Thanh Mai Sự

Chương 7




Tô Diên Trạch liếc hắn, “Ở kinh thành ta cũng có nhà rồi, đến nhà ngươi làm gì nữa? Ta là gì của ngươi, ở chung lâu như thế còn chưa thấy phiền sao?”

“Tiểu nương tử của ta a.” Bùi Nhược Ngu bật thốt ra, sau đó cười hì hì ôm eo hắn, “Ngay cả mẹ ta cũng nói thế, ngươi vốn nên là thê tử của ta, đương nhiên phải ở nhà ta.”

——–

Không biết thiếp đi từ lúc nào, và ngủ trong bao lâu, khi Bùi Nhược Ngu tỉnh lại bên ngoài đang mưa lất phất, một màu xám xịt u ám phủ lên cửa sổ.

Trên lưng không còn khó chịu như trước nữa, cánh tay bị thân thể đè đến tê dại. Bùi Nhược Ngu cảm thấy khát nước, bèn gọi vài tiếng, liền có một tiểu nha hoàn bước vào dâng trà.

“Tiểu thiếu gia dậy rồi?”

“Ân.” Bùi Nhược Ngu uống hai hớp, “Trời mưa sao?”

“Vâng, từ tối qua đã bắt đầu dầm dề, khó khăn lắm mới tạnh được một hồi, giờ lại mưa nữa.” Tiểu nha hoàn nhận lại tách trà, xoay người định đi, nhưng bị Bùi Nhược Ngu gọi lại.

“Tô Diên Trạch đâu?”

“Tô tiểu thiếu gia? Sáng sớm hôm nay cậu ấy đã đi rồi.” Nha hoàn như sực nhớ tới chuyện gì đó, cười rộ lên, “Cha cậu ấy tối qua từ Tô Châu phái người tới, nói là ở bên kia đã lấy tân di nương, hỏi Tô tiểu thiếu gia có muốn quay về hay không. Phu nhân sống chết giữ lại nhưng không được, tảng sáng liền chuẩn bị hành lễ rồi đến dịch trạm.”

Bùi Nhược Ngu sững sờ. Hắn dụi dụi mắt, dường như không phải mộng, lại nhìn nha hoàn, “Ngươi gạt ta!”

Tiểu nha hoàn vội nhích người sang một bên, “Cậu xem, trên giường trên bàn đều trống không, còn không phải đi thật rồi sao?”

Bùi Nhược Ngu không nói nữa. Hắn ngồi tại chỗ xuất thần hồi lâu, sau đó một lần nữa nằm úp mặt xuống gối.

Tô Diên Trạch đi rồi.

Rõ ràng hôm qua còn ở đây, giờ lại đột nhiên biến mất.

Trong ngực uất nghẹn khó chịu không nói nên lời, Bùi Nhược Ngu chỉ cảm thấy toàn thân mình đều đau, một chút tinh thần cũng không có, hắn dùng sức rụt người lại, nhưng dường như vẫn còn khí lạnh xuyên qua chăn thấm vào da thịt, thấu tận tâm can.

Tô Diên Trạch.

Tô Diên Trạch.

Tô Diên Trạch ngồi trên xe ở dịch trạm, mưa bụi lất phất nhưng làm ướt hết phân nửa màn xe, Văn bá tới đón hắn vội lấy y phục mang theo phủ lên người hắn.

“Tiểu thiếu gia, lão gia chừng vài ngày nữa sẽ quay lại, cậu tội tình gì phải vất vả đi một chuyến. Cứ đợi ở Bùi phủ không phải tốt hơn sao?”

Tô Diên Trạch dựa bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nghe lão hỏi liền quay qua, “Trong nhà ở Tô Châu còn vài món đồ của ta, ta sợ cha quên lấy, nên tự mình đi lấy cho bảo đảm.”

“Thì ra là vậy. Tiểu thiếu gia có phải đã cãi nhau với Bùi thiếu gia? Lúc đi cũng không nói một tiếng.”

“A?” Tô Diên Trạch ngẩn ra, khẽ mỉm cười, “Hắn… lúc đó còn đang ngủ.”

