với tập đoàn Hoa An, tôi sẽ hợp tác với cô ấy một bộ phim khác… Nhà đầu tư phải không? Từ Thiếu Khiêm, cậu cho rằng cậu có tiền là có thể nắm hết thảy trong tay? Cậu cho là người An gia chúng tôi không nỡ đầu tư một bộ điện ảnh cho tối?:

“Đừng tưởng rằng tôi không so đo với cậu… là vì tôi sợ cậu!”

An Nham nói xong lời này liền xoay người rời đi, lúc đi ngang qua bên người Từ Thiếu Khiêm, thậm chí còn không thèm liếc hắn lấy một cái.

“An Nham” Từ Thiếu Khiêm dùng sức bắt lấy tay An Nham, lực độ như vậy cơ hồ muốn bóp nát xương cốt hắn, thấp giọng nói, “Cậu sẽ hối hận…”

“Đủ rồi.” An Nham hung hăng hất tay hắn ra, sắc mặt tái nhợt nói, “Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu.”

Nơi ngóng tay bị nắm giữa nóng rực như lửa cháy, cái cảm giác đau đớn kỳ quái này truyền hẳng từ tay đến trái tim An Nham. Không biết vì sao thời điểm xoay người rời đi, mỗi một bước của hắn đều trở nên gian nan đến vậy, vì sao trái tim của hắn lại có cảm giác… trống rỗng tựa như đang mất đi thứ gì đó cực kỳ trọng yếu.

Ánh mắt dừng trên người hắn của Từ Thiếu Khiêm làm hắn tâm phiền ý loạn, loại cảm giác không vui kỳ quái này khiến hắn khó chịu cơ hồ muốn nổi điên.

An Nham không ở lại Giang Châu quá lâu, hắn sảng khoái đặt máy vé bay trong ngày, cùng Hứa Khả bay về thành phố Tây Lâm.

Thời điểm máy bay hạ cánh đã là tám giờ tối, lúc mọi người ra khỏi sân bay, Diêu Lộ người đại diện của Hứa Khả đột nhiên nói: “An Nham, anh có thể giúp Tiểu Khả không? Bộ phim này với cô ấy mà nói cực kỳ quan trọng, nếu cứ không hiểu ra làm sao bị thay ra, cô ấy về sau sẽ càng kìông có cơ hội lộ diện. Anh cũng thấy đấy, cô ấy tuy rằng là người mới nhưng cô ấy thật đã rất cố gắng mà.”

“… Tôi sẽ cố hết sức.”

Tâm tình hiện tại của An Nham thực loạn, hắn muốn giúp tiểu sư muội ký với tập đoàn Hoa An, nhưng hắn còn chưa biết rõ nên nói với mẹ như thê snào, hắn muốn giúp cô ấy nhưng trong lòng hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, cho nên hắn khong có biện pháp đưa ra một hứa hẹn không đâu.

Nếu nói cô ấy là bạn gái mình, tình cảm giữa hai người căn bản là chưa đến mức kia, hảo cảm của An Nham đối với cô ấy, phần nhiều cũng bởi cô ấy là tiểu sư muội của mình, trong giới giải trí hiếm khi gặp được bạn học, cảm giác này giống như là gặp được tổ quốc đồng bào trên đất khách quê người vậy, đặc biệt thân thiết.

Nhưng chỉ với thân phận và nhân khí của Hứa Khả, Chu Bích Trân rất khó đồng ý ký kết với nghệ sĩ như vậy. Hoa An rất ít khi ký với người mới, ngôi sao dưới trướng ngoại trừ vài diễn viên cấp Ảnh đế hạng nhất, còn lại ít nhất cũng là ngôi sao đã đỏ đến hạng hai từ trước, dạng người mới như Hứa Khả này ngay cả ngôi sao hạng ba cũng chưa được tính sẽ rất khó thuyết phục được Chu Bích Trân ký với cô.

An Nham nghĩ nghĩ nói: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô ấy, qua vài ngày sẽ cho các cô câu trả lời thuyết phục, cô cứ đưa Tiểu Khả về trước đi đã.”

“… Được rồi.” Diêu Lộ lúc này mới xoay người đưa Hứa Khả đi.

***

An Nham bảo lái xe đưa hắn về An gia.

