Thang Tiêu

Chương 57




Trời đất bao la, vào giờ phút này chú rể là lớn nhất! Viên Tiêu ra lệnh một tiếng, phía sau một đám thanh niên nhiệt huyết lập tức bắt đầu gõ cửa gõ cửa, chào hỏi, đem trọn cả tầng lầu ầm ỹ đến gà chó không yên! Mấy cô bé giữ cửa thoáng mở ra một cái khe nhỏ, từ bên kia cửa đưa ra từng bàn tay trắng nõn nhỏ bé, ý tứ không cần nói cũng biết. Viên Tiêu cũng không kéo dài, trực tiếp móc ra một xấp bao tiền lì xì đặt vào trong tay mấy cô bé kia, nghĩ tới một giây kế tiếp sẽ nhìn thấy Thang Viên, làm sao còn nhớ được cái khác? Giống kẻ ngu vui vẻ đưa tiền cho người ta.

Ai ngờ được, tiền lì xì lấy rồi, nhưng cửa chính vẫn không mở, mấy cô bé tay nhỏ rụt lại cất xong tiền lì xì rồi duỗi tay ra lần nữa tiếp tục muốn, Viên Tiêu cũng không để ý những chuyện này, lại một lần cho tiền lì xì. Thế nhưng như cũ cửa vẫn không mở, Viên Tiêu nổi giận, đưa tiền không quan trọng, nhưng anh muốn nhìn thấy Thang Viên cơ, không thấy được vợ, tại sao anh phải đưa tiền ! Anh cũng không phải người coi tiền như rác! Hai mắt ngọc của Viên Tiêu chuyển động, gọi tới một người thanh niên đứng phía sau, hướng về phía lỗ tai anh ta phân phó mấy câu.

Thanh niên kia càng nghe mặt càng hồng, bộ dạng lắc đầu với Viên Tiêu, đáng tiếc bị một ánh sáng lạnh của Viên Tiêu quét qua chỉ có thể yên lặng khuất phục. Anh ta hít sâu một hơi, tiến lên một bước đột nhiên nắm một cái tay từ bên kia cửa đưa ra, nắm chặt ở trong tay không thả. Bên kia nhất thời vang lên tiếng kinh hô, cổ anh thanh niên cũng nghẹn đỏ, nhưng là không buông tay, hết cách rồi, chỉ cần khe hở cửa mở lớn ra một chút, sẽ kéo tay cô bé này trở về.

Ai ngờ chỉ có một khe hở như thế thì cũng đủ cho Viên Tiêu thừa cơ lợi dụng, anh nháy mắt ra hiệu với Viên Địch, hai anh em liền cùng nhau tiến lên, nhân lúc mấy cô bé ở bên kia còn chưa kịp phản ứng, mượn khe hở nhanh chóng kéo cửa ra.

"Ô! Chú rễ chơi xấu!"

"Đúng vậy a, Đúng vậy a, cho tiền lì xì, nếu không không cho đi!"

"Nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Lấy tiền lì xì ra!"

Mấy cô bé vây quanh Viên Tiêu líu ríu nhất quyết không tha, Viên Tiêu cũng không giận, cười híp mắt lộ ra lúm đồng tiền trên mặt, tay vươn vào trong túi móc ra mấy bao tiền lì xì thật to: "Đều có phần đều có phần! Mỗi người đều có, đừng có gấp."

Mấy cô bé nhìn mấy bao tiền lì xì lớn bắt đầu chảy nước miếng, chú rể này hào phóng quá, mới vừa rồi bao tiền lì xì nhỏ như vậy đã chứa nhiều tiền như vậy, vậy lần này mấy bao tiền lì xì lớn ở bên trong nhất định có rất nhiều tiền! Lập tức không chặn đường nữa, cầm bao tiền lì xì vui mừng chạy, mặc cho Viên Tiêu nghênh ngang vào phòng ngủ của Thang Viên.

Ánh mắt của Viên Tiêu híp lại, nhìn lướt qua mấy cô bé đang hào hứng, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt. Hừ, dám ngăn cản anh gặp lão bà? Chờ về nhà mở bao tiền lì xì ra sẽ biết, bao tiền lì xì hai đồng này nhất định có thể khiến mấy cô bé trọn đời không quên! Thật may là mình làm công tác chuẩn bị trước!

