Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 47: Chương 47





May mắn bên cạnh chỉ có vài người, tất cả đều nhìn vị khách một cách khó hiểu.
“Xin lỗi, anh đang nói cái gì vậy?”Đỗ Nhược Ngu treo nụ cười, nói, “Là ông chủ Tống sao, cửu ngưỡng đại danh.”
“Cửu ngưỡng đại danh gì, như quay phim cổ trang.”
Đỗ Nhược Ngu: “……”
Anh có thể vui lòng ngừng sự kiêu ngạo để chúng ta cùng nhau vượt qua chuyện này được không?
Đỗ Nhược Ngu tiếp tục hỏi: “Ông chủ Tống tới tìm Sư tổng?”
Người nọ cuối cùng cũng không làm khó Đỗ Nhược Ngu nữa, tháo kính râm, nói: “Tìm ông chủ mấy cậu coi khi nào cậu ta cho tôi thấy chị dâu.”
Quả thực thảm không nỡ nhìn, những đồng nghiệp bên cạnh nhìn anh như nhìn kẻ ngốc.
Đỗ Nhược Ngu nhếch môi nói: “Tôi chỉ là thư ký của anh ấy, không chịu trách nhiệm về vấn đề cá nhân của tổng giám đốc.”
Khuôn mặt của người đàn ông dưới cặp kính râm đẹp trai hơn mong đợi, thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người, đôi mắt hình quả hạnh hướng lên trên, nhưng khóe miệng lại luôn kéo xuống, điều này luôn tạo cho người ta ấn tượng không mấy vui vẻ.
Đồng nghiệp gần đó vừa nghe thấy ông chủ Tống đã biết người đến là ai.
Đây không phải Tống Trí Hân cái gai trong vòng sao?
Tống Trí Hân mở một công ty tạp chí, trong đó có một tạp chí khoa học rất nổi tiếng, nhưng trước mắt chủ yếu là kinh doanh tin đầu đề điện tử với giới giải trí, nổi danh là tin gì cũng dám nói, chỉ cần anh ta muốn, dù bạn là ai, anh ta vẫn sẽ đăng nó lên quậy đến long trời lở đất.
Các chi nhánh của Lễ Anh hay giao thiệp với Tống Trí Hân, nhưng các giám đốc điều hành cấp cao và thư ký ở trụ sở chính cũng như nhân viên bảo vệ ở tầng một không nhận ra anh ta.
Đỗ Nhược Ngu chưa trực tiếp gặp Tống Trí Hân, nhưng đúng là cửu ngưỡng đại danh.
Bọn họ thậm chí còn trò chuyện trong một nhóm cách đây không lâu….
Tống Trí Hân chính là tóc húi cua trong nhóm Đại Thảo Nguyên.
Mỗi ngày không phải đang đánh nhau thì là đang trên đường đánh nhau, hoành hành không cố kỵ tóc húi cua.
Đỗ Nhược Ngu chỉ không ngờ rằng tóc húi cua lại trông thanh tú như vậy.
Đỗ Nhược Ngu nói với nhân viên bảo vệ đi theo mình: “Tổng giám đốc và ông chủ Tống là bạn tốt, nếu không có chuyện gì thì các anh có thể về, vất vả.”
Nhân viên bảo vệ rời đi với vẻ mặt mộng bức, nghĩ thầm ông chủ Tống này cũng quá trâu bò đi, kéo lại thế nào cũng không được.
Đỗ Nhược Ngu đuổi những người khác đi làm, sau đó dẫn Tống Trí Hân đến văn phòng Sư Diệc Quang.
“Cậu là thư kí Đỗ hả.” Tống Trí Hân lại hỏi một lần, lần này không gọi chị dâu.
Đỗ Nhược Ngu bất đắc dĩ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi chính là Đỗ Nhược Ngu, sao lại kêu tôi là chị dâu mới?” Chẳng lẽ còn có chị dâu cũ sao?
Tống Trí Hân vẻ mặt đương nhiên: “Hai người vừa kết hôn, chẳng lẽ không phải mới sao?”

