Hạng Nguyên Hoán và Đinh Viễn Sơn trực tiếp chạy thẳng đến Thượng thư phủ,
vừa mới đến trước cổng phủ thì thấy một chiếc xe ngựa xa hoa, thân xe mạ vàng lóa mắt, trong kinh thành người dám dùng sơn vàng sơn xe ngựa cũng không nhiều.
Quanh xe ngựa còn có mấy thị vệ thân thủ cao cường.
Hạng Nguyên Hoán hỏi thủ vệ trước cổng:
- Ai tới Thượng thư phủ thế?
Thủ vệ vội vàng cung kính hành lễ với Hạng Nguyên Hoán và Đinh Viễn Sơn:
- Hạng thế tử, Đinh tướng quân, là lục hoàng tử và Ngụy thế tử tới.
Hạng Nguyên Hoán hơi nhíu mày, không ngoài dự liệu của hắn, quả nhiên là lục hoàng tử.
Đinh Viễn Sơn cau mày:
- Lục hoàng tử bỗng nhiên tới Thượng thư phủ làm gì?
- Phong Tử cũng tới rồi, ta nói này Đinh tướng quân, ngươi nếu sợ thấy hắn nên muốn đi, ta tuyệt đối không cản ngươi.
Hạng Nguyên Hoán trêu chọc Đinh Viễn Sơn bên cạnh một câu.
Một tháng trước, Đinh Viễn Sơn và Ngụy Tử Phong từng xảy ra xung đột, Đinh
Viễn Sơn đã đánh Ngụy Tử Phong hôn mê, kết quả bị Đinh đại tướng quân
phạt cấm túc ba ngày.
Hừ một tiếng trong mũi, mặt Đinh Viễn Sơn đen đi mấy phần, từ bị động chuyển thành chủ động bước vào Thượng thư phủ:
- Ta sợ hắn chắc?
Nhìn bóng lưng tức giận của Đinh Viễn Sơn, Hạng Nguyên Hoán chắp hai tay sau lưng, cười mờ ám bước theo sau.
***
Tiền sảnh Thượng thư phủ.
Bầu không khí ở đây vô cùng căng thẳng, Bạch Hiển Nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Bạch Thiên Hoan bên tay phải và
Ngưu Quang trong trang phục thị vệ đứng phía sau nàng.
Bạch Hiển Nhân nghiêm giọng chất vấn Bạch Thiên Hoan:
- Hoan nhi, lời lục hoàng tử nói là thật sao?
Ông vừa dứt lời thì một giọng khác thình lình vang lên:
- Chuyện gì là thật? Cũng nói cho gia nghe nào!
Hạng Nguyên Hoán và Đinh Viễn Sơn đồng thời bước vào tiền sảnh.
Lục hoàng tử Hạ Ất Thần cả người mặc áo bào màu vàng sáng, đầu đội kim
quan, chân đi giày thêu kim tuyến, làn da trắng trẻo, môi hồng răng
trắng, trên ngón cái tay trái đeo ban chỉ ngọc bích, hai tay đặt trên
tay vịn, tư thế uy nghiêm, trong đôi mắt sắc bén hơi lộ ra mấy phần ôn
hòa.
Ngụy Tử Phong đang ngồi bên cạnh lục hoàng tử Hạ Ất
Thần, bởi vì vừa khôi phục nguyên khí nên sắc mặt không được tốt, thỉnh
thoảng còn che miệng ho nhẹ, trong khoảnh khắc đối mắt với Đinh Viễn
Sơn, mắt hắn hơi nhíu lại, kẻ thù gặp nhau vô cùng đỏ mắt.
- Hóa ra là Hạng thế tử và Đinh tướng quân, mau mời ngồi!
Bạch Hiển Nhân có chút sợ hãi, trong phủ của mình chưa bao giờ có nhiều nhân vật thân phận tôn quý như vậy:
- Người đâu, dâng trà.
Hạng Nguyên Hoán và Đinh Viễn Sơn lần lượt ngồi xuống bên tay phải Bạch Thiên Hoan.
Hạ Ất Thần liếc Hạng Nguyên Hoán một cái sắc lẻm.
- Nguyên Hoán sao lại tới Thượng thư phủ vậy?
Hạng Nguyên Hoán lười nhìn hắn, cười nháy nháy mắt với Bạch Thiên Hoan, nàng liếc hắn đầy vẻ xem thường nhưng hắn lại vô cùng cao hứng.
Ngay trước mặt mọi người, Hạng Nguyên Hoán nắm lấy tay Bạch Thiên Hoan đặt
trên tay ghế, thân thể nghiêng về phía nàng, tư thế vô cùng thân mật.
- Hoan muội muội, một ngày không gặp, nàng có nhớ ta không?
Khóe miệng Hạ Ất Thần co quắp, đáy mắt ẩn chứa cơn giận nhưng ai cũng biết
Hạng Nguyên Hoán là một kẻ quần áo lụa là, hành động không theo lẽ
thường, nếu chấp nhặt với hắn thì ngược lại lại hạ thấp thân phận của
mình.
Ngụy Tử Phong không nén được ngọn lửa trong lòng, đôi
mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tay Bạch Thiên Hoan đang trong tay Hạng
Nguyên Hoán, tay mỹ nhân vốn nên là của hắn nhưng kết quả lại bị Hạng
Nguyên Hoán phá hư.
Bạch Hiển Nhân thấy cảnh này thì cười híp mắt.
Duy chỉ có Hạng Nguyên Hoán là trong lòng đổ mồ hôi lạnh, một cây ngân châm lộ ra ở đầu ngón tay Bạch Thiên Hoan, chỉ cần hắn hơi dùng sức thì đầu
kim sẽ đâm vào da hắn.
Nụ cười của Hạng Nguyên Hoán vẫn không đổi, hạ giọng nói bên tai Bạch Thiên Hoan:
- Đợi xử lý xong chuyện trước mắt, hai chúng ta mới từ từ tính sổ.