"Lão bà." Viên Tiêu không để ý nhóm người phía sau, cúi đầu hôn cái trán của cô, mắt to dưới phản xạ của ánh mặt trời nổi lên ánh nước: "Anh rốt cuộc cưới được em. . . . . ." Gương mặt Thang Viên

ửng đỏ, nhã nhặn lịch sự ngồi ở trên giường, lông mi hơi hơi run rẩy , không nói một lời.

"Ôm đi! Ôm đi!"

"Đúng vậy, chú rể mau ôm cô dâu!"

Nhóm người phía sau la hét, nhất định làm cho chú rể phải ôm cô dâu lên. Viên Tiêu quay đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng, khom người đột nhiên ôm ngang Thang Viên vào trong ngực."Ôm thì ôm!" Lão bà của anh đương nhiên anh muốn tự mình ôm!

"Chú rể giỏi lắm!"

"Oa, rất đẹp trai!"

Ở giữa tiếng ca ngợi của một đám người, Viên Tiêu ôm Thang Viên đi ra cửa, Mười hai tầng thì sao? hoàn thành cũng dễ dàng thôi mà!

"Viên Tiêu, anh thả em xuống, tự em đi." Thang Viên đau lòng cho anh, không chịu để cho anh ôm đi nhiều tầng lầu như vậy, giùng giằng liền muốn xuống.

"Đừng động! Chồng em rất mạnh mẽ! Nếu không tối nay chúng ta thử một chút?" Viên Tiêu cắn lỗ tai của Thang Viên, nói nhỏ bên tai cô, nói ra đều là lời nói không đứng đắn. Thang Viên trầm mặc, anh muốn ôm thì ôm đi! Cô đúng là ngu mới có thể thảo luận với anh loại chuyện này vào ngày hôm nay!

Viên Tiêu từ tầng mười hai một đường ôm Thang Viên vào trong xe hoa, sau cùng lại vẫn có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp trêu ghẹo với một đám người! Các tân khách bội phục không thôi, đã đính hôn rối rít quyết định tập thể dục thật tốt, rèn luyện tốt thân thể, cũng muốn một đường ôm lão bà của mình giống như vậy, rất vinh quang a!

Đoàn xe trùng trùng điệp điệp đi tới nhà của Viên Tiêu, mở cửa ra, bọn họ không mua tân phòng, hai người ở phòng trọ của Thang Viên quen rồi, đổi phòng cũng phiền toái, hơn nữa đối diện là nhà Viên Địch, có chuyện gì cũng dễ dàng.

Tình hình giao thông ở thành phố R rất không tốt, bởi vì gần đây đang sửa xe điện ngầm, cho nên rất nhiều con đường đều bị chặn . Nhưng đội xe của Viên Tiêu bọn họ lại đi thông suốt. Thành phố R có tập tục: bất kỳ chiếc xe của người đi đường nào cũng phải nhường đường cho xe hoa, hơn nữa không được sáp vào đội xe của người ta, phá hư đội hình của người ta, nếu không sẽ gặp phải báo ứng. Lúc đến nhà mới của Thang Viên mới khoảng mười giờ, Viên Tiêu lại ôm cô lên lầu, tự mình đến giúp cô mang vào giày cưới, dắt dạo trong tân phòng một vòng, thái độ khoe khoang trắng trợn, làm cho đàn ông độc thân trong đoàn đón dâu tức giận tới mức hận không được xông tới đánh anh một quyền!

Viên Địch đẩy đẩy mắt kiếng, đúng lúc ngăn trở Viên Tiêu đang đắc ý, đem một nhóm người vào trong khách sạn tốt nhất. Hôn lễ ở thành phố R rất đơn giản, thậm chí chỉ lấy ăn cơm uống rượu làm chủ. Thang Viên cùng Viên Tiêu ở lại phía sau, thật ra thì Viên Tiêu nên đi theo Viên Địch, để chào hỏi khách mời. Thang Viên ở lại vì phải thay áo cưới, nhưng Viên Tiêu không thuận theo, anh nhất định phải đi cùng Thang Viên, Thang Viên rất bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tùy anh.

