Thanh Huyền

Quyển 1 - Chương 49: Băng ngọc




Lúc Thẩm Luyện lên Già Lam Sơn thì đôi cha con hồ tiên kia đã biến mất không tung tích, tựa như chưa từng xuất hiện trên đời.

Miếu cổ hoang tàn đổ nát, nơi nào cũng thấy rõ điều đó, thậm chí cả mạng nhện cũng giống như đã kết rất lâu rồi.

Khung cảnh ngày hôm đó lại không nhìn ra nửa phần, sân viện sạch sẽ ngăn nắp trước kia hóa ra lại là ảo giác, từ đó có thể thấy pháp lực của lão hồ tiên kia rất tinh thâm.

Mặc dù Thẩm Luyện biết đối phương đã đi rồi, nhưng sớm muộn sẽ gặp lại mà thôi, hy vọng đến lúc đó hắn đã vào Tiên đạo.

Danh Kiếm sơn trang ở vùng Đông Bắc, lộ trình từ Thanh Châu đến Danh Kiếm sơn trang có đến ba nghìn dặm đường.

Không có đường thủy nên Thẩm Luyện phải đi đường bộ.

Quốc gia nơi Thẩm Luyện sinh ra gọi là Đại Ngụy, định đô ở phía bắc, trước giờ có truyền thống du học, Thẩm Luyện mang theo bội kiếm, khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn đã nghĩ ngay hắn là sĩ tử du học của thế gia nào đó.

Điểm duy nhất khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là bên cạnh hắn không có người hầu.

Thẩm Luyện chỉ mang theo một túi vàng lá, ngoài ra thì không còn vật gì khác nữa, trông đơn giản gọn gàng hơn cả những kẻ đi phượt ở kiếp trước.

Một trận mưa to tới quá đột ngột, còn ba trăm dặm nữa là đến Danh Kiếm sơn trang, Thẩm Luyện cũng không muốn đi tiếp mà tìm kiếm một chỗ để vào tránh mưa.

Sau một lúc Thẩm Luyện tìm được một trang viện rộng lớn, bất ngờ đập vào mắt hắn là ba chữ 'Tô Gia Bảo'.

Ánh mắt hắn hơi nhíu lại, trong lòng cảm thấy rung động, ba chữ 'Tô Gia Bảo' kia hiển nhiên không biết dùng binh khí gì một mạch khắc thành.

Giống như nước chảy mây trôi vậy, vô cùng tự nhiên.

"Người trong nhà này chỉ sợ cũng là người trong giang hồ." Thẩm Luyện nghĩ thầm, kể cả không phải người trong giang hồ, e là kẻ khắc chữ cũng thuộc loại người luyện nội khí thành công, chỉ tính riêng ba chữ tự nhiên như mây trôi này, Thẩm Luyện tự hỏi mình cũng khó mà khắc ra được.

Võ đạo đến phần cuối sẽ tương thông với Tiên đạo.

Thẩm Luyện trong chớp mắt sinh ra cảm giác này.

Sự huyền diệu của ba chữ kia, chỉ có người tinh thần mẫn cảm như Thẩm Luyện mới có thể cảm nhận được ý vận như nước chảy vô tận trong đó, nếu xét về thư pháp mà nói thì không được đẹp cho lắm…

********

Lúc này Thẩm Luyện đang ở trong Tô Gia Bảo, đại sảnh đã có không ít người tránh mưa.

Mưa xuân lạnh lẽo tối tăm, chủ nhà hiểu ý nên mang lò lửa ra, xua đi rất nhiều ý lạnh.

Trong đó có một đám người mang theo đao kiếm, trang phục chỉnh tể, mi tâm hiện ra vẻ dũng mãnh.

Dẫn đầu là một thanh niên chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, tuy rằng bị người khác vây xung quanh, vóc người cũng không phải to nhất, nhưng có một loại khí phách khó tả, dưới lớp trang phục kia, nhìn sơ qua Thẩm Luyện vẫn có thể thấy huyết khí dồi dào sung mãng của hắn.

Đại sảnh vốn có lò lửa, nhưng lúc Thẩm Luyện an tọa, thần ý thấp thoáng phát hiện ra bản thân người thanh niên này chính là một cái lò lửa lớn, quả thật xứng với một câu 'khí huyết tràn đầy'.

Đương nhiên Lăng Xung Tiêu đến cảnh giới hàng Bạch Hổ cũng có thể khóa lại phần lớn tinh lực không cho tiết ra ngoài, nhìn giống như người bình thường, nếu thật sự bạo phát, hắn vẫn vượt xa người thanh niên này.

Nhưng Lăng Xung Tiêu là nhân vật bậc nào chứ, thanh niên này có thể hơi so sánh với hắn thôi cũng coi như là cao thủ rồi.

Ngoại trừ đám người này, còn có một đầu đà (1) tóc ngắn.

Lúc Thẩm Luyện nhìn hắn, đối phương cũng đúng lúc nở nụ cười với Thẩm Luyện, dường như không có ác ý.

Ngoài ra còn có ba kẻ không rõ lai lịch, thân hình cao lớn, trông rất nguy hiểm.

Ba người kia không biết vô tình hay cố ý mà đều nhìn chằm chằm về phía người thanh niên bị vây quanh.

Vẻ mặt ẩn chứa sát khí, tựa hồ sẽ động thủ bất cứ lúcn ào.

Còn người thanh niên kia cũng âm thầm đề phòng ba người này, sắc mặt lạnh lùng.

Có vẻ như hai bên ngầm hiểu nhau và đang chờ đợi điều gì đó, tạm thời vẫn chưa động thủ.

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm xuân, ầm ầm ầm, vang vọng không dứt.

