Thanh Mai Dưỡng Thành Vai Ác

Chương 42





Sau khi Mặc Kỳ rời đi, vẻ mặt Tô Ngộ An trở nên lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt cũng chuyển từ chồng công văn trên mặt bàn đến ám vệ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng. 
 
Hai tay ám vệ trình lên thư tín “Bắc Cương cấp báo” vừa được lấy ra từ trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn khô khốc sau một thời gian lặn lội đường xa ra roi thúc ngựa. 
 

Tô Ngộ An cũng chú ý đến đôi tay cầm dây cương khô nứt rướm máu cùng với đôi mắt mệt mỏi đỏ ngầu của đối phương. 
 
Hắn nhíu mày, bảo người đi nghỉ ngơi trước, lúc này mới mở bức thư dính vết máu trong tay ra. 
 
Trên tờ giấy mỏng manh chỉ viết mấy câu ít ỏi, nét chữ cẩu thả nhưng có lực, thậm chí còn có thể nhìn ra được sự gấp gáp và tức giận của người viết thư. 
 
Chỉ cần liếc mắt đảo qua một vòng là đã có thể đọc xong nội dung, nhưng mấy câu chữ ngắn ngủi kia lại khiến ánh mắt Thái tử của một nước- Người mà cho dù Thái sơn đè đầu mặt vẫn không đổi sắc lại trở nên nặng nề. 
 
Sắc mặt Tô Ngộ An cực kỳ nghiêm nghị, ra lệnh cho Mặc Phong vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối: “Đi ngăn cản Mặc Kỳ lại, triệu Thế tử Tĩnh Quốc công, Chu Thượng thư và Vân Dương hầu đến nghị sự.’’
 
Ba mươi vạn đại quân Bắc Di đến xâm phạm trong lúc triều đình đang điều động một bộ phận binh sĩ duy trì trị an bởi vì dịch hạch lây lan khắp cả nước. 
 
Cho dù hắn đã chuẩn bị tinh thần khi dịch bệnh bùng phát và phản đối ý chỉ điều động phần lớn binh lính thủ thành, nhưng vẫn có một số ít người bị điều đi nơi khác, hơn nữa, bởi vì tình hình dịch bệnh lan rộng nên con số thương vong vô cùng nặng nề, bây giờ tổng số tướng lĩnh và binh lính thủ thành ở Bắc Cương cùng lắm cũng chỉ mười vạn người mà thôi. 
 
Trước tình hình già trẻ trên dưới trong cả nước đang hoảng sợ, tin vui lấy ít thắng nhiều gần như sẽ không bao giờ xuất hiện, huống hồ người Bắc Di vốn là một dân tộc hiếu chiến. 

 
Chỉ hy vọng những sắp xếp trước đây của hắn sẽ phát huy được một số tác dụng nhất định, tranh thủ trước khi quân tiếp viện đến chỉ để mất một vài thành trì mà thôi. 
 
Bởi vì trước đó Tô Ngộ An đã thân chinh ra chiến trường nên có đường dây tin tức riêng của mình, vì thế nhận được tin tức về trận chiến sớm hơn hai ngày so với triều đình. 
 
Chờ đến khi bọn họ đã thảo luận đại khái biện pháp đối phó xong thì trên triều đình mới bắt đầu không ngừng tranh luận về vấn đề này. 
 
Ban đầu tất cả mọi người đều sôi nổi mắng chửi hành động thừa nước đục thả câu này của bọn người Bắc Di, nhưng đến khi Hoàng thượng đặt ra vấn đề ai sẽ là người lãnh binh đánh giặc thì toàn bộ triều đình đang náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh. 
 
Những triều thần đứng thành mấy hàng đưa mắt nhìn nhau, mỗi một người đều có những tính toán của riêng mình. 
 
Hoàng thượng nhìn một đám người đang giả chết với vẻ mặt không vui: “Sao lại không nói lời nào, vấn đề của trẫm khó trả lời đến thế sao. Hay là giữa quốc gia rộng lớn này các ngươi không thể tìm thấy một người có thể dẫn binh đánh giặc.’’
 
