Thanh Long Đồ Đằng

Chương 102: Phong vương




Cảnh Linh trợn mắt há hốc mồm, thật lâu không thể cử động.

“… Bắt lấy… Bắt lấy hắn!” Rốt cục đám người lúc này mới phục hồi ý thức, đồng loạt phát ra tiếng kêu kinh sợ đến lạc giọng: “Mau bắt lấy hắn!”

Sĩ binh nhất loạt ùa lên, xung quanh hỗn loạn bất kham. Trong bối cảnh đầy trời khói lửa, Cảnh Linh chỉ thấy Tạ Vân xoay người, đối hắn mỉm cười.

…Tạ Vân đã không còn là thiếu niên bạch y thắng tuyết ôn nhu xinh đẹp tuyệt trần trong trí nhớ hắn, nhưng nụ cười này trong hơi hơi tiếc nuối, lại mang theo vài phần láu lỉnh cùng tự đắc của tuổi trẻ, tựa như y cũng rất đắc ý với màn biểu diễn hoàn mỹ vừa rồi.

Ngay sau đó, y mở rộng hai tay, ngửa mặt hướng bình nguyên như một con chim trắng lao vút xuống!

Cảnh Linh thất thanh quát: “Tạ Vân!”

Hắn lao về phía bờ tường, lại chỉ thấy bóng trắng kia chợt lóe lên liền biến mất trong khói đen cuồn cuộn.

Cùng lúc đó, trên chiến trường, Đan Siêu trong tiếng hô to của Lý Kính Nghiệp lại quay đầu ngựa, ngược dòng người như hồng thủy chạy như bay mà đi!

Phịch!

Bụi mù nổi lên bốn phía, Tạ Vân hạ xuống mặt đất, trường mâu nhất thời từ bốn phương tám hướng đâm tới. Tạ Vân đứng dậy, vung tay thuận thế cướp cây trường mâu của một sĩ binh, xoay một vòng lưu loát như mây bay nước chảy, kình khí rít lên mạnh mẽ khiến cho tất cả mọi người miệng mũi phun máu lật ngược về phía sau.

“Tránh…đường…”

Hắc mã ở trong biển người tách ra một con đường máu, Đan Siêu ghì chặt dây cương, chiến mã hí lên giương cao hai chân trước. Thời điểm vó ngựa đạp thật mạnh xuống mặt đất, Đan Siêu cúi người một phen ôm lấy eo lưng Tạ Vân, lăng không nhấc lên lưng ngựa!

“Bảo ngươi ở tửu lâu chờ ta…”

Tạ Vân thuận tay ném trường mâu, chỉ nghe thanh âm trầm thấp của Đan Siêu xuyên thấu lồng ngực, che lấp tiếng chém giết rung trời quanh mình: “…Vì sao ta trở về tìm ngươi, ngươi lại không ở đó?!”

Tạ Vân thật lâu không có tiếp lời. Chiến mã dưới thân lao nhanh như điện chớp, xuyên qua biển người trên chiến trường. Một lúc lâu sau y mới ôn hòa mà mở miệng: “Hoàng đế bị giam trong Tử Thần điện, hiện tại chạy đến, còn đuổi kịp Hoàng hậu phía trước.”

…………..

Bên trong hoàng thành, phía ngoài đã được bao vây kín bởi thiết kỵ của Kiêu kỵ doanh. Tin tức Vũ Văn Hổ bị bắt giữ truyền đến, cửa cung trong ngoài nhất thời bùng nổ. Đúng lúc này Bắc Nha cấm quân chờ không thấy Tạ Vân đang thập phần lo âu, theo Cần vương quân tiên phong giết đến, dưới tình huống mơ mơ hồ hồ lại cực độ hỗn loạn liền giao thủ.

Bắc Nha dù sao cũng nguyện trung thành Thiên hậu đã lâu, tuy rằng khoảng thời gian này Tạ Vân bị giam lỏng, lại thêm cấm quân tinh nhuệ luân phiên lọt vào chèn ép, nhưng còn chưa tới nông nỗi phất cờ đường hoàng đứng ra chống đối Thiên hậu.

Trước mắt lại gặp Kiêu kỵ doanh oán cũ, trên chiến trường chém giết. Đám người Mã Hâm hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền giết một đường đuổi đến kho binh khí của Bắc Nha, điều ra hỏa khí cùng thủ nỗ, học tập Hoài hóa Đại tướng quân cách vách xưng ra cờ hiệu Cần vương, nhất cổ tác khí nâng cao sĩ khí giết vào hoàng thành.

