Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 22: Vỡ kịch " Bức thoái vị" rốt cuộc cũng kết thúc!




Đám người Vương Đổng nhìn thấy bọn họ gấp gáp bận rộn đến, lại gấp gáp bận rộn đi, triệt để nhảy dựng lên!

Ánh mắt của Thiếu niên kia vẫn như cũ lạnh nhạt như vậy, phảng phất giống như nhìn một bầy kiến hôi.

Cho tới giờ khắc này, bọn họ tựa hồ mới hiểu được, chính mình... Đang trêu chọc một nhân vật khủng bố cở nào!

"Tôi... Tôi giao ra cổ phần."

Rốt cuộc có một tên cổ đông không chịu nổi áp lực lớn này, hắn liền lựa chọn giao ra cổ phần.

Nói xong, hắn liền chà chà mồ hôi lạnh ở trên trán, rồi đi đến phía cánh cửa.

Nhưng khi hắn đi ngang qua Minh Thừa, Minh Thừa lại ngăn cản hắn!

Tên cổ đông này sững sờ.

"Tôi đã giao ra cổ phần, chẳng lẽ các vị muốn nuốt lời sao?"

Minh Thừa cười hắc hắc.

"Không phải ta nuốt lời, bất quá Thiếu chủ nhà ta có nói ra hai cái yêu cầu, mà ngươi... Chỉ hoàn thành một cái!"

Tên cổ đông run lên một cái, ánh mắt của liếc qua Lăng Tiêu, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn lựa chọn quỳ xuống.

"Tổng giám đốc Mục, lúc này là lão già tôi hồ đồ, mong rằng mục Tổng giám đốc Mục lòng dạ từ bi, đừng chấp nhặt một kẻ tiểu nhân xấu xa như tôi mà hãy tha cho tôi!"

Mục Y Nhân hít thở sâu một hơi, từ lúc trước nàng đang tuyệt vọng, đến bây giờ lại đặt mình vào thế chủ động, nàng có cảm giác là mình đang nằm mơ.

Tất cả mọi chuyện xãy ra giống như không chân thật, nhưng lại thật sự đã xãy ra rồi!

Nàng nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, ở trong lòng nàng rất băn khoăn.

Tất cả những thứ này đều là Lăng Tiêu ban cho nàng.

"Lăng Tiêu, anh nhìn...?"

Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.

"Tôi chỉ là đến giúp đỡ, đây là công ty của cô, việc còn lại chính cô đến quyết định."

Ánh mắt của Mục Y Nhân có chút phức tạp, nàng thở phào một hơi, nói:

"Cám ơn."

Sau đó, nàng hướng về phía tên cổ đông hô:

"Cút đi!"

"Vâng! Cảm ơn tổng giám đốc Mục!"

Tên cổ đông không dám có chút không vui nào, vội vàng đứng lên rời đi.

Có một tên dẫn đầu, thì sẽ có tên thứ hai, tên thứ ba... Trong nháy mắt, phòng họp liền trống trải ra, chỉ còn lại có mấy người Mục Y Nhân cùng tên Vương Khoa.

Hắn nuốt nước miếng một cái, cắn răng nói:

"Cô... Tốt lắm Mục Y Nhân, vậy mà cô lại dám dùng cái thủ đoạn bỉ ổi này để cường đoạt chúng tôi giao ra cổ phần!"

Mục Y Nhân cười lạnh một tiếng.

"So với thủ đoạn muốn ăn tươi nuốt sống của Vương Đổng, một chút thủ đoạn này của tôi cũng chẳng đáng kể gì!"

"Cô! Xem như cô lợi hại! Mục Y Nhân, cô thắng! Bất quá cô nhớ kỹ cho tôi, sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi! Hừ!"

Nói xong, hắn liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nhưng, ngay tại lúc này, Minh Thừa lại một lần nữa vươn tay ra, cản lại hắn!

Vương Khoa cắn răng oán hận nói:

"Làm sao? Muốn tôi dập đầu nữa sao?"