“Thường ngày các ngươi đề bạt nhân tài cũng không phải là thái độ như lúc này.’’
 
Tất cả mọi người lại chờ đợi một lúc nữa, Tả tướng mới chậm rãi bước ra làm chim đầu đàn: “Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng Ngô tướng quân có thể.’’
 
Tả tướng phu nhân và Thục phi có quan hệ họ hàng, cho nên sớm đã đứng về phía nhị hoàng tử. 
 
Các vị đại thần vừa rồi vẫn luôn làm rùa đen rụt đầu lúc này lại sôi nổi thầm mắng Tả tướng cáo già. 
 
Mặc dù con chim đầu đàn thường hay bị nghi ngờ về lợi ích riêng mình, nhưng dù cho Ngô tướng quân không phải là sự lựa chọn tốt nhất thì cũng không thể phủ nhận điều này sẽ khiến Ngô tướng quân thêm phần ấn tượng trong sự cân nhắc của bệ hạ. 
 

Hộ bộ Thượng thư Bùi đại nhân cũng không cam lòng yếu thế đứng ra: “Mặc dù Ngô tướng quân dũng mãnh thiện chiến nhưng lại không có kinh nghiệm đối phó với người Bắc Di giống như Vương tướng quân.’’
 
“Thần tán thành.”
 
Một số đại thần đứng sau hai người đi đầu đều ra sức ủng hộ, ánh mắt nhìn nhau đều mang theo sự quyết liệt, trong lúc nhất thời bầu không khí căng thẳng khói lửa tràn ngập cả triều đình. 
 
Hoàng thượng ngồi trên cao không nói một lời, vẻ mặt khó đoán. 
 
Trầm ngâm một lúc lâu, Hoàng thượng mới chỉ người: “Thái tử cảm thấy thế nào?’’
 
Mãi đến lúc này, những người vừa rồi còn tranh cãi đến mặt đỏ tía tai mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng nhìn vị Thái tử điện hạ từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, phảng phất như không tồn tại này.
 
Thực sự không phải bọn họ không biết tốt xấu cố ý xem nhẹ Thái tử của một quốc gia, cho dù vị Thái tử điện hạ này còn trẻ tuổi đã xông pha chiến trường, thậm chí uy danh trong quân đội còn vượt qua phần lớn tướng sĩ trong triều đình. 
 
Nhưng mỗi khi Thái tử tạo được thành tích gì, hoặc là vị hoàng tử phe bọn họ làm ra chuyện ngu xuẩn không có đầu óc gì, tất cả bọn họ đều không hẹn mà cùng lấy việc Thái tử không thể sống sót đến khi tiếp nhận ngôi cao, không lâu nữa sẽ rời khỏi thế gian để nhắc nhở chính mình. 
 
Hơn nữa tất cả bọn họ đều biết, bên phía phe cánh của Thái tử, ngoại trừ bản thân Thái tử ra thì không còn bất cứ người nào có thể dẫn binh đánh giặc, hoặc nếu có thì chức vị cũng không đủ. 
 
Hoàng thượng vừa dứt lời, trong lúc tức thời, những ánh mắt hoặc là cảnh giác, hoặc là khinh thường, hoặc là bình thản đều đồng loạt dừng trên người Thái tử sắc mặt nhợt nhạt. 
 
“Nhi thần cho rằng Kim tướng quân có thể đảm nhận được việc này.”
 
Các triều thần có tâm tư khác đều thở phào nhẹ nhõm, Kim tướng quân vẫn luôn ở phe trung lập, hoặc có thể nói là chỉ nhất mực trung thành với Hoàng thượng, tuy nói về kinh nghiệm đối chiến với bọn người Bắc Di thì hai vị tướng quân còn lại đều không thể so với ngài ấy, nếu không phải vì tuổi tác đã cao thì ngài ấy quả thực là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng nghĩ đến khả năng Hoàng thượng bổ nhiệm ngài ấy là không cao, tất cả mọi người đều buông lỏng sự đề phòng trong lòng. 
 