Đỗ Nhược Ngu hoàn toàn cạn lời: “Chúng tôi đã kết hôn hơn nửa năm.”
Tống Trí Hân không quan tâm đến điều này, nói: “Sư Diệc Quang không cho tôi tham gia lễ cưới, trong ấn tượng của tôi là hôn lễ mới cử hành.”
…… hóa ra là mang thù.
Đỗ Nhược Ngu có thể hiểu được Sư Diệc Quang, lúc ấy nếu Tống Trí Hân được mời đến dự đám cưới, anh ta sẽ chụp ảnh rồi đăng lên mạng ngay khi có hứng thú, đó sẽ là một sự bùng nổ.
Đỗ Nhược Ngu lắc đầu, trong lòng muốn cười, lần này gặp được tóc húi cua anh rất vui vẻ.
Chỉ chốc lát anh đến trước cửa phòng làm việc của Sư Diệc Quang, Đỗ Nhược Ngu gõ cửa báo cáo, sau đó nói với Tống Trí Hân: “Sư tổng ở bên trong, mời ông chủ Tống.”
Tống Trí Hân đánh giá anh từ trên xuống dưới hỏi: “Ngày nào cậu cũng play văn phòng kiểu này à?”
“……” Đỗ Nhược Ngu hiền lành nói: “Đây không phải diễn kịch, là công việc của tôi, Sư tổng vẫn trả lương cho tôi.”
Tống Trí Hân nói: “Có vợ biết kiếm tiền thật tốt.”
Sư Diệc Quang sẽ rất tức giận nếu nghe được điều này, Đỗ Nhược Ngu bắt đầu lo lắng về cuộc gặp gỡ của họ.
Tống Trí Hân đi vào, Đỗ Nhược Ngu quay lại khu vực văn phòng tiếp tục đánh lừa đồng nghiệp của mình.
Tống Trí Hân vừa vào phòng, liền tìm một chỗ ngồi xuống, Sư Diệc Quang ngẩng đầu nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu lại tới đây.”
Tống Trí Hân không có trả lời vấn đề mà nói: “Chị dâu rất tốt.”
Sư Diệc Quang híp mắt nguy hiểm nhìn anh ta.
Tống Trí Hân tiếp tục nói: “Ai không cãi nhau với tôi là người tốt.”
Sư Diệc Quang trào phúng anh ta: “Yêu cầu của cậu thật cao.”
Tống Trí Hân buông tay: “Như nhau.”
“Cậu không phải đến đây để tranh cãi với tôi phải không?” Sư Diệc Quang càng ngày càng chắc chắn rằng đã xảy ra chuyện gì đó, anh dựa vào ghế văn phòng hỏi lại: “Chuyện gì?”
Tống Trí Hân suy nghĩ một chút, lộ ra vẻ mặt tức giận, đôi mắt hình quả hạnh nhìn chằm chằm nói: “Có người trêu chọc Bùi Lăng.”
Sư Diệc Quang thẳng người, nghiêm túc nói: “Nói rõ ràng đi.”
“Trên mạng có người đang lan truyền bôi đen Bùi Lăng, hiện tại tuy rằng quy mô không lớn, nhưng theo thông tin của tôi sau này sẽ hung hãn hơn.” Tống Trí Hân khinh thường.
Sư Diệc Quang còn tưởng có chuyện gì, kết quả chỉ là bôi đen trên mạng, anh nói: “Này không phải rất bình thường sao, thường xuyên có người bôi đen cậu ta, cứ để người quan hệ công chúng giải quyết.”
Tống Trí Hân lắc đầu, nói: “Lần này thì khác, có người muốn đạp cậu ấy xuống.

Mọi người đều biết cậu ta đang quay phim của cậu, liên quan đến cậu với lão hổ.


