[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 20




Hai người lúc này mới đột nhiên thở dài một hơi.

Nam hài đột nhiên đề nghị, “Tiểu Dịch, chúng ta đem Tiểu Thu ôm ra ngoài chơi đi?”

Không phải không muốn,  nên nam đồng rất nhanh đồng ý đề nghị của nó, dù sao mình đã rất lâu chưa có ra khỏi cửa phòng.

Đứa trẻ một tuổi đã có thể đi, hai người mỗi người một tay nắm hài nhi ra khỏi phòng.

Làm cho hài nhi đứng vững chân, nam hài thùng thùng đông chạy đến bên kia, ngồi xổm người xuống hướng phía hài nhi vỗ tay, “Tiểu Thu, tới, tới.”

“Tiểu Du, Tiểu Thu vừa mới học đi không bao lâu, đừng để nó đi một mình, rất nguy hiểm……” Nam đồng đứng ở một bên, phi thường lo lắng.

“Không sao đâu.” Nam hài thuận miệng nói câu.

Đối với nam anh, tiếp tục vỗ tay, “Tiểu Thu, Tiểu Thu, tới, đến chỗ ca ca này……”

“Nha.. nha ── nha nha……” Nam anh hướng phía nó, ngốc địa chuyển động hai chân mập mạp, hai cánh tay ở giữa không trung sáng ngời nha sáng ngời.

Mắt thấy nam anh cũng sắp đi đến trước mắt nó, đột nhiên, mũi chân bị hòn đá nhỏ trên mặt đất làm trượt chân, nho nhỏ thân thể bổ nhào về phía trước, ngạnh sinh sinh đánh lên mặt đất.

“Oa oa ── oa oa ──” Chịu đau, oa nhi lên tiếng khóc lớn, tinh thấu nước mắt một hàng theo con ngươi đen trong cuồn cuộn rơi xuống.

Nam hài lắp bắp kinh hãi, tranh thủ thời gian xông lên trước ôm lấy nam anh, nhìn qua sau lưng, nó kinh hách.

Chảy máu.

Đệ đệ trên mặt tất cả đều là máu, theo trên trán phá một cái động, máu đỏ tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy xuống.

Nó luống cuống tay chân, cầm lên quần áo chà lau máu tươi. “Đừng khóc, đừng khóc…… Tiểu Thu ngoan ngoãn, đừng khóc……”

Nó hại đệ đệ bị thương.

Nếu đệ đệ chết mất làm sao bây giờ?

Nên làm cái gì bây giờ?

Thiệt nhiều máu, tất cả đều là máu……

“Mị Ảnh, Mị Ảnh……”

Đột nhiên mở mắt ra, Mị Ảnh trên trán tràn đầy mồ hôi.

“Gặp ác mộng?”

Mị Ảnh bình ổn hô hấp, trái tim vẫn đang rất nhanh đập loạn.

Giản Phàm kéo lấy y, vì y chà lau mồ hôi trên mặt.

Có chút không quen với những cử động thân thiết của Giản Phàm, Mị Ảnh không…tự nhiên đẩy tay của hắn ra, “Không cần, ta tự mình làm.”

Giản Phàm cười cười, tùy ý y, không để ý Mị Ảnh lạnh nhạt.

“Ngươi gặp ác mộng?”

“…… Ân.”

“Mộng cái gì?”

Mị Ảnh hồi tưởng, lại như thế nào cũng không nhớ nổi, đầu một khoảng trống, nhưng lại vô cùng đau đớn.

Y nhíu mày,  xoa huyệt thái dương. “Nghĩ không ra, ta chỉ nhớ rõ ── có thiệt nhiều máu, thiệt nhiều máu……”

Nói đến, thân thể phát run, nhưng lòng tự trọng cường hãn thế nhưng lại không cho phép y chính mình bày ra điểm mềm yếu, y ôm lấy thân hình, ức chế run run.

“Nghĩ không ra coi như xong, không cần phải miễn cưỡng chính mình.” Giản Phàm vỗ vỗ bờ vai của y.

Y gật đầu.

Hai tay vây quanh, thẳng đến chính mình đỡ hơn, mới buông ra. Giương mắt, nhìn thấy Giản Phàm ngồi một bên, trong mắt tràn đầy ôn nhu nhìn y.

Có loại cảm giác không biết tên lan tràn đến trong lòng của y.

Giản Phàm hắn, kỳ thật hiểu cá tính của mình a? Cho nên mới đợi ở một bên không lên tiếng trấn an.

Một người như vậy, nhất thời, làm cho Mị Ảnh từ trong nội tâm nghĩ lại có ý đồ đi thương hắn.

Cùng hắn ở một chỗ, hẳn là khoái hoạt a?

Triệt để quên đi Hoàng Thượng a, trước mắt người này, càng đáng giá để y yêu.

Nghiêng thân, tựa đầu ỷ tại trước ngực của hắn.

“── Ta đáp ứng ngươi.”

“Đáp ứng?”

“Ân, ta nguyện ý…… Yêu ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thời gian.”

“Đương nhiên, kỳ hạn ── đến đêm giải độc cuối cùng, rất phù hợp?”

Đêm cuối cùng, tức là còn chín tháng.

“Hảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.