Bọn họ vẫn luôn suy đoán rằng lần này Thái tử chắc chắn sẽ không xuất chinh, suy cho cùng ngoại trừ cơ thể suy nhược, một khi hắn rời khỏi Kinh thành thì chẳng khác nào đánh mất khả năng kiểm soát thế cục trong triều đình, chuyện này đối với mỗi một vị hoàng tử muốn tranh đoạt quả thực là cục diện không muốn đối mặt. 
 
Càng không nói đến việc vị trí Thái tử của Thái tử đang có nguy cơ không vững vì lý do cơ thể. 
 
Nhưng tất cả những chuyện này cũng chỉ là suy đoán của bọn họ lúc trước, bây giờ nghe được chính miệng Thái tử thừa nhận, bọn họ càng cảm thấy yên tâm. 
Khoảng thời gian trước bệ hạ liên tục mời thái y, lúc này ai nắm được binh quyền trong tay thì thêm một phần bảo đảm. 
 
Thấy Thái tử đã từ bỏ, người của hai bên hai bắt đầu cực lực đề cử người được chọn của phe mình với Hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng, một đám ồn ào đến náo động.
 
Sau khi hạ triều, Tô Ngộ An cũng không trở về Đông Cung mà đi đến một thiên điện nào đó thay thường phục rồi mang theo Mặc Thạch vừa mới ra ngoài làm việc trở về đi đến thôn Bạch Lâm. 
 
Thôn Bạch Lâm đang thiếu thuốc nghiêm trọng, mà dược liệu tiếp viện nhanh nhất cũng phải mất một thời gian nhất định mới có thể đến tay, vì thế Kim đại phu và một số vị lão đại phu liền đề nghị tìm kiếm dược liệu tại chỗ. Xung quanh thôn Bạch Lâm được bao bọc bởi núi đồi, thảm thực vật trên núi vô cùng phong phú, bình thường mỗi khi nghiên cứu một loại thuốc mới, bọn họ thường lên núi tìm kiếm một ít dược liệu mới để bào chế. Các thành phần trong phương thuốc ức chế dịch hạch cũng không có dược liệu gì quý hiếm, cho nên nghe được đề nghị từ Diệp Cẩn Dư, Lý tướng quân lập tức phái mấy chục binh lính đi theo đại phu của thôn Bạch Lâm lên núi hái thuốc. 
 
Lúc Tô Ngộ An đến nơi, Diệp Cẩn Dư đang chuẩn bị theo binh lính lên núi, trên cánh tay trái mang một cái rổ, tay phải cầm theo một cái quốc nhỏ, mái tóc đen nhánh được buộc gọn gàng bằng một mảnh vải bông nhỏ, rất ra dáng một tiểu cô nương nhà nông thanh tú xinh đẹp. 
 
Không phải nàng không muốn mang một cái sọt lớn hơn, mà bởi vì những thứ này đều là dụng cụ của người dân trong thôn được trưng dụng tạm thời, số lượng sọt có hạn, tất cả đều được những binh lính khoẻ mạnh mang theo. 
 
Diệp Cẩn Dư nhìn nam nhân anh tuấn ôn nhã đang đi về phía mình, vừa vui vẻ vừa cảm thấy hơi bối rối: “Ngộ An ca ca, hay là huynh cũng theo bọn ta lên núi đi?’’
 
Tô Ngộ An nhìn chiếc rổ trong tay nàng: “Ta cũng phải mang theo cái gì sao?’’
 
“Không cần không cần.”
 
Thấy hắn có thể đi cùng nàng vui mừng còn không kịp, sao có thể nỡ lòng để hắn giúp đỡ mình làm việc, hắn ở bên cạnh chịu trách nhiệm xinh đẹp là đã mang đến cho nàng động lực ngập tràn rồi. 
 
Nhưng nếu làm như thế thì có vẻ không được hay cho lắm, giống như đang cho người ta ra rìa vậy. 
 