Bất cứ ai trong tình huống này gây rắc rối, nhất định không phải là người qua đường.” Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Và tôi nhận được tin rằng đoàn làm phim có vấn đề gì đó, mọi việc không diễn ra suôn sẻ.”
Sư Diệc Quang gõ bàn nói: “Tôi chưa từng nghe nói chuyện này.”
Tống Trí Hân làm ra vẻ “thật phiền phức” nói: “Cấp dưới biết thì đè xuống, chờ đè không được mới báo cáo lên trên.” Anh ta chỉ Sư Diệc Quang, “Cậu là hoàng đế, trời cao hoàng đế xa, chờ cậu biết chắc chắn việc đã nháo lớn.”
Sư Diệc Quang biết Tống Trí Hân nguyện ý một mình đến gặp anh nói chuyện này, cho nên cậu ta nhất định đã nắm được manh mối nào đó, cậu ta sẽ không vu khống.
Tống Trí Hân trực tiếp kết luận: “Có người muốn phá hỏng bộ phim của Bùi Lăng, ảnh hưởng đến sự hợp tác của cậu với lão hổ.

Về phần là ai, hiện tại cậu có thể suy nghĩ.”
Tống Trí Hân nhếch môi, nhe răng, nói: “Nhưng bất kể ai dám làm vậy với bạn tôi, lão tử sẽ làm hắn ăn không hết gói đem đi.”
***
Đỗ Nhược Ngu không biết Tống Trí Hân tới nói Sư Diệc Quang cái gì, chỉ biết tóc húi cua đi rồi Sư Diệc Quang đã ra lệnh trực tiếp báo cáo mọi việc trong đoàn làm phim của Bùi Lăng.
Hầu hết các tổng giám đốc đều không quan tâm đến việc dự án được thực hiện như thế nào, có thể vì bộ phim này quá quan trọng.
Sau khi Đỗ Nhược Ngu gặp tóc húi cua, cuối cùng cũng hiểu rõ về nhóm bạn của Sư Diệc Quang, bạn bè Sư Diệc Quang mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều rất hài hước.
Chỉ có một điều mà Đỗ Nhược Ngu cảm thấy có chút lo lắng lúc này, đó chính là về Vương Dần Nhất.
Tài khoản WeChat của Chiêu Chiêu mỗi ngày đều gửi một số điều thú vị, đôi khi Vương Dần Nhất lười giả vờ, trực tiếp dùng tài khoản này đăng video hổ con, hỏi Đỗ Nhược Ngu kiểu “Con trai tôi đáng yêu không”.
Đỗ Nhược Ngu lớn tiếng hỏi bản thân, hành vi của Vương Dần Nhất là đang thông qua Chiêu Chiêu tán tỉnh anh sao?
Đúng không? Đúng hả.
Không phải anh tự suy nghĩ lố hả.
Này thật phiền toái.
Ngay khi Đỗ Nhược Ngu đang suy nghĩ xem phải làm gì thì một ngày sau khi tan sở, anh nhận được tin nhắn WeChat từ Chiêu Chiêu.
“Giúp tôi đến nhà trẻ đón Chiêu Chiêu với, làm ơn.”
Đây rõ ràng là giọng điệu của Vương Dần Nhất, Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, nói: “Sao vậy?”
“Hôm nay tôi bận quá, cậu đón giùm tôi nhé, cảm ơn.”
Sau đó nhắn lại một chuỗi địa chỉ.
Đỗ Nhược Ngu không còn cách nào khác ngoài việc đến trường mẫu giáo của Vương Anh Chiêu theo địa chỉ sau khi tan sở.

Trường mẫu giáo mà Chiêu Chiêu học đương nhiên là một trong những trường mẫu giáo hàng đầu thành phố, với điều kiện rất tốt và được quản lý nghiêm ngặt.