Mưa liên miên suốt mấy hôm liền, Bùi Nhược Ngu cứ nằm trên giường đến sắp mốc meo cả lên. Kỳ thực vết thương bị đòn đã sớm lành hẳn, chỉ là không muốn xuống giường. Bùi phu nhân sai người hỏi hắn có định dọn về phòng cũ không, hắn cũng cự tuyệt.

“Ở đây rất tốt.” Hắn nhìn sang chiếc giường đối diện của Tô Diên Trạch, “Hơn nữa đã quen rồi.”

Cũng từng nghĩ có nên gửi thư đến Tô Châu hay không, sau đó lại nằm dài trên bàn hơn nửa canh giờ, trên tờ giấy trắng tinh ngoài ba chữ Tô Diên Trạch ra chỉ có vài chấm mực to to nhỏ nhỏ mất trật tự, cuối cùng bị hắn vò lại ném ra cửa sổ.

Cả ngày không màng cơm nước, cứ như bị bệnh lạ gì. Bùi Nhược Ngu ngỡ rằng mình chỉ là ở nhà suốt nên đâm ra lười thôi, qua vài ngày sẽ ổn, nào ngờ phát bệnh liền không thể vãn hồi.

Trong đầu tràn ngập hình bóng hắn.

Những cảm giác chán ghét trước kia đâu? ‘Gặp phải Tô Diên Trạch thật xúi quẫy’… còn có ‘Tô Diên Trạch đúng là đáng đánh’ đâu rồi?

Mà chỉ có…

Nỗi nhớ vô pháp khống chế.

Cơn mưa sau cùng qua đi, những áng mây nóng bức cũng tan rã, chớp mắt đã vào thu.

Thật ra tan học từ lâu rồi, nhưng Bùi Nhược Ngu vẫn không muốn về nhà, chỉ gục lên bàn lười biếng định ngủ. Xuân mệt thu mỏi… quả nhiên không sai chút nào, trời thu cao vời vợi, bị nước mưa gột rửa thành một màu thiên thanh khiết tịnh mênh mông.

Nhưng vẫn không có tinh thần.

Trương Hoài Dao sấn đến vỗ vai hắn, “Tiểu nương tử của ngươi đâu? Sao nói đi là đi như vậy?”

“Ân.” Bùi Nhược Ngu cũng lười nói chuyện, mặc hắn nghiêng người duỗi lưng vươn vai bên cạnh mình.

“Có quay lại đây không?”

“… Không biết không biết.”

Tốn không ít khí lực mới đuổi được Trương Hoài Dao, Bùi Nhược Ngu chống cằm, buồn chán nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phía sau núi thấp thoáng thấy được sắc hoa lác đác rơi, rải rác ẩn trong bụi cỏ, ngược lại còn thua những tàn lá tiên diễm gấp vào nhau ở đằng kia, đỏ vàng đan xen, từ nơi này nhìn qua trông như có ai đó cố ý thêu lên khung trời, đẹp khôn tả.

Chợt nhớ tới những lời Tô Diên Trạch nói trước đây, hồi nhỏ hắn từng đến một nơi, trời thu lá trên cây căn bản sẽ không rụng, thậm chí tới mùa đông cũng vẫn xanh, cho nên bốn mùa đều như xuân. Mình bèn nói với hắn sau này nhất định phải đi theo, chặt cây ở nơi đó đem về mấy gốc trồng trong viện nhà mình.

Sau đó Tô Diên Trạch cười đến không ngừng lại được, một bên còn vỗ vai mình nói tránh xa ta một chút, ở chung với tên ngốc lâu ngày sẽ bị truyền nhiễm.

Hắn lúc nào cũng nói như vậy, tránh xa ta một chút, nhưng mình chưa bao giờ rời đi.

Mà bởi vì mình buông một câu đại loại như thế, hắn liền bỏ đi thẳng, thậm chí không nói tiếng nào.

“Cho nên gia hỏa Tô Diên Trạch này chính là đồ hẹp hòi.”

Nghĩ nghĩ liền nói ra miệng, cho đến lúc thanh âm vô thức bật tới môi, Bùi Nhược Ngu mới có phản ứng, vội nhìn dáo dác xung quanh, các đồng học đã về hết từ lâu, chỉ còn lại một mình hắn.