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Cẩn Dư đưa chiếc rổ nhẹ bẫng trong tay đến trước mặt hắn.
 
“Huynh giúp ta cầm rổ đi, đợi đến khi ta đào được gì thì đưa cho ta.’’
 
Hai mắt Diệp Cẩn Dư sáng lấp lánh, cảm thấy bản thân mình vừa lương thiện lại thông minh, không chỉ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ khi được làm việc mà còn tránh được cảm giác xấu hổ khi nàng làm việc còn người ta lại không có gì để làm. 
 
“Tiểu Cẩn Nhi, bọn họ sắp xuất phát rồi.’’ Lam Oánh Nhi mang theo một cái sọt chạy đến từ phía xa và hét lên. 
 
Diệp Cẩn Dư vội vàng vẫy vẫy tay đáp lại với nàng ấy: “Biết rồi!’’ 
 
Lam Oánh Nhi nhận được câu trả lời của nàng lại nhìn thấy vị Thái tử đang đứng bên cạnh, lập tức chạy vào trong góc nhỏ kia lúc nào không biết. 
 
Diệp Cẩn Dư cũng đã tập mãi thành thói quen, quay đầu lại nói với Tô Ngộ An: “Chúng ta lên núi thôi.’’
 
Vị trí hiện tại của hai người bọn họ thực ra cũng được xem là ở giữa sườn núi, cho nên mới rồi mới bảo Lam Oánh Nhi đi xuống chân núi hỏi thăm thời gian xuất phát của những người khác, còn tại sao lại là nàng ấy đi, đương nhiên là nàng ấy biết khinh công, bay sẽ nhanh hơn.
 
Nói là lên núi không bằng nói là di chuyển từ sườn núi này đến một sườn núi khác, suy cho cùng, những thảo dược có thể sử dụng xung quanh vùng này đều đã bị một vài lão đại phu muốn lấy nguyên liệu tại chỗ đào hết rồi.
 
Đã không xuất phát cùng với nhóm binh lính rồi, Lam Oánh Nhi nửa đường không biết lại chạy đi nơi nào rồi, cho nên trên đường đi lên núi lúc này cũng chỉ có Diệp Cẩn Dư và Tô Ngộ An. 
 
“Dạo gần đây Ngộ An ca ca rất bận à?’’ Vừa nãy nàng chứng kiến quá trình Tô Ngộ An sai Mặc Thạch đi làm việc, một đống việc lớn nhỏ, chờ đến khi hắn trở về còn phải nghe Mặc Thạch báo cáo kết quả. 
 
Nghĩ đến việc đối phương vừa kết thúc buổi lâm triều đã phải lập tức vội vàng chạy đến đây kiểm tra tiến độ, Diệp Cẩn Dư lại âm thầm mắng chửi mình. 
 
Mặc dù nàng đến đây nói là hỗ trợ, nhưng thực ra một vài vị đại phu vẫn không tin vào khả năng của nàng, hầu hết các nhiệm vụ giao cho nàng đều là những việc lặt vặt không đáng kể, mặc dù bản thân nàng có lén lút nghiên cứu nhưng cũng không giúp được gì. 
 
“Nếu có chuyện gì mà ta có thể giúp được thì nhất định phải nói cho ta biết nhé, có lẽ ta vẫn có chỗ dùng được.’’ Diệp Cẩn Dư nói với giọng điệu không chắc chắn.’’
 
“Còn có ca ca nữa. Ừ… Lúc huynh ấy hồi kinh hình như có quen biết rất nhiều người, cũng có rất nhiều tin tức hay ho.’’
 
Tô Ngộ An nhìn dáng vẻ nghiêm túc bán đứng ca ca của nàng, buồn cười nói: “Ừ, ta sẽ, muội ở chỗ này đã quen chưa? Nếu thiếu cái gì có thể nói với Mặc Phong, hắn sẽ giúp muội, hoặc là bảo hắn chuyển lời đến ta.’’
 