Một vị công tử trẻ tuổi mặt mang ý cười thản nhiên xuất hiện trong đại sảnh.

Lúc này mặc dù mưa sa gió giật, hàn khí bức người nhưng trong tay hắn lại cầm một cây quạt giấy, thần thái tuấn tú khó nói thành lời.

Nếu chỉ xét khuôn mặt thôi thì hiển nhiên hắn và Thẩm Luyện mỗi người mỗi vẻ, chẳng qua công tử trẻ này hòa nhã hơn Thẩm Luyện một chút, rồi lại nhiều hơn một phần ngang ngạnh…

Đợi đến khi công tử trẻ kia đi vào, mấy kẻ mặt mũi hung ác lúc trước đột nhiên hiện ra hỉ sắc.

Ba người kia lần lượt đứng lên, nhóm của người thanh niên cũng đã đứng lên.

Bầu không khí ngưng trệ, có thể bộc phát bất cứ lúc nào…

Công tử trẻ chỉ vào người thanh niên, ngón tay trắng như ngọc, dưới ánh đèn dầu mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu, ai cũng không cho rằng người như vậy sẽ có bất kỳ lực sát thương gì.

"Ngươi chính là Lý Tráng."

Giọng nói hắn trong trẻo, tựa như châu rơi ngọc vỡ.

"Chính là tại hạ, Lý Tráng của Thuận Phong tiêu cục, không biết tôn giá là ai, chắc Mạn Bắc tam hùng dọc đường bám theo ta cũng có liên quan với ngươi nhỉ." Khí tức của Lý Tráng chất phác thật thà, lời nói ra lại âm vang mạnh mẽ, có phong độ của một đại tướng.

"Làm sao ngươi biết ba tên đại ngốc này có liên quan tới ta." Công tử trẻ lười biếng hỏi.

Ba người thân hình cao to, hung thần ác sát chính là Mạn Bắc tam hùng lừng danh giang hồ, giết người như cắt cỏ, quả thật là liều mạng bậc nhất.

Ba người họ cùng nhau lớn lên, thân nhau như huynh đệ, lại có một bộ liên kích chi pháp nên qua nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai làm gì được bọn họ.

Nhưng bọn họ đã mai danh ẩn tích năm năm qua, giang hồ đồn rằng họ đã chết trên tay Lăng Xung Tiêu, không ngờ rằng vẫn còn sống khỏe mạnh đến giờ.

Lúc đầu Lý Tráng cũng không nhận ra ba người này, mãi đến khi hai phe giao thủ một lần mới nhận ra lai lịch võ công của đối phương.

Hắn đã mất đi hai huynh đệ, trong lòng phẫn nộ nhưng vẫn cố gắng kềm chế. Lý do Mạc Bắc tam hùng đến cướp chuyến tiêu này hắn vẫn còn không rõ ràng.

Mãi đến khi vị công tử trẻ này xuấn hiện hắn mới suy đoán ra.

Lúc này quan trọng nhất là kéo dài thời gian chờ viện binh đến giúp.

"Bởi Mạn Bắc tam hùng dù có bản lĩnh to lớn đi nữa cũng không dám đến cướp chuyến tiêu của ta." Lời nói của Lý Tráng trong thô có mảnh, vừa không chọc giận Mạn Bắc tam hùng, đồng thời âm thầm thăm dò lai lịch của công tử trẻ kia.

"Ha ha, Danh Kiếm sơn trang thì tính là gì, Băng ngọc ngàn năm này chính là thứ tiểu thiếu gia bọn ta bắt buộc phải có, nếu như ngươi thức thời thì ngoan ngoãn dâng lên đi." Một người lớn tuổi nhất trong Mạc Bắc tam hùng nói.

Lý Tráng cười dài một tiếng, nói: "Không biết vị Tiểu chủ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, không ngờ lại khiến cho Mạc Bắc tam hùng coi thường cả Danh Kiếm sơn trang."

Công tử trẻ gọi là 'Tiểu chủ' hơi mỉm cười nói: "Ta là ai, ngươi còn chưa xứng hỏi, Băng ngọc ngàn năm này thật ra cũng không phải vật quá quý hiếm, cũng do tên Diệp Lưu Vân kia không đủ tự tin, muốn dùng nó để đi qua 'Vấn Tâm Lộ', cái gọi là công tử đệ nhất giang hồ xem ra cũng chẳng có gì ghê gớm cả."

"Ta không dám nói Diệp Lưu Vân là công tử đệ nhất gì, cũng không biết 'Vấn Tâm Lộ' là chỗ nào, nhưng võ công, học thức, nhân phẩm của hắn tại hạ đều kính trọng cả, thiết nghĩ Tiểu chủ các hạ có lẽ đã hiểu lầm gì với hắn rồi." Vẻ mặt của Lý Tráng tỏ ra nghiêm nghị.

"Ta thì có hiểu lầm gì với hắn chứ, ngươi cũng đừng kéo dài thời gian, ta biết ngươi xuất thân từ Phục Ma Tự, chính là ngôi miếu hoang này, hai trăm năm trước đã luyện thành Đại Lực Kim Cương Chưởng, cũng luyện đến tầng thứ sáu của Kim Chung Tráo… Thế này đi, ta để cho ngươi đánh ta một chưởng trước, xem thân thể này của ta có mạnh hơn Kim Chung Tráo của ngươi không, nếu như ta bình an vô sự, ngươi lại nhận một chưởng của ta, nếu ngươi bị thương, đồ vật đưa ta, ta cũng không muốn tạo thêm sát nghiệp."

-----oo0oo-----
Chú thích:
(1) Đầu đà: nhà sư đi khuất thực


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.