Bèn dứt khoát gân cổ rống lên…

“Tô —— Diên —— Trạch —— ngươi —— là —— tiểu —— quỷ —— hẹp —— hòi!”

Tựa hồ ngay cả cây đào cũng lắc lư ba cái, nhân tiện dọa luôn mấy con chim vừa nghỉ chân trên đó bay đi.

Bùi Nhược Ngu thở dài một hơi, cảm thấy mình đúng là ngốc chết được, bắt đầu thu dọn sách bút chuẩn bị ra về.

Bỗng nhiên.

“Ngươi nói ai là quỷ hẹp hòi?”

Thân ảnh mảnh mai đứng ngay cửa, thần tình bất mãn ‘không ngờ ngươi cư nhiên làm ra chuyện mất mặt như vậy’.

Bùi Nhược Ngu tay run lên, bút lông loát xoát lăn khắp bàn.

“Sao ngươi còn quay lại?” Bùi Nhược Ngu khóe miệng sắp toét tới mang tai nhào đến.

Tô Diên Trạch vội né sang một bên, “Ta nói ta không trở lại hồi nào?” Sau đó vung túi sách nện lên người hắn, “Đâu như ngươi nói xấu sau lưng người khác. Còn la lớn như vậy, ngươi sợ người ta không nghe thấy sao?”

Bùi Nhược Ngu không tránh mặc cho hắn đánh, trên mặt đầy hồng quang, “A, đau thật, vậy tức là không phải nằm mơ! —— Sau này ngươi có đi nữa không? Không đi nữa đúng không?”

Tô Diên Trạch không có ý định đánh tiếp, nhún vai nói: “Rõ ràng là ai đó bảo ta tránh xa một chút, hơn nữa ta đi hay không liên quan gì tới ngươi?”

Bùi Nhược Ngu nhanh nhảu tiếp lời: “Vậy ta rút lại câu đó! Ngươi trở về đi, ở lại nhà ta.”

Tô Diên Trạch liếc hắn, “Ở kinh thành ta cũng có nhà rồi, đến nhà ngươi làm gì nữa? Ta là gì của ngươi, ở chung lâu như thế còn chưa thấy phiền sao?”

“Tiểu nương tử của ta a.” Bùi Nhược Ngu bật thốt ra, sau đó cười hì hì ôm eo hắn, “Ngay cả mẹ ta cũng nói thế, ngươi vốn nên là thê tử của ta, đương nhiên phải ở nhà ta.”

Tô Diên Trạch khuôn mặt đỏ bừng, một cước đá tới, “Ai làm nương tử của ngươi! Tránh xa ta một chút, coi chừng ta lại thêm nợ vào xấp khế ước bán thân một tháng của ngươi.”

“A hắc hắc…” Bùi Nhược Ngu buông tay, quẹt quẹt mũi: “Sao ngươi biết ta ở đây?”

Tô Diên Trạch chỉ nhìn hắn không đáp, chiều thu cuốn theo những chiếc bóng in trên mặt đất thong thả lay động, thoắt sáng, thoắt tối, thời gian như dòng suối nhỏ trôi ngoài lớp học, đến đầu bên kia, lại tiếp tục đinh đinh đông đông chảy qua.

“Về nhà thôi.”

Cùng nhau về nhà thôi.

Đông đi xuân đến, tứ quý tuần hoàn.

Một năm lại một năm trôi qua nơi kẽ tay, thời gian nhanh đến muốn ngăn cũng ngăn không kịp.

Vì vậy lại vào mùa thu của một năm nào đó.