Hai lần trước hắn gấp gáp rời đi, chỉ kịp để thân tín Mặc Phong bên cạnh mình ở lại chỗ này, sau đó cũng không rảnh rỗi hỏi thăm tình hình của tiểu cô nương. 
 
“Ta ở đây khá tốt, à, ta còn gặp được người quen nữa đấy.’’ Nghĩ đến đây, Diệp Cẩn Dư lại cảm thấy hơi buồn: “Chỉ là tỷ ấy bị nhiễm bệnh nên mới xuất hiện ở chỗ này.’’

 
“Chính là một cặp chủ tớ đã cứu giúp ta khi ta vừa mới đến Kinh thành, lúc Ngộ An ca ca đến tìm ta cũng đã gặp mặt qua một lần, huynh còn nhớ đúng không?’’
 
Thấy hắn gật đầu, Diệp Cẩn Dư có chút vui mừng, không thể ngờ hắn bận rộn như thế mà vẫn còn có thể nhớ rõ tai nạn nhỏ mà nàng đã từng gặp phải. 
 
“Bệnh tình của Phó cô nương được phát hiện sớm, sau khi dùng thuốc đã không chuyển biến xấu thêm nữa rồi.” Chỉ là những thứ này cũng không phải là trọng điểm mà nàng muốn nói.
 
“Lúc trước trong bức thư gửi cho huynh ta đã từng kể lúc còn nhỏ ta gặp một tiểu ca ca biết võ công đúng không? Ta đã gặp lại hắn, hơn nữa hình như hắn và Phó cô nương là một đôi.’’
 
Lúc Diệp Cẩn Dư nói những lời này, hai mắt lấp lánh ánh sáng bát quát, khi đối mặt với Tô Ngộ An giống như đang muốn nói: Mau hỏi ta đi, mau hỏi ta đi, huynh hỏi thì ta sẽ nói cho huynh nghe. 
 
Ánh mắt Tô Ngộ An như đang trầm tư chuyện gì đó, vô cùng nể tình lộ ra vẻ mặt tò mò: “Sao muội biết?’’
 
“Phó cô nương và nha hoàn của tỷ ấy được hắn đích thân đưa đến đây, hơn nữa không chỉ lần này thôi đâu.’’ Diệp Cẩn Dư nói suy đoán của mình và những gì nghe được từ Liên Kiều cho hắn nghe. 
 
Nói xong, lại mong chờ nhìn tiểu đồng bọn thần thông quảng đại của mình: “Muội đoán đúng không?’’ 
 
Tô Ngộ An vẻ mặt ôn hoà: “Đúng, ta cũng cảm thấy như thế. Chỉ là…’’
 
Diệp Cẩn Dư hỏi lại: “Chỉ là cái gì?’’
 
“Người có võ công lợi hại chưa chắc cái gì cũng đều lợi hại.’’
 
“Hả?’’
 
Nhưng Tô Ngộ An lại không nói thêm bất cứ điều gì nữa, chỉ hơi xoắn xuýt liếc mắt nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng đi vài bước về phía trước. 
 
Để lại Diệp Cẩn Dư vẫn còn ngơ ngác ở phía sau, lúc nãy nàng có nói võ công của tiểu ca ca rất lợi hại sao? Mặc dù nàng cũng nghĩ như thế, nhưng cái này không phải là điểm mấu chốt mà nàng vừa nói mà. 
 
“Này? Ngộ An ca ca, không phải bên đó, huynh đi ngược đường rồi.’’ Chỉ mới chốc lát mà sao lại đi xa đến vậy. 
 
Mặc dù vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra sao nhưng nghĩ đến có thể là do mình không đủ thông minh để lý giải được ý tứ sâu xa trong lời nói của người ta, Diệp Cẩn Dư cũng ngại ngùng không muốn hỏi thêm nữa. 
 
Lúc Diệp Cẩn Dư nói chuyện phiếm vẫn không quên nhiệm vụ đến đây của mình, vẫn luôn chăm chú nhìn xung quanh tìm dược liệu. 
 