Minh Thừa lắc đầu.

"Không không không. Khói ở trên điếu thuốc của Thiếu chủ nhà ta đã tắt, cho nên ngươi từ bỏ quá muộn!"

Nói xong, Minh Thừa không để ý Vương Khoa phản đối, trực tiếp đem hắn xách tới cửa sổ vứt xuống.

Từ lúc vang lên tiếng hét thảm của Vương Khoa, cái vỡ kịch "Bức thoái vị" này rốt cuộc cũng kết thúc!

Cô giái thư ký vội vàng cố nén sợ hãi ở trong lòng, nhịn không được hỏi:

"Ông ta đã đầu hàng, tại sao còn phải giết hắn a?"

Minh Thừa cười hắc hắc.

"Hắn dám can đảm đánh chủ ý tới Mục tiểu, cho dù hắn giao ra 11 tỷ, cũng phải giết chết hắn!"

Nghe lời nói của Minh Thừa, trong lòng của cô gái thư ký run lên, mà thân thể mềm mại của Mục Y Nhân cũng run lên, ánh mắt của nàng có chút phức tạp nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đem tàn thuốc vứt trên mặt đất, dùng giày da chà chà.

"Minh Thừa, ngươi nói nhảm, nhiều lắm!"

"Ách... Thiếu chủ, thuộc hạ chỉ nói đùa mà thôi, đừng coi là thật."

"Chuyện ở nơi này đã xong, Mục tiểu thư, xin từ biệt, có duyên sẽ gặp lại!"

Dứt lời, Lăng Tiêu quay người đi ra phòng họp, Minh Thừa vội vàng đuổi theo.

Mục Y Nhân khẽ cắn môi, cũng nhanh chóng đuổi theo, la lớn:

"Lăng Tiêu... Là anh sao?"

Lập tức chân của Lăng Tiêu ngừng lại, hắn dừng lại một giây đồng hồ, quay đầu hỏi:

"Mục tiểu thư có ý gì?"

"Tôi...?"

Nhìn thấy Mục Y Nhân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, mày kiếm của Lăng Tiêu hơi nhíu lại.

"Xin lỗi, tôi còn có việc, nếu như Mục tiểu thư không có chuyện gì, tôi đi trước!"

Nói xong, hắn không tiếp tục để ý Mục Y Nhân, trực tiếp rời đi.

Rời đi Y Nhân tập đoàn, lên xe, Minh Thừa nhịn không được nghi ngờ hỏi:

"Thiếu chủ, tại sao ngài lại không muốn cùng Mục tiểu thư nhận nhau?"

Ánh mắt của Lăng Tiêu lạnh nhạt, nhìn về phía thành thị đông đúc ở bên ngoài cửa sổ.

"Ba năm trước đây, cũng bởi vì Lăng gia của ta cho nên mới liên lụy tới chú Mục cùng cô Mục."

"Ba năm này, Y Nhân phải chịu quá nhiều những chuyện không nên có, nhưng nàng lại một mực chờ đợi ta, ta há có thể cứ như vậy bình thản gặp nàng? Mặt mũi của ta để ở đâu chứ?"

"Đợi đến lúc ta lấy được Giang Châu, thì liền lấy Giang Châu làm lễ vật cầu hôn với Mục Y Nhân!"

Nàng vì ta mà lãng phí tuổi thanh xuân, ta liền vì nàng... Tranh đoạt thiên hạ!

...

Xe rất nhanh chạy đến một trang trại ở bên ngoài thành Giang Châu.

Lúc này là ba giờ chiều, nhưng ở bên trong trang trại lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Các phục vụ viên đều là rón rén, dường như sợ kinh động đến thứ gì đó.

Xe của Lăng Tiêu chạy đến bên cạnh một chiếc Audi A8.

Chiếc xe này không có chỗ nào sáng chói, duy nhất làm cho người ngừng chân, chính là tấm bảng số xe kia.