“… Hoa đào kia, nở rộ tiên diễm. Người người đều nói đó là kỳ cảnh ngàn năm khó gặp! Nhưng tri phủ Lê Châu này lại vội vội vàng vàng đóng đại môn, cấm người ngoài tùy tiện đi vào, bảo hộ cây hoa đào đó!… Có kẻ nói là hồng phúc trời ban, có kẻ nói là yêu nghiệt gieo loạn, đủ mọi lời đồn, nhưng chẳng ai có thể xác định đây đến tột cùng là điềm gì! E rằng nghiêm trọng sẽ kinh động cả hoàng thượng…”

Trong trà phường, Bùi Nhược Ngu thảnh thơi ngồi một bên, cắn hạt dưa nghe người nọ kể đến say sưa, cảm thấy vô cùng thích thú. Trương Hoài Dao ở bên cạnh dựng tai nghe một hồi, rồi liên tục lắc đầu, “Gì mà hoa lê tháng chín, ta thấy tám phần mười là lão già đó vẽ chuyện. Lê Châu này là nơi nào?”

“Nghe nói là ở ranh giới Hoàng Hà, cách chỗ chúng ta cũng không xa, chẳng qua chỉ mất bảy tám ngày lộ trình, hiếu kỳ thì qua đó xem thử cũng được.” Bùi Nhược Ngu nhấc chung trà, đột nhiên phát hiện một cái bóng thon dài che khuất mình, đang bực bội, thanh âm sau lưng đã khoan thai vang lên.

“Các ngươi chơi cũng thật vui vẻ a.” Lời còn chưa dứt, Tô Diên Trạch đã dằn một quyển sách lên đầu Bùi Nhược Ngu, hại hắn thiếu chút nữa hít cả nước trà vào lỗ mũi.

“Khụ khụ khụ…” Bùi Nhược Ngu bị sặc một trận ho khan, hắn nghẹn đỏ cả mặt dùng sức trừng Tô Diên Trạch, “Uy, sẽ chết người a!”

Tô Diên Trạch không đếm xỉa hắn, ngồi xuống bên cạnh tự rót một chung trà, “Bùi Nhược Ngu ngươi trốn mấy buổi học tối rồi? Hôm nay còn nói là ra ngoài mua sách, sao hai ngươi lại chạy tới nơi này?”

“Trời nóng như vậy vào đây nghỉ một lát cũng không được sao?” Bùi Nhược Ngu quay đầu nghe lại đoạn bị hắn cắt ngang, lão nhân kia đã kể đến ‘Lê Châu này từ mấy chục năm trước đã là một vùng đất có nhiều chuyện lạ…’ vân vân, cũng không có tâm trạng nghe tiếp nữa. “Còn ngươi? Chọn sách xong chưa?”

“Chọn trước vài quyển giao cho A Phúc đem về nhà rồi, sách của các ngươi đâu?” Tô Diên Trạch thấy bọn hắn toàn tay không, có điểm kỳ quái.

Trương Hoài Dao liền nháy mắt với Bùi Nhược Ngu, chuyển trọng tâm câu chuyện, “Nghe nói hai ngày nữa Thất vương gia sẽ mừng sinh thần cho tiểu quận chúa, còn định mở yến hội náo nhiệt trong phủ, mời các vị trong cung đến thưởng hoa cúc, các ngươi có đi không?”

“Nga? Từ lâu đã nghe danh tiểu quận chúa nhà ngài ấy là một mỹ nhân, có cơ hội đương nhiên phải đi xem thử.” Bùi Nhược Ngu uống một hớp trà, phối hợp tiếp ứng.

“Tiểu quận chúa hình như cũng đã mười sáu, nhỏ hơn chúng ta hai ba tuổi, bởi vì xinh đẹp, Thất vương gia xem như bảo bối…”

“Cho nên nhân tiện muốn mượn yến hội chọn chồng cho nàng cũng không chừng.” Tô Diên Trạch đặt chén trà xuống, “Hai vị đều nên nắm bắt cơ hội, nhưng ngàn vạn lần đừng đánh nhau, làm tổn thương hòa khí.” Nói xong mỉm cười, đứng dậy bỏ đi. Để lại hai tên kia mặt đối mặt trố mắt há mồm ngồi như trời trồng.

Tô Diên Trạch lên kiệu hồi phủ, trời vào thu đã không còn nóng nữa, bên tai thậm chí có gió mát lướt qua.

Hắn lật hai quyển sách trong tay, chợt nhớ tới đề tài bọn họ vừa nói.

“Lê Châu…” Ngón tay siết thật chặt, “Có lẽ cũng là một nơi không tệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.