Nghĩ đến chuyện Ngộ An ca ca của nàng không biết đường nên Diệp Cẩn Dư đã bảo hắn đi phía sau, còn mình thì đi phía trước cầm cái cuốc nhỏ phát bụi rậm cây rối trên đường đi. 
 
Thỉnh thoảng quay đầu lại nói chuyện với Tô Ngộ An, phát hiện hắn cũng đang tìm kiếm cái gì đó, cho là hắn cũng đang giúp đỡ tìm dược liệu giống mình, Diệp Cẩn Dư cũng không để ý nhiều. 
 
“Cẩn Nhi.”
 
“Vâng?’’ Diệp Cẩn Dư vừa mới tìm được một loại thảo dược đầu tiên trong ngày hôm nay, lúc quay đầu lại trên mặt còn mang theo ý cười. 
 
Vẻ mặt Tô Ngộ An khẽ ngập ngừng, chỉ chỉ vào một cây đại thụ cách đó không xa: “Chúng ta qua đó ngồi một lát đi.’’
 
Diệp Cẩn Dư lập tức lộ vẻ lo lắng, thảo dược cũng không quan tâm, theo bản năng đi về phía hắn: “Huynh cảm thấy khó chịu ở đâu sao?’’
 
Vừa dứt lời, nàng đã bắt đầu lục lọi chiếc túi trên người mình, cũng may lúc nãy nàng cố ý chạy về lấy chiếc túi này, trong đó hầu hết đều là những thuốc viên mà nàng đã chuẩn bị cho hắn. 
 
Tô Ngộ An dở khóc dở cười: “Không khó chịu, ta chỉ có chuyện muốn nói với muội thôi.’’
 
“À.’’ Diệp Cẩn Dư quay đầu lại nhìn thoáng qua cây thảo dược vẫn chưa đào được, khẽ chần chờ trong giấy lát, nhanh chóng chạy về phía đó, tay không vội vàng nhổ nó lên, sau đó lại gấp gáp xoay người đuổi theo Tô Ngộ An.
 
Trên con đường ngắn dẫn đến cây đại thụ có một tảng đá lớn chắn ngang đường, Diệp Cẩn Dư ngó nghiêng nhìn xung quanh, gần đó không có bất cứ cây bụi gai nào. Ngay khi nàng đang chuẩn bị tự mình leo lên bằng tay chân thì một bàn tay với các khớp xương rõ ràng lập tức xuất hiện trước mặt.
 
Chỉ trong chớp mắt, ý nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Cẩn Dư lại là: “Bàn tay này không chỉ thon dài, xinh đẹp mà khi nắm lấy còn lành lạnh, rất thoải mái.”
 
Lúc còn nhỏ cũng thế, bây giờ vẫn không hề thay đổi. 
 
Từ một bàn tay mà nghĩ đến vô số câu chuyện thần thoại về tài tử giai nhân mà mình đã đọc trong mấy năm nay, ngay dưới mí mắt chính chủ, những suy nghĩ trong đầu Diệp Cẩn Dư bắt đầu trở nên miên man bất định. 
 
Những mơ tưởng hão huyền của nàng duy trì chưa được bao lâu thì đã bị cắt ngang. 
 
“Có chuyện gì vậy?’’
 
Diệp Cẩn Dư hồi phục lại tinh thần liếc mắt nhìn nam nhân đang nghi hoặc một cái, nhanh chóng đặt bàn tay trái không dính bùn đất của mình lên, được vững vàng kéo lên tảng đá lớn. 
 
Có thể là do những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu càng theo tuổi tác tăng lên mà càng lúc càng nhiều, cũng có thể là do những ảnh hưởng trong vô thức từ mấy cuốn thoại bản quá lớn, cho dù đã ngồi xuống tảng đá lạnh như băng, cơn gió mùa thu thổi trong núi đã nhuốm cái lành lạnh, nhưng trên mặt Diệp Cẩn Dư vẫn duy trì nhiệt độ nóng bừng xấu hổ như trước. 
 