Bởi vì sau khi tan sở anh đến đó nên đã hơi muộn, giáo viên nhẹ nhàng xác nhận thân phận của anh, Vương Dần Nhất đã báo trước, còn Đỗ Nhược Ngu thì được đưa đến trước mặt Chiêu Chiêu.
Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy anh, hai mắt sáng lên, nhóc vừa làm động tác chạy, chuẩn bị lao tới thì Đỗ Nhược Ngu liền ngăn lại: “Bình tĩnh, không được biến.” Đây là nơi công cộng.
Chiêu Chiêu dừng lại, bẹp bẹp miệng.
Đỗ Nhược Ngu đi tới bế nhóc lên, đứa bé đúng là hơi nặng…… Chiêu Chiêu vui vẻ ôm lấy cổ Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu chào giáo viên rồi rời đi.
Vấn đề là, phải làm gì bây giờ.
Vương Dần Nhất nói đợi lát nữa tới tìm anh, nên bọn họ hiện tại đi nơi nào đây?
Đứa bé ôm cổ Đỗ Nhược Ngu không chịu buông ra, Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ một chút, hỏi Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu có đói không?”
Bạn nhỏ gật đầu.
Đỗ Nhược Ngu để nhóc vào xe, thắt đai an toàn cho nhóc, sau đó gọi cho Sư Diệc Quang: “Sư tổng, hôm nay tôi đi ăn với bạn, không về nhà sớm.”
Anh cúp điện thoại, quay lại thì thấy bạn nhỏ Vương Anh Chiêu đang ngồi ở ghế phụ tròn xoe mắt nhìn anh.
…… nhóc chắc không hiểu đâu ha.
Đỗ Nhược Ngu xấu hổ cười cười, lắc điện thoại nói: “Anh đang gọi điện cho ông chủ của anh.

Đó là con sư tử mà nhóc nhìn thấy.”
Vương Anh Chiêu há miệng, làm động tác cắn.
Tốt nhỉ, còn nhớ mình cắn Sư Diệc Quang.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Bởi vì xe của Đỗ Nhược Ngu không có ghế trẻ em nên anh lái xe cẩn thận suốt chặng đường, còn Vương Anh Chiêu thì dùng đôi tay nhỏ bé giữ chặt dây an toàn, không di chuyển lung tung.
Ai, đứa nhỏ này thật là quá ngoan.
Đỗ Nhược Ngu dẫn đứa nhõ vào hội quán trước kia, chính là nơi Sư Diệc Quang mời Vương Dần Nhất.

Anh cảm thấy đồ ăn ở đây khá phù hợp với trẻ em, hơn nữa vì Sư Diệc Quang là thành viên ở đây nên Đỗ Nhược Ngu có thể cùng mua đồ ăn cũng khá thuận tiện.
Anh chọn mấy món thịt trẻ em thích ăn, dỗ Vương Anh Chiêu ăn cơm.
Ngoài việc không ăn món chay nào, Chiêu Chiêu khá dễ dụ, nhóc cầm một chiếc bát nhỏ dùng thìa gắp miếng thịt Đỗ Nhược Ngu đã chia cho mình vào miệng, phồng má ăn hết miếng này đến miếng khác.

.

.
Khi hai người đang ăn được nửa chừng, Vương Dần Nhất vội vàng chạy tới.