Thời điểm về đến nhà anh trai đang cùng ông nội xem kinh kịch trong phòng khách, giọng hát y y a a trong kịch truyền hình làm hốc mắt An Nham nhất thời hơi hơi nóng lên. Đây là An gia, là nơi hắn lớn lên từ nhỏ. Ông nội đặc biệt thích xem kênh ca nhạc, mỗi lần về nhà, cơ hồ đều có thể nghe được từ trong phòng khách truyền đến giọng hát đủ mọi loại nạch, đây là cảm giác ấm áp thuộc về gia đình mà hắn quen thuộc nhất.

An Nham hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, đi vào phòng khách, xán lại bên người anh trai cho anh một cái ôm thật chặt, cười nói: “Anh, ông nội, cháu đã về rồi…”

An Lạc có chút nghi hoặc nói: “Cậu không phải đang quay phim ở Giang Châu à? Sao lại đột nhiên trở về rồi?”

“Đoàn làm phim nghỉ ấy mà…” An Nham nhanh chóng đánh trống lảng, “Đúng rồi, mẹ em đâu rồi?”

An Quang Diệu nói: “Ông ngoại mày đoạn thời gian trước nằm viện phẫu thuật, hôm qua vừa mới khỏi hẳn xuất viện, mẹ mày qua bên kia thăm ông ấy, chắc tầm vài ngày nữa sẽ cùng cha mày trở về.”

Chuyện ông ngoại phẫu thuật An Nham cũng biết, trước đó còn gọi điện thoại ân cần thăm hỏi. U dạ dày là một ca phẫu thuật nhỏ, mẹ lo lắng mới qua bên kia thăm. An Nham vốn cũng muốn qua, lại bởi vì lịch làm việc lúc ấy quá dày thật sự không đi được.

An Nham cười cười, nói: “Ông ngoại xuất viện sớm như vậy không thì cháu hiện tại gọi điện thoại hỏi một chút xem sao.”

An Nham vừa lấy di động ra chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một cái tên mà hắn hiện tại ghét nhất: Từ Thiếu Khiêm. Không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối điện thoại, An Nham dứt khoát tắt điện thoại, đứng dậy muốn trở về phòng lại nghe di động An Lạc đột nhiên vang lên.

An Lạc tiếp điện thoại, thấp giọng nói: “Thiếu Khiêm, cậu nói An Nham hả? Ừ, nó vừa về nhà, làm sao vậy?”

An Lạc ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía An Nham, An Nham lập tức toàn thân cứng ngắc ngồi lại xuống sofa.

“… Nó không có chuyện gì.” An Lạc tiếp tục nói chuyện điện thoại, “Đại khái chắc mới về từ sân bay, nói là đoàn làm phim được nghỉ. Cậu có muốn nói chuyện với nó không? À, vậy được rồi…” An Lạc dập máy, ngẩng đầu nhìn An Nham nói, “Là điện thoại của Thiếu Khiêm, cậu ấy giờ đang ở sân bay Giang Châu, đang chờ đăng ký, hỏi cậu có về nhà an toàn không.”

“Ồ.” An Nham sắc mặt có hơi cứng nhắc, “Em về phòng trước.”

***

Sau khi trở về phòng, An Nham tâm phiền ý loạn nằm trên giường nhìn trần nhà.

Cách làm “Tôi mất hứng liền thay đổi nữ chính” này của Từ Thiếu Khiêm khiến cho An Nham phản cảm vô cùng. Cảm giác bị người khống chế đùa bỡn này là An Nham không thể chịu đựng được nhất, hắn thậm chí cảm thấy chính mình trong nội tâm còn tồn tại cảm kích với Từ Thiếu Khiêm. Quả thực giống một thằng ngu. Hảo cảm còn sót lại với Từ Thiếu Khiêm đã dưới sự bức bách của hắn mà dần dần xói mòn.

Nhưng mà, nên nói như thế nào với mẹ chuyện Hứa Khả? Tuy rằng nói lời chắc chắn với Từ Thiếu Khiêm, nhưng trên thực tế, An Nham cũng không muốn vì một nữ nhân mà vận dụng toàn bộ lực lượng An gia, Hứa Khả còn chưa đủ tư cách này.