Diệp Cẩn Dư cúi đầu vân vê cây thảo dược vẫn còn mang theo bùn đất trong tay, ánh mắt như có như không lại không thể phớt lờ ở phía đối diện khiến nàng cảm thấy vô cùng bứt rứt không yên. 
 
Thử nghĩ mà xem, nhân vật chính mười vạn chữ của Tiểu Hoàng văn mà ngươi vừa mới lén lút tưởng tượng đang ở trước mặt ngươi, hơn nữa người này từ trước đến nay vẫn luôn là thần thượng không gì không làm được của ngươi, bây giờ còn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào ngươi. 
 
Ngươi còn có thể giữ được bình tĩnh được sao?
 
Chắc chắn là không rồi, bất cứ người nào cũng không thể bình tĩnh được!
 
Cả người Diệp Cẩn Dư đều không ổn rồi. 
 
“Ngộ An ca ca?’’
 
“Muội sợ sao?’’ Thực sự Tô Ngộ An cũng phải cảm thấy khó hiểu trước vẻ mặt phong phú của tiểu cô nương bên cạnh mình. 
 
“Không có, ta sợ cái gì chứ?’’ Diệp Cẩn Dư đột nhiên ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới chậm rãi nở nụ cười.
 
Nghe nàng nói như vậy, Tô Ngộ An cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại không hề nhận ra “nụ cười gượng gạo” của nàng. 

 
Thấy hắn không tiếp tục truy hỏi, Diệp Cẩn Dư cũng thở phào nhẹ nhõm, đến cả tâm trạng vẫn luôn khẩn trương căng thẳng cũng thả lỏng không ít. Thấy hắn ít khi bày ra dáng vẻ ấp a ấp úng trước mặt nàng, cũng hơi tò mò hỏi: “Ngộ An ca ca, huynh muốn nói chuyện gì?’’
 
Đối mặt với ánh mắt tò mò của tiểu cô nương, Tô Ngộ An khẽ ho một tiếng, vành tai trắng nõn dần dần biến thành màu hồng nhàn nhạt, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nàng không rời đi, trước khi nàng lộ ra vẻ lo lắng, dịu dàng nói: “Cẩn Nhi, muội đã có người yêu thích trong lòng chưa?’’
 
 “?”
 
Vẻ mặt Diệp Cẩn Dư tràn ngập sự khiếp sợ, vành tai hồng nhạt của Tô Ngộ An còn chưa kịp khuếch tán đi nơi khác thì đã thấy tiểu cô nương trước mặt dần dần đỏ bừng tựa như một con tôm chín, ánh mắt lập lòe né tránh cái nhìn chăm chú của hắn. 
 
Đôi môi tái nhợt mím chặt thành một đường thẳng tắp, ngay cả ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng của Tô Ngộ An cũng vội vàng rũ xuống, vì thế đã bỏ lỡ sự chột dạ trong mắt tiểu cô nương đang lén lút nhìn mình. 
 
Chột dạ cái gì?
 
Đương nhiên là Diệp Cẩn Dư đang nghĩ hắn đã phát hiện những tâm tư không thể nói của nàng với chính mình. 
 
Nếu như là bình thường, có lẽ nàng sẽ không bị tự dọa đến mức không ngừng tự mắng mình điên cuồng trong lòng, nhưng khi những suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn vặn vẹo, cộng thêm những tình tiết kinh điển trong vô số tiểu thuyết nàng đã từng đọc qua, Diệp Cẩn Dư có thể khẳng định, đằng sau những lời này còn ẩn chứa một hàm ý sâu xa khác. 
 
Mặc dù cảm thấy hơi lo lắng khẩn trương bởi vì phản ứng bất ngờ của tiểu cô nương, nhưng Tô Ngộ An cũng không vì thế mà lùi bước, nếu đã cố ý bỏ thời gian đến đây mà chỉ nói một câu không đầu không đuôi như thế, ngay cả hắn cũng tự khinh thường bản thân mình. 
 