Anh ta vào phòng riêng, chủ động nói với Đỗ Nhược Ngu: “Xin lỗi, hôm nay tôi thật sự có việc ở công ty nên chỉ có thể nhờ thư ký Đỗ giúp tôi đón đứa bé.”
Trong nhà bọn họ có rất nhiều quản gia và trợ lý nhưng cố tình tìm thư ký của người khác đến đón con.
Đỗ Nhược Ngu không chọc thủng tâm tư của anh ta, chỉ cười: “Không sao, ở cạnh Chiêu Chiêu rất vui vẻ.”
Vương Dần Nhất hào phóng nói: “Hai người ăn ngon như vậy, tôi cũng ngồi xuống ăn được không?”
Đỗ Nhược Ngu tiếp tục cười: “Xin cứ tự nhiên.”
Thế là ba người cùng nhau ăn cơm, Vương Dần Nhất rộng rãi, không bao giờ tẻ ngắt trên bàn ăn, Đỗ Nhược Ngu vừa chăm Chiêu Chiêu, vừa đáp Vương Dần Nhất.
“Người trẻ tuổi giống cậu chăm sóc trẻ em tốt thế này thật hiếm thấy.” Vương Dần Nhất không ngừng nhìn anh, trong mắt có chút gì đó nóng bỏng.
Đỗ Nhược Ngu bình tĩnh nói: “Bởi vì cha tôi mất sớm, ở nhà tôi còn có một đứa em gái, tôi còn giúp mẹ làm việc nhà nên đã quen với loại chuyện này.”
Vương Dần Nhất nghe xong gật đầu, nói: “Thì ra là thế.” Anh ta tiếp tục nhìn Đỗ Nhược Ngu, vẻ mặt như đang xem hẹn hò, tràn đầy thỏa mãn.
Đỗ Nhược Ngu trong lòng thở dài, cuối cùng xác nhận Vương Dần Nhất nhiều lần mời anh, thật sự có động cơ thầm kín.
Sau khi hai người lớn và một đứa trẻ ăn xong, Vương Dần Nhất đi tới cài áo khoác cho Chiêu Chiêu, anh ta ngồi xổm cạnh Đỗ Nhược Ngu, ngẩng đầu lên nói giỡn: “Cuối cùng thì tôi cũng có được thứ mình muốn, có thể ăn tối với cậu.” .
Đỗ Nhược Ngu chỉ cười.
Vương Dần Nhất tiếp tục nói: “Nhưng lần này cậu trả tiền, cho nên tôi nợ cậu hai bữa ăn, lần sau tôi sẽ bù đắp.”
Anh cố tình nói điều này để mở đường cho cuộc gặp gỡ tiếp theo giữa hai người.
Đỗ Nhược Ngu nhìn Triệu Chiếu sau khi ăn xong cái bụng căng phồng, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Vương Dần Nhất, biết chuyện này không thể trì hoãn được nữa, vì thế nhẫn tâm nói: “Thực xin lỗi, khả năng thật sự không được.”
Đỗ Nhược Ngu nghiêm túc nói: “Tôi nói rồi buổi tối phải về nhà nấu cơm, nếu không người trong nhà sẽ không vui.”
Vương Dần Nhất nhận ra điều gì đó, cau mày hỏi: “Không phải cậu vừa nói trong nhà có mẹ và em gái sao?”
Đỗ Nhược Ngu nói tiếp: “Không, vợ tôi ở nhà, tôi đã kết hôn rồi.”
Lời này vừa nói ra, Vương Dần Nhất đứng ở chỗ đó như bị sét đánh, hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Cậu… còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi? Tôi chưa từng nghe được lời nào……”
Hóa ra còn điều tra mình rồi.
Đỗ Nhược Ngu vì để anh ta tin tưởng, rút chiếc nhẫn đeo trên cổ anh ra khỏi quần áo, đưa cho Vương Dần Nhất xem rồi nói: “Bởi vì là hôn nhân văn phòng, đồng nghiệp trong công ty không tiện biết.”
Anh cười cười, sờ đầu Chiêu Chiêu đang không hiểu gì, nói: “Hy vọng Vương tiên sinh cùng Chiêu Chiêu đều có thể giữ bí mật giúp tôi.”
Chiêu Chiêu ngơ ngác gật đầu, bên cạnh hổ cha cũng nhảy dựng lên.
Biến thành lão hổ.
Đỗ Nhược Ngu lúc này mới sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Vương, Vương tiên sinh, anh làm sao vậy?”
Lão hổ chán nản nói: “Tôi trăm triệu lần không ngờ cậu đã kết hôn, cảm thấy hơi sốc còn rất mất mặt.”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.