Kiêu kỵ binh vừa phải đối kháng với Bắc Nha binh tinh mã cường, một bên lại bị Cần vương quân khí thế bừng bừng chém giết, lại thêm nhân tâm sớm đã tan rã, rất nhanh quân lính tan tác, cửa cung qua vài đợt tấn công rốt cục ầm ầm sập xuống.

“Giết…!”

Cả thành chiến hỏa, khói đặc che lấp mặt trời, một toà hoàng thành rộng lớn nhất thời biến thành một trường Tu La máu lửa. Đan Siêu dẫn quân giết đuổi đến Đại Minh cung, thẳng đến Tử Thần điện. Phía trước ùa ra một toán thị vệ quân định ngăn trở, nhưng Đan Siêu hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, trực tiếp giục ngựa xông lên, vừa mới đối mặt liền đem bảy tám địch binh trảm ngã xuống ngựa!

Tạ Vân nắm phía sau lưng áo giáp Đan Siêu, chỉ thấy đầy trời máu tươi đập vào mặt mà đến, liền nghiêng sang một bên tránh đi.

Ai ngờ động tác này của y biên độ hơi lớn, ngay cả khi đang chém giết Đan Siêu cũng cảm giác được, nhất thời đánh ngựa, quát lớn: “Giá!”

Chiến mã tinh thông nhân tính chợt tăng tốc, như tia chớp lao khỏi trận chiến. Phía sau mấy trăm kỵ binh nhất thời ùa lên, tiếng hô giết cùng đao binh va chạm khiến cho đại địa đều hơi rung lên.

Tạ Vân mẫn cảm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Thói quen xung phong liều chết trên chiến trường, quên ngươi ở phía sau!” Đan Siêu thản nhiên nói, không đợi Tạ Vân trả lời, liền giục cả người lẫn ngựa xông lên bậc thang!

Ầm!

Cửa điện đóng chặt liền chia năm xẻ bảy, then cửa bay tứ tung ra ngoài, đem bình phong bằng cẩm thạch ầm ầm đổ ngã. Trong điện vài vị Tể tướng đồng loạt sợ hãi đứng lên, lại chỉ thấy ngoài cửa điện một viên tướng quân xoay người xuống ngựa, thân ảnh mạnh mẽ ngược sáng, đi nhanh bước vào Tử Thần điện.

Trương Văn Quán gắt gao che ở trước giường bệnh, run giọng quát: “Nghịch… Nghịch tặc! Dám hành thích thí giá hay sao?! Ta liều mạng với ngươi!”

Mấy vị tể tướng râu mép hoa râm xúc động lên tiếng ứng thanh, nhưng mà ngay sau đó, vị tướng quân kia đứng lại giữa điện, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn, quỳ một đầu gối xuống đất: “Thần Đan Siêu cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội!”

Đại điện nháy mắt lâm vào tĩnh lặng, Hoàng đế run run rẩy rẩy mà từ phía sau Trương Văn Quán ló đầu ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủn hơn tháng vậy mà tiều tụy già xọm đi, thật lâu sau mới phát ra âm thanh khàn khàn nghẹn ngào: “Đan khanh không có phụ trẫm a…!”

Vài vị Tể tướng cùng thất thanh khóc rống.

“Thông tri cho Anh quốc công, thánh giá an toàn không việc gì, cấp tốc phái một ngàn tướng sĩ bảo hộ Tử Thần điện.”

“Thiên hậu ở nơi nào? Bảo hộ Chu vương, Ký vương, ngăn chặn Đan Phượng môn!”

“Nghiêm cấm quấy nhiễu bá tánh, đoạt lấy cung thất. Người vi phạm chém, lập tức hành quyết!”

Quân lệnh từ Tử Thần điện từng đạo phát ra, Hoàng đế rốt cục an tâm một chút, hạ lệnh triệu tập văn võ bá quan tiến đến hộ giá. Sau đó hắn lại run run rẩy rẩy được vài vị tể tướng đỡ lên tựa vào cạnh giường, uống vài ngụm thuốc, bỗng nhiên thoáng nhìn đến chỗ khuất trong đại điện phía sau Đan Siêu có người, đang nhàn nhã mà ôm cánh tay đứng ở nơi đó.

Hoàng đế bỗng nảy sinh nghi ngờ: “Ai ở kia?”

Tạ Vân thong thả ung dung đi ra, khom người, mỉm cười nói: “Tham kiến bệ hạ!”