Những năm gần đây, An Nham chuyện xấu không ngừng, người trong nhà hận hắn không mau một chút yên bề gia thất, nếu hắn vì Hứa Khả đi xin bọn họ, tuyệt đối sẽ làm các trưởng bối cho rằng Hứa Khả là người trong lòng An Nham. An lão gia tử nhất định sẽ thật cao hứng. An Nham tìm về đứa cháu dâu cho ông, nói không chừng sau vài ngày sẽ vội vàng chuẩn bị hôn sự.

Nghĩ đến đây An Nham liền cảm thấy nhức đầu.

Tiểu sư muội kia thật sự là rất đáng thương, hắn không thể trơ mắt nhìn tiền đồ của cô ấy cứ như vậy huỷ diệt.

Đang lúc phiền lòng, đột nhiên nhận được một tin nhắn, là người đại diện Diệu Lộ của Hứa Khả gửi đến: “An Nham, ngày mai đúng dịp là sinh nhật 23 tuổi của Tiểu Khả, xảy ra chuyện này trong lòng cô ấy vẫn rất khó chịu, tôi mua bánh ngọt, muốn cho cô ấy một sinh nhật để cô ấy vui vẻ một chút, anh bây giờ có rảnh đến đây không? Nếu rảnh chúng ta cùng nhau ăn bánh ngọt, chúc mừng cô ấy một chút.”

An Nham nghĩ nghĩ nói: “Được, tôi đến ngay đây,

Tuy rằng cảm thấy giờ này ra ngoài không quá tiện, nhưng mà, nếu không vì hắn, Từ Thiếu Khiêm cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu Hứa Khả. Chẳng hiểu làm sao thay Hứa Khả ra, An Nham kỳ thật rất áy náy với Hứa Khả, cô bé đơn thuần kia không nên trở thành vật hy sinh trong chuyện giữa hắn và Từ Thiếu Khiêm.

Thấy An Nham thay quần áo xuống lầu, An Lạc nghi hoặc hỏi: “Muộn vậy rồi cậu còn đi đâu?”

An Nham nói: “Sinh nhật một người bạn, ra ngoài ăn bánh ngọt.”

An Lạc không khỏi nhíu máy. An Nham vội cười nói: “Không cần lo lắng, nơi cô ấy ở cách nhà mình không xa, lái xe mười lăm phút là đến. Thời gian này cũng sẽ không có đám chó săn, em tuyệt đối trong hai giờ đồng hồ sẽ về.” Thấy An Lạc không phản đối, An Nham liền đi đến trước mặt anh nói: “Anh, mượn xe của anh chút nhé!”

An Lạc đưa chìa khoá xe cho hắn, thấp giọng nói: “Lái xe cẩn thận một chút, về trước mười một giờ. Còn nữa, đừng uống rượu.”

An Nham nhận lấy chìa khoá, mỉm cười nói: “Em biết rồi, yên tâm đi!”

***

Thời điểm Từ Thiếu Khiêm sắc mặt lạnh lẽo ra khỏi sân bay đã là mười một giờ đêm. Giây phút An Nham và Hứa Khả cùng rời đi kia, hắn ngay lập tức đặt vé chyến bay tiếp theo. Trong một tiếng chờ đợi ở sân bay ấy, Từ Thiếu Khiêm quả thực là lòng nóng như lửa đốt. An Nham cư nhiên vì Hứa Khả trực tiếp trở mặt với hắn, điều này khiến cho đáy lòng Từ Thiếu Khiêm vừa phẫn nộ lại vừa khổ sở.

Vừa ra khỏi sân bay liền lập tức gọi cho An Nham, đối phương trước sau vẫn là trạng thái tắt máy. Từ Thiếu Khiêm đành phải gọi tới số An Lạc, thấp giọng hỏi: “An Nham có nhà không…. Cái gì?! Cậu ấy đi ra ngoài?”

Từ Thiếu Khiêm gắt gao nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút bất an mãnh liệt. Hắn thậm chí có thể khẳng định, An Nham ra ngoài trễ như vậy nhất định là đi tìm Hứa Khả.

“Cậu có biết cậu ấy đi đâu không?” Từ Thiếu Khiêm thấp giọng hỏi.

“Nó nói là sinh nhật một người bạn, nó ra ngoài một chút rồi lập tức trở về. Người bạn kia cách nhà tôi không xa, lái xe mười phút là đến, nó lái xe tôi đi… Làm sao vậy, Thiếu Khiêm?”

Sinh nhật bạn?