Bốn chứ số không, một số một!

Lăng Tiêu xuống xe, hai tay đặt ở sau lưng, trực tiếp đi vào bên trong trang trại.

Ở bên trong trang trại đã có ba người chờ sẵn.

Ba người này phân biệt là Tú Nhi, một lão già có vài phần uy nghiêm, còn có một cô gái thư ký đeo kính.

Nhìn thấy Lăng Tiêu đi tới, Tú Nhi liền vội vàng tiến lên, cúi đầu nghênh đón.

"Thiếu chủ, ngài rốt cuộc đã đến!"

Lăng Tiêu gật gật đầu, ngồi lên ghế nhìn về phía lão già ở phía trước.

Cả hai còn chưa mở miệng, thì ở trong bầu không khí này đã nồng đậm rất nhiều một cỗ áp lực, làm cho người bình thường chưa bao giờ tu luyện đều có chút không thở nổi.

Một cái, là khí thế uy nghiêm nhiều năm của một người lớn tuổi!

Một cái, là sự cuồng ngạo cường giả của thiếu niên!

Người nào cũng không muốn chịu thua đối phương.

Cô gái thư ký đẩy mắt kính của mình, hừ một tiếng, quát:

"Ngươi chính là Quỷ Cốc thiếu chủ Lăng Tiêu sao? Hừ! Tính khí thật là lớn a! Vậy mà để cho Tôn Cao Quan của chúng ta,...Chờ ngươi lâu như vậy! Ở trong mắt của ngươi còn có Tôn Cao Quan sao?"

Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, Minh Thừa mở miệng liền mắng.

"Ngươi là một loại đàn bà nhỏ để làm đồ chơi mà thôi, ngươi là cái thứ gì hã? Thiếu chủ nhà chúng ta muốn lúc nào đến thì đến! Nếu là Thiếu chủ nhà chúng ta không vui, còn lười nói chuyện cùng các ngươi!"

"Ngươi — —! Ngươi thật to gan, ngươi có biết rằng ngươi đang nói chuyện với ngào nào hay sao?"

"Không phải là một tên ẻo lả hay sao? Còn có thể là người nào nữa?"

Nhìn thấy Minh Thừa không chút nào chịu nhượng bộ nửa bước, đối phương tức giận đến nỗi chút nữa liền mở miệng chửi tục!

Lúc này, Tôn Cao Quan khoát tay ra hiệu.

"Được rồi, Tiểu Lý, lui ra."

"Vâng! Tôn Cao Quan."

Sau đó, Tiểu Lý hung hăng trừng mắt liếc Minh Thừa một chút, sau đó liền lui ra.

Đến mức Minh Thừa cũng là trợn trắng mắt, bộ dáng giống như là ta căn bản là lười nhác nhìn thấy cái khuôn mặt của ngươi.

Ngược lại là Tôn Cao Quan không thèm để ý đến sự tranh đấu của hai tên thuộc hạ, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm ở trên người Lăng Tiêu.

Thiếu niên này mới là mục đích chính của hắn!

"Nghe nói Quỷ Cốc thiếu chủ Lăng Tiêu, ba năm liền tiến giai Long Tổ Thiếu tướng, trở thành một trong Tứ Thiếu của Võ Lâm, danh tiếng vang xa! Hôm nay gặp mặt, quả nhiên không tầm thường!"

Sắc mặt của Lăng Tiêu đạm mạc nói:

"Lời khách sáo, không cần phải nói."

"Ha ha ha... Lăng thiếu chủ quả nhiên không hổ là giang hồ cao thủ, quả nhiên sảng khoái! Vậy thì... Bản Quan liền nói thẳng."

Lúc nói đến đây, khí thế của Tôn Cao Quan phóng lên một cái, khí thế này giống như nước biển đầy từ trên trời đè ép xuống.

"Các hạ không cảm thấy, ngươi ở tại Giang Châu, chơi có chút nóng rồi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.