“…Ngươi! Ngươi như thế nào ở đây!” choang một tiếng giòn vang, Hoàng đế đánh rơi chén thuốc, cả giận nói: “Đan khanh…Đan khanh! Mau tới đem nghịch thần này tha đi ra ngoài, mau tới…”

Đan Siêu liếc mắt nhìn Tạ Vân khí định thần nhàn một cái, lưu loát tiến lên nửa bước, ẩn ẩn đem y chắn phía sau mình.

“Bệ hạ không cần lo lắng, Tạ Thống lĩnh sớm đã bỏ tà theo chính. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn bị Thiên hậu giam cầm ở trong cung. Vừa rồi tại Minh Đức môn, cũng là Tạ Thống lĩnh liều chết nội ứng ngoại hợp, giúp Cần vương quân mở ra cửa thành, ta mới có thể đúng lúc tới cứu giá…”

Hoàng đế vẫn là nửa tin nửa ngờ, ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nhưng mà Tạ Vân lại chỉ mỉm cười không nói, ánh mắt dừng lại trên tấm lưng vững chãi của Đan Siêu.

“Đại tướng quân!” Đúng lúc này thân binh từ ngoài điện tiến vào, thất thanh rống to: “Hai ngàn loạn đảng hộ vệ Thiên hậu, đang hướng bên này đánh tới!”

Trong điện người người sắc mặt rung động, khuôn mặt Hoàng đế đầy nếp nhăn nhất thời biến thành một mảnh tro tàn.

“Không đáng lo ngại!” Tạ Vân lại bỗng nhiên trầm giọng nói: “Bắc Nha cấm quân tinh nhuệ giờ phút này đang canh giữ ngoài điện, lại thêm hơn trăm kỵ binh Đan đại tướng quân mang đến, đủ để cùng loạn đảng kéo dài một khắc. Trước mắt bên ngoài hơn phân nửa hoàng thành cũng đã được Cần vương quân khống chế, chỉ cần viện quân của Anh quốc công đúng lúc đuổi tới, liền có thể đem loạn đảng một lưới bắt hết, không cần kích động.”

Y dừng một chút, xoay người đi hướng ra ngoài điện: “Đan Tướng quân ở trong điện bảo hộ bên người thánh giá, để thần đi chỉ huy tướng sĩ ứng chiến…”

Ba một tiếng vang nhỏ, Đan Siêu nắm chắc cổ tay Tạ Vân.

Tạ Vân ấn đường hơi hơi nhíu lại, chỉ thấy Đan Siêu rút ra Thượng phương bảo kiếm bên hông, đối Hoàng đế đang trên giường bệnh quỳ một gối xuống: “Bệ hạ! Thiên hậu giết hại trung lương, yến trác hoàng tôn, giam cầm thánh giá, mưu nguy xã tắc; Nếu không nhổ cỏ nhổ tận gốc, chỉ sợ lại ở phía sau bệ hạ gieo hại vô cùng. Thần nay tử tội, nguyện lấy Thượng phương bảo kiếm tru diệt Thiên hậu cùng với sĩ binh ngoài điện. Thỉnh bệ hạ giáng chỉ!”

Từng câu từng chữ khí phách trảm đinh chặt sắt, mọi người trong điện nhất thời động dung.

Tiếng hò hét từ xa đến gần, ngoài điện vang lên tiếng chém giết kịch liệt, tiếng binh khí va chạm cùng tiếng ngựa hí từ bốn phương tám hướng truyền vào Tử Thần điện minh hoàng rực rỡ. Hoàng đế thở hổn hển mấy hơi, ngoài dự đoán lại không lập tức đáp ứng, mà chậm rãi lắc đầu: “Không vội! Trẫm muốn… chiếu lập Thái tử trước!”

Bùm vài tiếng, đám Tể tướng nhất loạt quỳ xuống đất. Tạ Vân phía sau Đan Siêu hơi hơi biến sắc.

“Đích tử Lý Hiển, nhật biểu anh kỳ, thiên tư túy mỹ, tái kê điển lễ, phủ thuận dư tình; cẩn cáo thiên địa, tông miếu xã tắc, thụ dĩ sách bảo, lập vi Thái tử, chính vị Đông Cung…”

Hoàng đế liên tục ho khan, Trương Văn Quán lê đầu gối đi mấy bước bi thương gọi: “Bệ hạ!”

Hoàng đế khoát tay áo:

“Hoài hóa Đại tướng quân Đan Siêu, phẩm cách cao quý, trung thành tận tâm, mấy lần cứu giá có công, vì Đại Đường giang sơn xã tắc ta lập nhiều công lao hãn mã. Hiện đặc biệt ban thưởng phong Bình vương khác họ, kiêm Điện trung giám đồng, cùng Trung thư môn hạ tam phẩm, nắm giữ Huyền Vũ môn tả hữu dồn doanh, khâm thử!”