Lần này, cô đổi lại một bộ đường trang* màu đỏ tinh khiết, tóc bới lên thật cao , khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng nõn xinh đẹp. Viên Tiêu thậm chí cảm thấy Thang Viên như vậy còn mỹ lệ hơn so với lúc mặc áo cưới , trên đường đi khách sạn không nhịn được hôn nhiều lần, đến lúc Thang Viên không nhịn được nữa mới bỏ qua.(* đường trang: phục sức của Trung quốc, có hai loại)

Buổi trưa chính là thời gian mời rượu, Viên Tiêu cùng Thang Viên một bàn lại một bàn mời rượu, Thang Viên không thể uống rượu, cô chỉ dính chút rượu liền nhức đầu, cho nên Viên Tiêu một người uống hết phần của hai người. Tuy nói còn có phù rể ở đây, nhưng phù rể chỉ là thằng nhóc choai choai, bộ dạng tươi trẻ…, không ai nhẫn tâm đi rót rượu cho cậu, chỉ có thể cho Viên Tiêu tự mình uống.

Thật may là Viên Tiêu có tửu lượng không tệ, hơn nữa anh còn là người rất nhỏ mọn, chỉ có một chai rượu đầu tiên là rượu thật, sau đó đổi hết thành nước lọc để uống, bởi vì kỹ thuật cao, động tác nhanh, tân khách toàn trường lại không có một người phát hiện! Thang Viên lúc bắt đầu còn lo lắng là Viên Tiêu ai đến cũng không cự tuyệt có thể một giây kế tiếp gục xuống hay không, nhưng lúc Viên Tiêu lén lút đem miệng bình tiến tới bên lỗ mũi của cô, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, ông xã nhà mình lại bắt đầu làm kẻ bịp bợm rồi !

Lúc tan tiệc đã hơn ba giờ chiều, Thang Viên cảm giác mặt của mình cười đến cứng lại, chân cũng đứng đến tê dại, kết hôn quả thật chính là công việc tội tình mà! Cô vốn cho là buổi chiều có thể trở về nghỉ ngơi, lại bị nói cho biết rằng buổi chiều còn phải đi chụp hình cưới, Thang Viên thiếu chút nữa đã ngất xỉu! Cô cảm thấy bây giờ đi một bước cũng khó khăn, chứ đừng nói là đi chỗ khác chụp hình! Nhưng lại thấy nhìn hy vọng trong mắt Viên Tiêu, lời cự tuyệt đến bên bờ môi lại nuốt trở vào.

Buổi chiều, bọn họ đi bờ biển, công viên, thậm chí Hải Dương quán. . . . . gần như là tất các địa phương tương đối nổi tiếng của thành phố R đều để lại dấu chân của hai người họ, bận đến trời tối mới hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay. Sau khi về nhà Thang Viên liền ngã trên giường, thế nào cũng không ngờ tới, ngay cả Viên Tiêu luôn hưng phấn cũng mệt mỏi ngã xuống, bộ dạng ỉu xìu so với buổi sáng quả thực giống như hai người.

Cuối cùng cũng là Thang Viên lôi Viên Tiêu vào trong phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, hai người cứ như vậy vội vội vàng vàng ngủ thiếp đi. Đêm động phòng hoa chúc Viên Tiêu luôn luôn chờ mong cũng vì hai người ngủ mà bỏ lỡ. . . . . .

Ngày thứ hai sau khi kết hôn vẫn là đi chụp hình, tiếp tục hành trình của ngày hôm qua. Thang Viên thậm chí muốn nói với Viên Tiêu là không chụp nữa, ngày hôm qua đã chụp nhiều rồi. Nhưng hành trình đã sắp xếp xong, vô duyên vô cớ để nhiếp ảnh gia đi ít nhiều gì cũng có chút không tốt, Thang Viên chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ thân thể đau đớn tiếp tục đi chụp hình, thật vất vả chịu qua một ngày.

