[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 26




Mị Ảnh không khách khí đập rơi bàn tay hắn, “Đó là ngươi tự thoải mái!”

“Chúng ta làm nhiều như vậy, ngươi đều không thoải mái qua sao?” Giản Phàm khẩu khí mang một ít trêu chọc.

“Không cùng ngươi nói cái này, bỏ đi.” Mị Ảnh bên tai hiện vệt hồng.

“Chúng ta là tình nhân, không nói chuyện này, vậy thì nói cái gì?” Bàn tay lại lần nữa chui vào.

“Ai là tình nhân của ngươi? Cút ngay.”

“Mị Ảnh.”

“Bỏ đi.” Mị Ảnh gò má nóng lên.

“Ta yêu ngươi.”

…… Cái tên tiểu tử khốn khiếp này.

Đầu ngón tay lướt qua phần bụng căng thật, dần dần kéo lên phía trên, đột nhiên nắm lấy tiểu đậu đỏ trang trí nổi lên trước ngực, kìm lấy, xoa nhẹ.

“Mị Ảnh, ta yêu ngươi……”

Đáng giận, con mẹ nó.

Mị Ảnh thân thể bởi vì cử chỉ phóng đãng của Giản Phàm mà không thể tự kiềm chế run rẩy.

Giản Phàm tay kia cũng không còn nhàn hạ, giật xuống đũng quần Mị Ảnh, một phen bắt lấy bộ vị trọng yếu của y.

“Giản Phàm…… Ngươi, ngươi…… Buông tay!”

“Không được. Muốn thả tay, cũng phải chờ ta làm cho Mị Ảnh trước sảng khoái một lần mới có thể buông tay.” Vừa nói, hắn bên cạnh di động bàn tay, bộ vị hư mềm rủ xuống, sau vài cái trừu động liền cao cao nâng lên.

“Nhìn, Mị Ảnh, tiểu tử kia rất có tinh thần.”

Ngậm miệng chó của ngươi lại.

Mị Ảnh trong lòng tức giận, muốn phản kháng, nhưng mới để cho Giản Phàm đùa vài cái, toàn thân cũng đã hư mềm đến vô lực phản kháng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tùy ý Giản Phàm bên cạnh trêu chọc đùa giỡn y.

Tay di động không dừng lại, khi thì vân vê khi thì nới lỏng, mới dụng công phu không bao lâu, Mị Ảnh đã đầu hàng phun ra chất trắng đục.

Ngón tay dính chất lỏng ở bên cạnh non huyệt phía sau nhu nhu, rồi sau đó vội vàng không kịp chuẩn bị đâm vào, đầu ngón tay toàn bộ vùi sâu vào.

Mị Ảnh bị cử chỉ của hắn làm kinh hãi, xoay người nghĩ ngăn cản nhưng không có biện pháp này quay người lại.

“Hôm nay không phải ngày rằm……”

“Không phải ngày rằm cũng có thể làm.”

“Giản Phàm!”

Giản phàm nghiêng đầu, tại giữa cổ Mị Ảnh liếm láp, hấp duyệt.“Chúng ta là tình nhân, không phải sao?”

Đó là hai chuyện khác nhau! Mị Ảnh trong lòng hung hăng trả lời.

“Ta sẽ rất ôn nhu.”

Đây cũng là hai chuyện riêng cơ mà!

“Mị Ảnh, ta nghĩ ôm ngươi, muốn cảm thụ cảm giác bị chỗ cực nóng của ngươi chăm chú bao vây, một tháng hai ngày quá ít, ta nghĩ muốn mỗi ngày đều ôm ngươi, yêu thương ngươi, nhìn ngươi bởi vì ta mà rơi lệ, bởi vì ta mà thở dốc, ta cảm thấy rất thỏa mãn, ta là nam nhân bình thường, nghĩ ôm người chính mình yêu thương, có cái gì không đúng?”

Con mẹ nó đáng giận.

Giản Phàm hoàn toàn bắt lấy nhược điểm của y, biết rõ y là ăn mềm không ăn cứng, hôm nay dùng loại khẩu khí này, gọi y── như thế nào có thể đẩy hắn ra……

Mị Ảnh trầm mặc không hề phản kháng, hiểu đây là y không tiếng động nhượng bộ, Giản Phàm vui vẻ nghiêng mặt, tại gò má bên cạnh ấn xuống một cái.

Đầu ngón tay khuấy động sâu sắc, lời lẽ tình ý, tốc độ từ chậm đến nhanh hơn.

Khai thác đến khi xác định có thể chứa nhập vật cực đại, hắn rút tay khỏi, hung khí tra tấn người kia chống đỡ ở phía sau huyệt, lấy tư thế từ phía sau chậm rãi đẩy vào.

Đây là lần đầu tiên không bởi vì giải độc mà làm tính sự, ngoại trừ lần đầu tiên chịu đau, sau ba tháng giải độc bởi vì dược tính phát tác khiến cho Mị Ảnh chỉ cảm thấy được đến cảm giác phiêu phiêu dục tiên mỹ diệu, cái cảm giác đau đớn khác cơ hồ không có, sau khi làm xong cũng chỉ có kha khá không khỏe, còn cả người đau nhức ngược lại không có.

Nhưng này một hồi bất đồng, cũng không phải là bởi vì giải độc mà làm, ma túy thể xác và tinh thần như độc dược gây nghiện cũng không phát tác, cho nên khi Giản Phàm tiến vào trong cơ thể, cự đại xé rách làm cho Mị Ảnh trong nháy mắt khuôn mặt trắng bệch.

Hiển nhiên vừa rồi đầu ngón tay khai thác tựa hồ không có phát huy tác dụng.

Vì vấn đề mặt mũi nên Mị Ảnh đương nhiên không dám la lên tiếng, ẩn ẩn chịu đựng, tùy ý Giản Phàm động tác càng tăng lớn.

Cái gì thoải mái? Tuyệt không thoải mái! Y không bao giờ… tin tưởng lời tên hỗn đản kia nữa! Mị Ảnh cắn chặt hàm răng, trong lòng nặng nề thề thốt.

Đều do chính mình nhất thời mềm lòng, mới có thể rơi vào tình trạng như vậy.

Phía sau ôm Mị Ảnh nên Giản Phàm tự nhiên không có nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Mị Ảnh vẻ mặt thống khổ, đương nhiên lại càng không có minh bạch cảm thụ của Mị Ảnh lúc này. Bất quá trong nội tâm ngược lại có vài phần nghi hoặc, không có nghe tiếng rên rỉ quen thuộc  làm hắn có chút không quen.

Luật động một thời gian ngắn, cuối cùng Giản Phàm dừng lại động tác, rút ra thứ gắng gượng kia đem Mị Ảnh lật qua, lúc này mới phát hiện sắc mặt Mị Ảnh tái nhợt cực kì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.