…Ngay cả Đan Siêu đều có chút sợ run, Bình vương?

Vậy mà lại phong vương khác họ?

Nhưng chỉ trong thoáng chốc kinh hoàng qua đi liền nổi lên tự giễu nồng đậm – Nếu hắn ở kinh thành lớn lên, trước mắt không chừng cũng nên có một cái mũ Vương gia xứng đáng mới đúng, ngược lại lúc này phong vương chỉ là trăm sông quy về một biển.

Bất quá, nếu mà Hoàng đế lúc này biết thân thế hắn, chỉ sợ sẽ không mừng rỡ như điên nhận tổ quy tông, mà là quá sợ hãi, sau đó hẳn sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ tai hoạ ngầm cực lớn của mình mới phải.

“Bệ hạ,” Đan Siêu cúi đầu thật thấp, tầm mắt trầm tĩnh dừng trên nền gạch vàng óng trước mặt, nói: “Thứ cho thần không thể tiếp chỉ.”

Hoàng đế nghi hoặc nói: “Vì cái gì?”

“Thần bình sinh mong muốn, bất quá chỉ là quy ẩn Mạc Bắc mà thôi. Trường An phú quý nhất thời thoảng qua, sau sự việc lần này, thỉnh bệ hạ cho phép thần giải kiếm trí sĩ, thần vô cùng cảm kích.” Nói xong Đan Siêu sạch sẽ lưu loát mà lạy xuống.

Lần này biến thành Hoàng đế kinh sợ: “Trẫm vốn muốn ái khanh phụ chính, ái… Ái khanh đây là vì sao?!”

“Đan Siêu thân thế quỷ bí, mưu toan soán quyền. Bệ hạ còn dám lập hắn làm phụ chính vương khác họ, ngài là không cần giang sơn này nữa sao?!”

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Thiên hậu một phen đẩy ra cửa điện lung lay sắp đổ, trên làn váy cung trang đẹp đẽ quý giá dính đầy máu tươi, bên cạnh người một tên thị vệ cuối cùng trên lưng trúng mũi tên, chợt phun máu mà ngã xuống!

Bậc tam cấp ngoài Tử Thần điện tiếng bước chân ầm vang. Đám người Mã Hâm, Ngô Đình đằng đằng sát khí xông vào, quát: “Bệ hạ cẩn thận!” “Thống lĩnh cẩn thận!”

Mọi người đồng loạt kinh hãi đứng dậy, Hoàng đế mi phong kịch liệt nhảy vài cái, còn chưa kịp lên tiếng, liền chỉ thấy trong kim điện quét qua một đạo hàn quang rộng lớn, là Thượng phương bảo kiếm leng keng ra khỏi vỏ.

Thân pháp Đan Siêu nhanh đến cơ hồ không thấy rõ, toàn bộ người trước mắt chỉ thấy tàn ảnh của hắn, ngay sau đó hắn đã xuất hiện ở trước mặt Thiên hậu!

…Một kiếm này kỳ thật phi thường nguy hiểm. Bởi vì Hoàng đế còn chưa hạ chỉ tru diệt Thiên hậu, Đan Siêu hành động như thế là tự tiện làm bậy, không khác gì đại nghịch bất kính.

Nhưng mà một khắc kia không ai phản ứng kịp, liền mấy ngày sau chính mình cũng chỉ có thể cảm giác được quang mang rét lạnh từ trên đầu bổ xuống, trong phút chốc gần ngay trước mắt …

Ầm!

Tiếng kim loại giao nhau đinh tai nhức óc, vang vọng quanh quẩn thật lâu.

Kiếm phong khó khăn dừng lại trước ấn đường Thiên hậu một tấc. Động tác Đan Siêu chững lại. Theo ánh mắt của hắn nhìn tới, Thượng phương bảo kiếm bị một thanh cương đao vết máu loang lổ ngăn lại. Mà người cầm đao rõ ràng lại là Tạ Vân.

Trong khoảng cách năm bước, Tạ Vân đoạt lấy cương đao của Mã Hâm lướt nhanh đến, chặn lại một kiếm trí mạng kia!

“…” Đôi mắt thật sâu lợi hại như mắt chim ưng của Đan Siêu chăm chú nhìn Tạ Vân. Một lúc lâu hắn mới dùng thanh âm trầm thấp chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, hỏi: “Vì cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.