Ngày thứ ba sau khi kết hôn, chú rể phải cùng cô dâu về nhà mẹ ăn bữa cơm trưa. Thang Viên cùng Viên Tiêu miễn cưỡng mở mắt ra đi một chuyến qua nhà Thang Viên. Thật may là ba Thang mẹ Thang đều là người sáng suốt, cơm nước xong đã cho bọn họ về nhà nghỉ ngơi, không cưỡng chế bắt bọn họ ở lại qua đêm.

Chuyện đầu tiên làm khi hai người về nhà vẫn là ngủ, từ xế chiều ngủ thẳng tới giữa trưa ngày thứ hai mới cảm thấy mệt mỏi trên người thoáng vơi đi một chút. Thang Viên tùy tiện nấu mấy món ăn, hai người ráng chịu đựng ăn hai miếng rồi lại tiếp tục ở nhà.

Nhưng buổi chiều Thang Viên bỗng nhiên bị đau bụng, mồ hôi lạnh trên mặt chảy xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy. Viên Tiêu bị dọa sợ, cầm chìa khóa xe muốn đưa Thang Viên đi bệnh viện. Nhưng Thang Viên lại rất sợ hãi bệnh viện, vô luận như thế nào cũng không chịu đi. Viên Tiêu hết cách rồi, chỉ có thể ôm cô vào lòng xoa bụng cho cô, nhưng cả nửa ngày cũng không thấy hiệu quả, Viên Tiêu không quản Thang Viên kháng nghị, khiêng cô lên liền đưa cô vào bệnh viện.

Sau khi có kết quả kiểm tra, đến khi ra ngoài, hai người chưa hết kinh ngạc.Thế nào cũng không nghĩ đến kết quả là như vậy, Thang Viên mang thai! Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . sao có thể? Viên Tiêu nắm cổ áo bác sĩ hỏi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng bác sĩ cũng không bình tĩnh được, trực tiếp mang hình ảnh chân thực ra trước mặt anh: "Thấy được chưa? Cái này! đây chính là đứa bé của hai người! Chưa từng thấy qua cặp vợ chồng nào như vậy! Có ai mang thai mà không vui mừng?"

"Nhưng. . . . . ." Viên Tiêu ngơ ngác nhìn vào mắt Thang Viên, thật lâu sau mới hỏi bác sĩ: "Chúng tôi đã từng làm kiểm tra, bác sĩ nói . . . . . Nói về sau cô ấy không thể mang thai."

"Nói hưu nói vượn!" Bác sĩ trợn mắt nhìn Viên Tiêu một cái: " tử cung của cô gái này bị thương, nhưng không nghiêm trọng, mang thai khó khăn hơn người bình thường mà thôi, sao lại không thể mang thai được chứ!"

Viên Tiêu nghĩ lại, hình như ban đầu vị bác sĩ kia nói như vậy thật, nhưng mà lúc ấy anh lửa giận ngút trời cho nên đã hiểu lầm. . . . . .

"Viên Tiêu. . . . . . Viên Tiêu. . . . . ." trong vô thức, Thang Viên lẩm bẩm tên của Viên Tiêu, ánh mắt mê mang không tiêu cự.

"Anh ở đây, anh ở đây!" Viên Tiêu cũng không quan tâm tới bác sĩ đang nói chuyện, chạy vội đến bên cạnh Thang Viên.

"Em mang thai thật sao?" Cô không thể tin được, niềm vui tới quá đột ngột, cô sợ đây chỉ là giấc mơ đẹp.

"Thật." Viên Tiêu gật đầu, tay khẽ vuốt ve bụng còn bằng phẳng của cô, ánh mắt dịu dàng muốn chảy ra nước: "Chúng ta có tiểu cục cưng rồi, em sắp làm mẹ rồi !"

Thang Viên nhắm mắt lại, dùng sức ôm Viên Tiêu, giọng nói nghẹn ngào khiến lòng Viên Tiêu chua xót vô cùng: "Em...em. . . . . . Tiểu cục cưng. . . . . . Là thật! Là thật!"

Viên Tiêu ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, thanh âm êm ái vô cùng, giống như sợ quấy rầy cô: "Ừ, là thật, là thật! Thang Viên bé nhỏ của anh sắp làm mẹ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.