Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 6




Sau trận tranh cãi, Yến Từ thuận theo nương nương, đem toàn bộ số băng bị động tay động chân còn thừa ném đi, tất cả đều dung hòa vào tuyết.

Tuyết trắng mênh m.ô.n.g phủ kín vạn vật. 

Cung Hoài Từ khôi phục vẻ yên bình vốn có, nhưng bên trong lại sóng ngầm dữ dội.

Yến Từ an phận cùng lắm chỉ được nửa năm, liền hẹn gặp ta vào canh Tý, ngồi dưới cửa sổ Ngự Thiện Phòng, chia nhau khoai mật và cùng bàn mưu kế.

“Nếu phụ hoàng ch, người kế vị sẽ là Thái tử Yến Thanh. Nếu Yến Thanh ch thì sẽ đến lượt Yến Trạm ngoài cung với thanh danh vang dội.”

Hắn lẩm bẩm nói: “Trước khi độc sát phụ hoàng, ta phải dọn hai tảng đá này trước. Quan Kỳ, ngươi nói xem, nên xử hoàng huynh tốt của ta như thế nào đây?”

Ta làm động tác trảm lợn, hắn cười: “Hắn tuy ngu xuẩn hơn lợn, nhưng xử lý hắn không dễ bằng xử lý một con lợn đâu.”

Bỗng nhiên, bụi cây bên cạnh phát ra tiếng động, cắt ngang lời Yến Từ định nói. Tiếng mèo kêu vang lên, Yến Từ nói: "Mèo hoang tới kiếm ăn rồi."

Lời chưa dứt, ta đã thấy tay hắn ra hiệu, lập tức lao vào bụi cây, bắt được kẻ rình rập.

Tên thư đồng bị ta bịt miệng sợ hãi không thôi, Yến Từ vén bụi rậm ra, ngữ khí lạnh lẽo: 

"Hóa ra không phải là mèo hoang, mà là mèo nhà của Thái tử điện hạ."

Tên này là thư đồng của Yến Thanh, Văn Mục. 

Nghe nói Văn Mục rất giỏi viết Khải thư dáng hoa mai, không ai trong cung có thể sánh kịp.

Đối với ta mà nói, Khải thư hoa mai còn không bằng chè ngọt hoa mai. Điều khiến ta ấn tượng rõ về Văn Mục không phải là chữ đẹp của hắn, mà là thứ dưới háng của hắn.

Cả ta và Yến Từ đều từng chui qua háng của Văn Mục, ngay lúc ta đang chui, hắn còn ngồi trên đầu ta cười khanh khách.

16

Yến Từ ung dung thong thả nung kìm sắt, mười phần từ tốn mời Văn Mục đừng la to làm phiền người khác, chỉ cần giải thích rõ ràng mục đích đến đây là được.

Văn Mục bị trói chặt như gà gô, sợ đến mức đũng quần ướt đẫm, chỉ thiếu điều khai luôn màu quần lót.

Hắn nói, hắn chỉ đến đây để tiểu tiện. Hắn nói hắn chỉ nghe được một câu duy nhất, đó là câu "Mèo hoang tới kiếm ăn rồi" mà Yến Từ đã nói.

Yến Từ mỉm cười: "Cung Vĩnh Thanh ở phía đông, ngươi chạy tới nơi này để tiểu tiện, ban đêm ngươi nhàn rỗi như vậy sao?"

Hắn ghét nhất là người nói dối, vốn định dùng d.a.o phay để cạy móng tay Văn Mục, nhưng trước khi ra tay lại lẩm bẩm làu bàu: "Như vậy thì không viết chữ được nữa."

Yến Từ hỏi ta sợ nhất cái gì. Ta chỉ vào răng mình, ta sợ nhổ răng.

Yến Từ nóng lòng muốn thử, nói sẽ nung kìm đỏ rồi nhổ răng. Trước khi động thủ, hắn quay lại nhúng chiếc kìm đỏ rực vào thùng nước.

"Thật đáng tiếc!" Yến Từ tiếc nuối thốt lên: 

"Nhổ răng thì hắn sẽ la loạn, vẫn nên là cạy móng tay thì hơn."

Yến Từ cứ đổi tới đổi lui, còn Văn Mục thì thấp thỏm lo lắng, m.á.u còn chưa chảy một giọt mà lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Một tay Văn Mục bị trói, tay còn lại run rẩy cầm cành cây khô viết chữ trên mặt đất.

Hắn viết một câu, Yến Từ đọc một câu, tôi liếc qua một câu. Hắn viết rất nhiều, lại dài dòng rườm rà, nhưng chung quy lại chỉ có một việc.

Bệnh tình của Yến Đế bộc phát kỳ lạ, Yến Thanh bắt đầu nghi ngờ sự việc do Yến Từ làm nên phái người đến thăm dò.

17

Dọa tới dọa lui, rốt cuộc cũng chỉ moi được bấy nhiêu tin tức. Hỏi thì đã hỏi xong, nhưng giờ nên xử lý hắn thế nào đây?

Yến Từ nói, bất kể hắn có nghe thấy hay không, đều tính là đã nghe thấy, mà nghe thấy rồi thì phải ch.

Được rồi, xem ra ta lại phải gi*t lợn rồi. Ta mài d.a.o xoèn xoẹt, Văn Mục kinh hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu: "Đợi... đợi đã, không thể gi*t ta!"

Hắn nói nhanh như gió: "Ta là thư đồng của Thái tử Yến Thanh, nếu ta ch, Thái tử sẽ không để yên đâu!"

Yến Từ cầm cây kìm lên: "Quan Kỳ, nhân tài bên cạnh Tam hoàng huynh nhiều như vậy, sao lại giao trọng trách cho một thư đồng nhỏ bé như này đây?"

Không đợi ta trả lời, đã có chất lỏng ấm áp chảy dọc gò má ta, đưa tay sờ thì thấy là m.á.u đỏ thẫm.

Trong khoảnh khắc, Văn Mục giống như bao thiếu nữ bị đưa lên bàn ăn của Yến Đế, không tiếng động mà ch.

Trước khi ta kịp động thủ, Yến Từ hỏi ta: 

"Quan Kỳ, ngươi sẽ mang cá vược nướng đến cho ta nữa chứ?"

Ta gật đầu. Hắn xoa đầu ta rồi bảo ta động thủ. Ta giơ d.a.o lên, c.h.é.m xuống, xử lý Văn Mục giống như đã từng làm với Tô Tiến Bảo.

Chôn xong t.h.i t.h.ể của Văn Mục, Yến Từ mang đầu Văn Mục đi, sau đó quay lại.

Đầu là bộ phận dễ nhận diện nhất của một người, ta đoán hắn đã tìm nơi kín đáo để giấu nó.

Tất cả giày, tất và áo ngoài dính m.á.u đều bị ta cởi ra, rồi dùng một ngọn lửa đốt sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tay chân ta lạnh cóng, phải ngồi cạnh lửa để sưởi ấm. Yến Từ bọc ta vào chiếc áo choàng lớn, nheo mắt thích thú: "Quan Kỳ, ấm không?"

A di đà phật! Máu ấm, than ấm và chiếc áo choàng của Yến Từ cũng rất ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.