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc một lát, “Không có gì, tôi tìm cậu ấy có chút việc.”

“Vậy à, thế chờ sau khi nó về tôi sẽ bảo nó gọi điện cho cậu.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Từ Thiếu Khiêm lập tức lạnh mặt gọi tới điện thoại Mạc Dương, thấp giọng ra lệnh cho bên kia: “Vận dụng một nhân thủ, trong phạm vi phía tây thành phố tìm một chiếc xe Bentley màu bạc, biển xe mang dãy số C75023, sau khi tìm được lập tức gọi cho tôi!”

Ngữ khí mệnh lệnh bình tĩnh tới cực điểm như vậy khiến cho Mạc Dương giật nảy mình. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy Từ Thiếu Khiêm tức giận đến như vậy, âm thanh của hắn lạnh như băng, gần như có thể làm đông lại hết thảy.

“Vâng, Từ tổng.” Mạc Dương vội vàng đáp ứng, một cuộc điện thoại khiến cho toàn bộ nhân thủ tinh anh Từ Tử Chính bí mật đào tạo mấy năm ngay lập tức hành động. Đó là lực lượng thần bí Từ gia che giấu nhiều năm qua, những người trung thành nhất mà Từ Tử Chính sau khi tiếp nhận chức vụ phủ thuý thế gia tự mình bồi dương, chỉ khi phải đối mặt với tình huống khẩn cấp mới có thể điều động.

Từ Thiếu Khiêm cúp điện thoại, thở sâu, khởi động xe của mình, lấy tốc độ nhanh nhất hướng tới An gia nơi phía tây thành phố ——

***

Trong phòng sáng ánh đèn bàn màu vàng ấm áp.

Đây là một gian phòng ngủ của con gái, bố trí phi thường ấm áp, gối đầu, rèm che, dép lê trong phòng tất cả đều là hình trong phim hoạt hoạ. Trên đệm giường trắng nõn đang nằm một người đàn ông, sắc mặt của hắn có chút ửng hồng mất tự nhiên, ngực hơi hơi phập phồng, bởi vì không thoải mái mà nhẹ nhàng cau mày.

Trên ban công, Hứa Khả gắt gao cắn môi, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Diêu Lộ vể mặt bình tĩnh nói: “Cô còn do dự cái gì? Lúc trước thời điểm tiến vào giới giải trí tôi đã nói với cô, vòng luẩn quẩn này nước sâu, nơi nơi đều là quy tắc ngâng đỡ. Cô một cô gái trẻ tuổi không hề có gia thế, sao có thể dễ dàng đỏ lên như vậy? Dù là minh tinh như Phương Vũ Hân còn không phải là trèo lên giường một ông chủ giàu có được người bôi đỏ? Trong vòng tròn này lại có mấy người có thể sạch sẽ?”

“Gia đình An Nham là bối cảnh gì cô cũng rõ, nữ minh tinh từng có scandal với anh ta, có ai không phải đỏ tía? Tôi nhận ra anh ta rất có hảo cảm với cô, có An Nham làm hậu thuẫn, cô còn sợ mình không lộ diện được chắc?”

Hứa Khả cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, nếu chúng ta làm vậy, anh ta vạn nhất biết chân tướng…”

“Anh ta hiện gì ý thức căn bản không rõ ràng lắm, sáng mai tỉnh lại cứ nói say rượu loạn tính, cô lại rớt vài giọt nước mắt, anh ta tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm với cô.” Diệu Lộ giơ giơ máy ảnh trong tay lên, đưa cho Hứa Khả: “Thời khắc mấu chốt quay một đoạn video, chuyện ván đã đóng thuyền, anh ta muốn cũng chẳng cứu vãn nổi!”

***

“Từ thiếu gia, xe ngài muốn tìm đã tìm được rồi.”

Từ Thiếu Khiêm sau khi nhận được tin nhắn lập tức quay đầu xe lái đến khu dân cư, bãi đỗ xe sớm đã có mấy nam nhân cao lớn đang chờ, nhìn thấy Từ Thiếu Khiêm liền đưa hắn tới bên cạnh chiếc xe Bentley màu bạc kia, cung kính hỏi: “Là chiếc xe này sao?”

