Thanh Bình Nhạc

Chương 14




Ta còn là không biết thần tiên có thể hay không có nhân thân ( là hình người đó😀) , kĩ thuật thế nào, thế nhưng ta biết người hôn ta hôm nay nhất định không phải thần tiên .

Hắn nói cho ta biết hắn gọi Tàn Mặc, hắn nói ta gọi hắn là Mặc thôi . Chốn võ lâm người ta gọi hắn là “Tuyệt công tử” , là một đại nhân vật, tuy rằng ta không biết cái gọi “Tuyệt công tử” này có ý nghĩa gì đặc biệt .

Chờ ta rốt cục uy no bao tử của ta rồi , Tàn Mặc giúp ta mặc quần áo , thấy chiếc nhẫn trên cổ ta , hắn hỏi là của ai cho . Ta trả lời là mẫu thân ta cho , hắn cười tủm tỉm ôm lấy đầu ta , nói , “Ta đây sẽ yêu thương ngươi gấp bội lần .” .

Sau đó nhìn ta, nhìn từ đầu đến chân, còn nói cái gì thú vị thú vị, thật là có thú. Nói ta cuộc đời thiệt thú vị a… Cư nhiên là ta… Không ngờ lớn lên , lại khả ái như vậy …

Nói chung, ta một câu cũng nghe không hiểu , hỏi hắn đang nói cái gì, hắn lại nói “Ngươi là người của ta.”

Nói như thế khiến mặt ta lại nóng hầm hập.

Tàn Mặc ôm ta bay trên đường ba ngày ( Khứ : Ách , có thể đi bằng xe ngựa , có nhất thiết phải ôm hay không ? ) , sau đó chúng ta dừng lại ở một sơn trang trong núi.

Sơn trang rất lớn, giống như hoàng cung vậy , thế nhưng tường hoàng cung là cao đến không với tới , ở đây nơi nơi đều là hoa cỏ cây cối rừng trúc ao hồ , phong cảnh tuyệt đẹp .

Có loại cảm giác như là cách li trần thế..

Có lẽ vì vậy nên Tàn Mặc giống như thần tiên vậy.

Tàn Mặc đối ta thực sự rất sủng ái.

Ta nói khuyên tai của hắn thiệt đẹp , rất đẹp.

Hắn nói ta có muốn xuyên lỗ tai hay không .

Ta nói ta sợ đau .

Hắn vuốt tai ta nói , ta sẽ không làm ngươi đau .

Kết quả sáng sớm ngày thứ hai , ta phát hiện trên tai ta đã có một cái khuyên tinh tế màu xanh , hình thức cùng với cái của Tàn Mặc giống nhau như đúc . Đích xác không đau, ta thậm chí lúc nào hắn xuyên giúp ta cũng không biết.

Ta nói ta thích ăn hoa quả, liền thế mấy cây hoa cỏ quý giá cạnh sơn trang đều bị nhổ sạch , sau đó toàn bộ đều trồng cây ăn quả , đủ để bốn mùa ta đều có hoa quả để ăn .

Trong sơn trang rất nhàn nhã , Tàn Mặc cũng rất thích nói chuyện cùng ta , nhưng là ta thích gì thì làm đó , song song hắn sẽ giúp ta tránh gây ra sự việc không ổn . Ta nghĩ đến phụ hoàng, hắn cũng đối ta rất sủng ái , chỉ cần không làm cái hắn không thích , thì hắn cũng sẽ không hạn chế .

Thoạt nhìn tựa hồ giống nhau , nhưng thực sự lại không hề giống .

Không có Tàn Mặc bảo hộ, ta có thể tự mình sống hảo hảo .

Không có phụ hoàng bảo hộ, ta nghĩ sống không được vì ta bị hắn dưỡng như là sủng vật bên cạnh , không thể tự lập được . Mà hắn cũng không cho ta tự lập .

“Tiếu nhi, ngươi theo ta, ngày sau nhất định phải cùng giao thiệp với người trong giang hồ . Võ công ta cho dù tốt , cũng không thể khắc khắc bảo hộ ngươi, nhìn ngươi, vì ngươi … ít nhất … Phải tự học võ công bảo vệ minh .

Ta trước tiên sẽ dạy ngươi khinh công , đánh không lại, … ít nhất … Ngươi có thể chạy .”

Trước đây ta muốn học võ công, căn bản không ai dạy ta, ta nghĩ, đó là bởi vì phụ hoàng muốn cho ta không – ly khai được sự bảo hộ của hắn .

Hiện tại thực sự được học võ, ta bắt đầu vui mừng —— học võ sẽ như thế nào a ?

Mỗi ngày sáng sớm rời giường, theo Tàn Mặc học kiếm, học quyền, luyện tập đánh võ . Buổi tối pha rượu thuốc , ngâm chân khai huyệt, Tàn Mặc nói , như vậy sẽ giúp ta tăng thêm nội công .

Những thứ căn bản này mỗi ngày đều phải kiên trì làm .

Tàn Mặc thích hôn ta, ôm ta , cũng không phải không có khẩu giao quá, nhưng hắn chưa từng làm đến cái cuối cùng .

“Làm đến chuyện cuối cùng cũng được , bất quá làm xong rồi , ngày mai ngươi vẫn phải dạy sớm luyện công.”

Ta trừng hắn.

“Nếu như làm không được, như vậy chờ ngươi học xong chiêu thức căn bản . Đến lúc đó ta sẽ hảo hảo bồi thường ngươi.”

Bất quá ngoại trừ sáng sớm luyện mấy giờ , buổi tối luyện mấy giờ, thời gian khác ta đều rất nhàn nhã . Mạt trượt, bài pu-khơ lại bị ta truyền vào trong sơn trang .

