[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 31




Tiểu nhị, một gian a.”

“Vâng. Khách quan mời theo ta” Tiểu nhị cung kính khom người, dẫn bọn họ đến một gian nhã phòng. “Khách quan nếu có nhu cầu gì, có thể thoải mái gọi ta. Không quấy rầy nhị vị.” Tiểu nhị thối thân rời đi, đóng cửa.

“Nếu là không đủ tiền, ta có thể đi nghĩ biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Giản Phàm giương mắt.

“Cái gì cũng được, thân thể của ta cường tráng, võ công cũng không sai, đi làm hộ vệ, hoặc làm sát thủ cũng được.”

“Không cần.” Giản Phàm không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

Rồi sau đó, lại tiếp tục nói: “Từ nay về sau, không có sự đồng ý của ta, không thể đơn giản thương tổn người vô tội.”

“Nếu người khác khiêu khích trước?”

“Có thể phòng thân, nhưng không thể thương tổn.”

Mị Ảnh khó chịu hừ lạnh. “Ngươi thật là bá đạo.”

Giản Phàm thở dài một hơi, “Ta chính là vì muốn tốt cho ngươi.” Đến gần y, ôm lấy. “Tốt lắm, đừng có lại nói về vấn đề này nữa, ngân lượng ngươi không cần phải lo lắng, chỉ cần chúng ta ăn mặc tiết kiệm, thì  không có trở ngại.”

Mị Ảnh cũng không muốn so đo cùng Giản Phàm, bởi vậy cũng im lặng.

“Bụng đói chưa, ta gọi tiểu nhị đem thức ăn đến.” Giản Phàm sờ sờ đầu của y, đi ra cửa.

Thân hình Mị Ảnh chấn động, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giản Phàm, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, qua một lúc lâu sau, y giơ tay, đáp lên chỗ mà bàn tay Giản Phàm vừa sờ lên.

Y lại đã có thói quen để Giản Phàm vuốt ve như thế.

Làm hộ vệ nên y gần đây lòng cảnh giác rất mạnh, nếu có người thân cận, y sẽ có phản xạ tránh xa, hoặc là một phen đập rơi. Y và Quỷ Ảnh cùng là huynh đệ, nhưng Mị Ảnh cũng là trải qua suốt hai năm mới dỡ xuống phòng bị với Quỷ Ảnh, không hề có tâm cảnh giới. Có thể, y và Giản Phàm mới quen biết ba tháng ngắn ngủn, lại đã có thể đối với hắn không hề có lòng cảnh giác.

Rốt cuộc, là võ công của y từ từ lui bước, hay là Giản Phàm người này đối với y có lực ảnh hưởng quá lớn?

Giản Phàm đi ra ngoài một thời gian ngắn, tiểu nhị bưng tới vài đạo món ăn bày ở trên bàn.

Mị Ảnh nghĩ chờ hắn trở về cùng nhau dùng cơm.

Chờ một lát, mí mắt bắt đầu trầm trọng.

Đều là tại hỗn đản tiểu tử Giản Phàm, mỗi lần đến đêm liền đem y đặt ở giữa khoảng rừng hoang mạc không người mà yêu thương, tinh lực kinh người khiến Mị Ảnh đều chịu không nổi.

Liên tục năm ngày lăn qua lăn lại, căn bản không có hảo hảo ngủ lấy một giấc.

Cảm giác mệt mỏi giống như thủy triều mãnh liệt đánh úp lại, Mị Ảnh ghé vào trên bàn, tiến vào trong mộng đẹp.

______________________

Mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé cầm lấy vài cái hồ lô hồng hồng một đường hướng ngoài cửa lớn nhảy vào, trên mặt vui vẻ mỉm cười, ngoặt khom tại chỗ hành lang gấp khúc chạy trốn.

“Tiểu Dịch, Tiểu Dịch ──” Vừa chạy vừa hô to.

Đẩy ra cửa gỗ, trực tiếp xông vào bên trong.

Nội thất gian phòng không có cửa sổ, dù cho là ban ngày, vẫn hôn ám bao trùm.

Cạnh bên giường có một bàn gỗ, xảo tiểu, tinh mỹ, án trên bàn bày đầy sách vở, chồng chất như núi, trước bàn gỗ có một thân ảnh nho nhỏ đang vùi đầu động bút, nghe thấy bên ngoài từ xa đến gần có thanh âm kêu to, quay đầu trở lại đã thấy Trình Du hướng nó mà tới gần.

“Tiểu Du đã trở lại? Bên ngoài thú vị không?”

Nam hài Trình Du bị hỏi vui vẻ gật đầu,“Đương nhiên, bên ngoài người thiệt nhiều thiệt nhiều, những món đồ chơi nho nhỏ được bày tràn đầy, thoạt nhìn mỗi cái đều thật xinh đẹp……” Nói một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã xuống, “Thật đáng tiếc, Tiểu Dịch không thể cùng ta đi ra ngoài……”

Trình Dịch cười yếu ớt, “Không sao đâu, Tiểu Du đừng nghĩ nhiều như vậy. Ta chính là Tiểu Du, Tiểu Du chính là ta, chúng ta là một thể, để cho Tiểu Du là con mắt thay ta nhìn ngắn thế giới bên ngoài, sau đó lại nói cho ta biết bên ngoài là cỡ nào tươi đẹp.” Đi cà nhắc, lòng bàn tay nho nhỏ vỗ vỗ đỉnh đầu Trình Du.

“Không thể cùng Tiểu Dịch cùng đi ra xem thế giới bên ngoài, căn bản không tốt chút nào a ~~~ ” Trình Du mân miệng.

Trình Dịch cười cười, thoáng nhìn Trình Du trong tay nắm tiểu cầu màu đỏ, chuyển chủ đề: “Ngươi mua cho ta hả???”

Nghe vậy, Trình Du đưa vài xuyến mứt quả trong tay toàn bộ nhét vào lòng bàn tay Trình Dịch, “Tiểu Dịch không phải yêu nhất ăn cái này sao? Toàn bộ cho Tiểu Dịch.”

Trình Dịch cười ngọt ngào, cắn một cái, trong miệng phát ra tiếng vang khách khách, “Cám ơn ngươi, Tiểu Du không ăn sao?” Đem một chuỗi mứt quả đưa cho nó.

“Ta ghét nhất ăn đồ ngọt.” Nó hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu nhíu, đẩy ra.

Trình Dịch thu hồi, lại cắn tiếp khỏa tiểu cầu đỏ bóng loáng lóe sáng.

“Tiểu Dịch thân thể rốt cuộc khi nào thì mới hảo?”

Trình Dịch hai con ngươi ảm hạ, “Có lẽ cả đời cũng không tốt được……”

“Phi phi, Tiểu Dịch nói lung tung, ngươi nhất định có thể tốt! Tiểu Dịch sẽ cùng ta lớn lên, cùng một chỗ sống thật khoái khoái lạc lạc, một ngày nào đó, khẳng định xuất hiện một vị đại phu y thuật rất lợi hại rất lợi hại đem bệnh Tiểu Dịch trị hết!”

Trình Dịch chỉ là cười, nhưng trong tươi cười lại không phải lạc quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.