“Cẩn Nhi?”
 
“Không.” Diệp Cẩn Dư khàn khàn nói: “Chắc là không… có.’’
 
Tô Ngộ An nói với giọng điệu thương lượng: “Nếu không thì…’’
 
Diệp Cần Dư thấp thỏm phập phồng chờ đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy hắn nói tiếp, nàng không thể không lặng lẽ chuyển ánh mắt vẫn luôn dính chặt trên cây thảo dược đến trên mặt người thiếu niên, khuôn mặt người thiếu niên ửng hồng, vẻ mặt có vẻ như gian nan lo sợ ấy khiến Diệp Cẩn Dư giật mình hoảng sợ.
 
Lúc này Tô Ngộ An cũng bất chấp sự rối rắm trong lòng, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Muội đừng lo lắng, ngồi yên, trước tiên nghe ta nói xong đã.’’
 
“Huynh nói đi.’’ Diệp Cẩn Dư dè dặt nói. 
 
“Cẩn Nhi có nguyện ý gả cho ta không?’’ 
 
Lời cầu hôn thẳng thắn giống như một tiếng sét ập xuống vẻ mặt ngơ ngác của Diệp Cẩn Dư. 
 
Cũng may huynh ấy không phát hiện ra suy nghĩ mờ ám của mình… Khoan đã, huynh ấy… Đang cầu hôn sao?’
 
Cây thảo dược vốn dĩ đã bị tàn phá đến mức dúm dó cuối cùng cũng không thể chịu được gánh nặng, thi thể nát bét đứt thành mấy khúc tuyên bố bỏ mình. 
 
Lượng tin tức trong câu nói này quá lớn, trong lúc nhất thời khiến một người phàm trần như nàng không thể tiêu hoá nổi, nàng phải từ từ suy nghĩ. 
 
Đối với Diệp Cẩn Dư mà nói, điều muốn nói của Tô Ngộ An hôm nay chẳng khác nào một bức tường dày nguyên bản, còn chưa kịp biến nó thành một tờ giấy dán cửa sổ mỏng manh thì đã thì người ta đạp đổ, một viên gạch còn rơi xuống người nàng. 
 
Hơn nữa người đạp đổ còn là người đứng ở bên kia bức tường. 
 
Tô Ngộ An cũng muốn cho tiểu cô nương có thời gian từ từ suy nghĩ, tốt nhất là nghĩ thêm càng nhiều lý do gả cho mình càng tốt, nhưng thời gian thực sự không cho phép, nếu không hôm nay hắn cũng không tuỳ tiện mang người đến đây thổ lộ. 
 
Nếu hôm nay không hỏi, hắn sợ sau này tiểu cô nương sẽ hối hận, thậm chí vì chuyện này mà xa cách mình, đó là điều mà hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
 
Tô Ngộ An cười khổ: “Ta biết ta đang làm khó muội, nhưng có lẽ hai ngày nữa ta sẽ phải rời khỏi Kinh thành.’’
 
“Cho nên, Cẩn Nhi, trong hai ngày này muội có thể trả lời ta được không?’’ 
Hắn nhìn tiểu cô nương vẫn còn đang sửng sốt khiếp sợ, giọng điệu ôn hòa mang theo một chút khẩn cầu. 
 
Diệp Cẩn Dư ngơ ngác nhìn người thiếu niên đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc, theo bản năng gật đầu: “Được.’’
 
Tô Ngộ An khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của tiểu cô nương, giải cứu cây thảo dược bị phanh thây trong tay nàng bỏ vào trong rổ. 
 
“Đi thôi, không phải còn muốn hái thuốc sao.’’
 
Diệp Cẩn Dư đang đắm chìm trong thịnh thế mỹ nhan, đầu óc vừa mới tỉnh táo một chút lại trở nên mơ hồ, bàn tay trống rỗng lại nhổ ngọn cỏ không biết tên ở gần đó tiếp tục vân vê.









 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.