Không thể không nói, Tàn Mặc thực sự rất được, mạt trượt chỉ dùng làm bằng gỗ , màu của quân mạt trượt rất hài hòa , đều đều xanh tươi ; mà phó bài tú-lơ-khơ lại dùng hắc ngọc thạch , không có biện pháp hiện tại không có khả năng làm ra bài tú lơ khơ bằng bìa cứng a , ngoại trừ khi cầm bài phải đặt ở trên bàn lật lên , những thứ khác thì không khác là bao nhiêu .

Có người nói có hai người trên giang hồ xưng là “Thần phủ quỷ tượng” , cái gì cũng chế ra được .

Ta dường như nhớ kỹ đế quan phụ hoàng dùng để đăng cơ là do bọn họ làm ra a .

Dần dần, ta cùng người bên trong sơn trang ngoạn thành một mảng , mà Tàn Mặc chưa bao giờ ngăn cản ta cùng người khác ngoạn cùng , hắn chỉ khi ta chơi đùa đến quên thời gian mới lại ôm ta đi , sau đó mang theo ta đến trên núi chậm rãi tản bộ.

Ta lại nghĩ tới phụ hoàng, hắn tình nguyện phê hoàn tấu chương mới cùng ta chơi đùa , nhưng lúc ấy đều rất muộn , ta thèm ngủ a , cũng không thích ta cùng người khác gặp gỡ , ngoại trừ vài người bảo hộ ta , hắn không thích ta tiếp xúc với những người khác. Kể cả những lão sư dạy ta —— như nhạc sĩ, hắn cũng không thích bọn họ đối ta quan tâm quá nhiều.

Một lần đánh xong mạt trượt, Vấn Hiên đột nhiên cười hì hì đối ta nói “Hàm Tiếu công tử gần nhất anh khí rất nhiều ni.”

Ta hỏi hắn, “Lẽ nào ta trước đây rất ẻo lả?”

“Na , không phải, ” hắn nói “Chỉ là lúc đầu thấy ngươi , thoạt nhìn giống như một con búp bê mảnh mai … Ân, tương đối giống sủng vật được người giàu có dưỡng , rất dịu ngoan nha .”

Sủng vật ? Tựa hồ phụ hoàng vẫn đều coi ta là sủng vật mà dưỡng a.

Na, tựa hồ đấy là phương thức hắn thể hiện sự yêu thích , vĩnh viễn nhốt bên người , không buông tay, dùng cách đó để sủng ái đối phương.

Tại hoàng cung, hoàng đế là tồn tại tuyệt đối, không có bất luận kẻ nào dám ngỗ nghịch hắn .

Muốn trong hoàng cung hảo hảo sinh sống , nhất định phải ôm chặt hoàng đế làm chỗ dựa vững chắc , lấy lòng hắn, thuận theo hắn, ở nơi đó , hắn chính là chúa tể , có quyền định đoạt sinh tử người khác.

Tại nơi như vậy thiệt lâu , tự nhiên sẽ biến dịu ngoan.

Ở nơi đó , không có bao giờ có thể sống như mình mong muốn.

Thảo nào Vấn Hiên nói vậy .

Tàn Mặc dạy ta , khiến ta hiểu được tự do, hắn khiến ta quyến luyến ôn nhu của hắn , cho dù không có nhốt trong ***g sắt, cũng không nguyện ly khai hắn ..

Ta không biết vì sao mỗi lần suy nghĩ về Tàn Mặc , ta lại nhớ tới phụ hoàng .. So sánh Tàn Mặc đối đãi rất hảo, là lại nhớ tới phụ hoàng bá đạo .

Ta rất thích phụ hoàng, thế nhưng hắn đối ta thật sự quá bá đạo …

Nói chung, ta thực sự không tiếp thụ được.

Nếu như hắn không phải phụ hoàng ta… Hay là…

—— trời ạ !

Ta đang suy nghĩ cái gì a!

“Tiếu nhi!”

Thanh âm ôn nhu từ xa vọng lại , Tàn Mặc nhẹ nhàng bay xuống bên người ta, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Mặc.” Ta quay đầu , Tàn Mặc đã ôm ta vào trong lòng hắn.

” Sơn trang có khách tới , ngươi đi chơi không?”

Ta gật đầu.

Y phục Tàn Mặc dùng hơn phân nửa là màu lam sắc , chỉ là mỗi kiện y phục đều khác nhau về hoa văn , có cái tú đồ án hoa lá , có cái lại thêu cây trúc , còn có cái là hoa văn tinh xảo , nhưng tất cả cũng đều rất tinh tế lại đơn giản.

Phụ hoàng thích ta mặc y phục đỏ, Tàn Mặc thích ta mặc y phục dần dần thay đổi , hơn nữa quần áo ta mặc , hoa văn trên đó đều được thêu rất hài hợp , tỷ như y phục hiện tại đều tú lá trúc ngân sắc, cùng vài thứ nhỏ nhặt ở tay áo.

Ta đột nhiên nhớ tới một người đến từ —— Tình lữ trang.

Nói là có khách nhân muốn tới, bất quá Tàn Mặc lại mang theo ta đi vào ôn tuyền tắm rủa sạch sẽ , sau đó thay y phục sạch sẽ, rất vừa… tóc dài buộc lỏng một chút , hắn dùng dây lưng lam sắc, ta dùng dây lưng thanh sắc.

Tắm xong dùng chút hoa quả .

Sau đó lôi kéo tay của ta, chậm rì rì chậm rì rì đến phòng khách

“Lúc hạ nhân thông báo , tại hạ có việc bận . Khiến Đỗ tiên sinh đợi lâu rồi ..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.