Tốc độ hành động của nhóm người này quả thật hạng nhát, trong nửa tiếng ngắn ngủi ngay lập tức thám thính tìm kiếm bãi đỗ xe hơn phân nửa thành phố thành công tìm được xe An Lạc ở phụ cận một tiểu khu.

Từ Thiếu Khiêm nhìn biển số xe quen thuộc, lạnh mặt gậtgật đầu, dẫn theo vào người trực tiếp xoay người lên lầu.

Trong phòng, An Nham chậm rãi mở mắt.

Hoàn cảnh lạ lẫm cùng ngọn đèn chói mắt trên trần nhà làm cho đầu óc của hắn nháy mắt choáng váng. Tựa hồ có người đang cởi quần áo hắn, bàn tay mềm mại lướt qua trên làn da, dẫn tới một trận rùng mình kỳ quái. Thân thể nóng đến gần như muốn bốc cháy, ý thức cũng trở nên mơ hồ không rõ, một đợt xung động khó có thể khống chế trong cơ thể không ngừng đi xuống, bộ vị nào đó lại cứng rắn đến độ phát đau…

“Ưm…” An Nham đột nhiên dùng sức đánh bay ngón tay lộn xộn trên người mình, âm thanh khản đặc nói: “Đừng chạm vào tôi…”

Không biết vì sao, cảm giác bị đôi tay kia vuốt ve lồng ngực khiến cho hắn vô cùng ghê tởm.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh, ngay sau đó, uỳnh một tiếng, cửa bị người dùng lực đá văng, Từ Thiếu Khiêm sắc mặt âm trầm đi vào phòng ngủ.

Trong nháy mắt nhìn đến hình ảnh trong phòng, trái tim Từ Thiếu Khiêm đột nhiên một trận đau đớn – An Nham cùng Hứa Khả đang ở trên giường thân thiết, giường một mảnh hỗn độn không chịu nổi. Hai người đều là quần áo không chỉnh tề, cảnh xuân loã lồ, nhìn qua đặc biệt phiến tình.

Hình ảnh khó coi kia, quả thực như thẳng tay cho Từ Thiếu Khiêm một cái tát vang dội vào mặt.

Hắn không ngại ngàn dặm xa xôi đặt vé máy bay gấp gáp trở về, lòng nóng như lửa đốt điên cuồng lục soát khắp hơn phân nửa thành phố, rốt cuộc tìm được An Nham rồi, lại là hình ảnh làm cho người ta phẫn hận thế này...

Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng nhắm chặt mắt, nhẫn nại xúc động nhào lên xé nát An Nham, tiến lên từng bước, một phen kéo Hứa Khả đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch đến, nắm lấy cái áo hỗn độn của cô ta, gằn từng tiếng nói: “Hứa Ninh, tôi đã để đạo diễn lấy cớ sinh bệnh thay cô ra, không làm sáng tỏ thân phận chân chính của cô, là tôi đã nể tình An Nham, giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng cho cô.”

“Cô đã tự chui đầu vào rọ, đừng trách tôi không khách khí.”

“Tôi, tôi…” Hứa Ninh đã sợ đến mức không nói nên lời, cô ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thần sắc đáng sợ như vậy trên mặt nam nhân này. Ánh mắt lạnh như băng như kiếm, tựa hồ tươi sống lăng trì cô ta vậy. Đối diện với ánh mắt như vậy, cả người Hứa Ninh nhất thời cứng ngắc như một pho tượng, cô ta thậm chí có cảm giác… người đàn ông này sẽ trực tiếp giết mình.

“Từ Thiếu Khiêm! Anh dựa vào cái gì xen vào việc của người khác anh $%#$%#$...” Diêu Lộ trong phòng khách vụt chạy vào, như hóa điên hét chói tai, bị người Từ Thiếu Khiêm mang đến một tay khống chế, trực tiếp hét một khối khăn mặt vào miệng ả.

Từ Thiếu Khiêm không kiên nhẫn phất phất tay, “Mang đi.”

Rất nhanh, hai nữ nhân sắc mặt trắng bệch đã bị mang ra khỏi phòng, thế giới nhất thời yên lặng lại.

Từ Thiếu Khiêm lúc này mới đi lên phía trước, cúi người xuống, ngón tay dùng sức nắm cằm An Nham, ép buộc nâng đầu hắn lên, thấp giọng nói: “An Nham… cậu thật biết cách khiến tôi kinh hỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.