Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 1: Đưa chuông




Đây là bản free, nếu muốn donate và đọc nhanh hơn, xin qua Thần Y Thích Giết Chóc ( FULL Dịch)

- --------------------------

Đầu mùa hè, đêm hơi lạnh, bên cạnh con đường nhỏ Giang Thành.

Một bóng người trẻ tuổi, hai tay đặt sau lưng bước đi.

Ánh trăng chiếu rọi vào khuôn mặt gầy gò nhưng không mất đi vẻ đẹp trai vốn có.

Lông mày hình lưỡi đao, đôi mắt sắc bén.

Một hai nữ sinh ngẫu nhiên đi ngang qua, cũng nhịn không được dừng bước, ghé mắt liếc nhìn một chút.

Nhưng mọi người chỉ bị dung mạo của hắn hấp dẫn, lại không có chú ý tới dưới chân của thiếu niên đang đạp gió mà đi, cùng mặt đất duy trì một chút khoảng cách.

"Ba năm, Lăng Tiêu ta rốt cuộc cũng trở về."

"Ba năm trước đây, Hoa gia tại Yến Kinh giết cha mẹ của ta, đánh gãy hai chân ta. Thù này, kiếp này cũng nên báo rồi!"

Thiếu niên vừa dứt lời, trong bóng tối, một bóng người màu xám lấp lóe, nhanh chóng nhảy ra mấy cái đã đi tới bên cạnh thiếu niên.

Bóng người này chính là một người trung niên mặt chữ quốc, hai mắt sáng ngời có hồn.

"Thiếu chủ, ta đã điều tra được, tối nay Trần gia Trần Bá Thiên sẽ tổ chức tiệc mừng đại thọ 60 tuổi, ngay tại khách sạn Giang Thành!"

Hai mắt Lăng Tiêu híp lại.

"Năm đó Hoa gia giết cha mẹ của ta, cũng là nhờ có Trần Bá Thiên chỉ đường. Lúc này chưa thể đến Yến Kinh, trước hết... Thu một chút tiền lãi đi!"

"Vâng!"

...

Lúc này, tại khách sạn Giang Thành, đèn đuốc sáng trưng!

Xe cộ sang trọng từng chiếc từng chiếc qua lại tấp nập. Chiếc bèo nhất trong hàng ngũ cũng là Mercedes- Benz BMW.

Ở phía trên cửa chính khách sạn, có một màn hình điện tử, có hàng chữ lớn màu đỏ tươi tô điểm.

"Chúc mừng chủ tịch tập đoàn Trần thị, Trần Bá Thiên, đại thọ 60 tuổi!"

Người đi đường qua lại nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này, không có chút nào hâm mộ, ngược lại còn khịt mũi coi thường!

"Trần lão rùa bước qua tuổi 60 rồi sao!"

"Lão già chết tiệt này sao còn chưa chết đi? Thật sự là người tốt sống không lâu, kẻ xấu lại sống ngàn năm!"

"Năm đó, hắn mắc bệnh ung thư, nếu không phải được Lăng thần y chữa trị, hắn chỉ sợ đã sớm xanh cỏ! Nhưng hắn thì sao? Ngược lại lấy oán báo ân, liên kết với Hoa gia Yến Kinh, diệt một nhà Lăng thần y, quả thực là không bằng heo chó!"

"Anh khoan hãy nói, lão già chết tiệt này có Hoa gia làm chỗ dựa, cuộc sống càng ngày càng thoải mái! Chỉ là khổ cho Lăng thần y, ảnh chính là người tốt ở Giang Thành chúng ta, không biết đã cứu sống biết bao nhiêu người nghèo không có tiền chữa bệnh!."

"Haizz! Không có cách nào khác, ai bảo Lăng phu nhân là đại mỹ nhân của Yến Kinh cơ chứ? Thiếu gia Hoa gia đã ngấp nghé đã lâu, không có chiếm được Lăng phu nhân nên trong lòng tức giận, hắn muốn giết Lăng gia, người nào ngăn được hắn?"

Mấy người dân đang nói chuyện, bên cạnh bãi đỗ xe có một thanh niên trên người mang hàng hiệu thủ công phương Tây đi tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Mấy người các ngươi đang nói cái gì đó?"

Mấy người này co rụt lại, sắc mặt có chút sợ hãi.

"Không có... Không nói gì cả."

"Không nói gì? Coi ta là kẻ điếc hay sao?"

Thanh niên đi tới, đưa tay lên đánh mấy bạt tai, làm cho hai bên mặt của mấy người dân đều sưng phồng lên.

"Một đám nghèo đói cũng dám nghị luận Trần gia chúng ta? Các ngươi chán sống rồi sao? Sau này lại để cho bản thiếu gia nghe thấy các ngươi dám nghị luận Trần gia, bản thiếu gia sẽ đánh gãy chân chó của các ngươi! Cút!"

Mấy người dân bị dọa cho sợ hãi, vội vàng chạy trốn.

Từ bãi đổ xe đó, lại đi tới một thiếu nữ dung mạo có vài phần xinh đẹp, lắc lắc cái mông nhỏ của mình, một mặt tươi cười đi tới.

"Trần thiếu, anh vừa mới làm gì vậy? Làm sao lại tức giận rồi?"

Trần thiếu cười lạnh.

"Có mấy tên nghèo đói, vậy mà dám ở sau lưng nghị luận gia gia của anh, thật sự là không biết sống chết."

"Trần thiếu, anh cần gì cùng bọn chúng tức giận chứ? Bọn chúng chỉ là một đám nghèo đói, một là không có tiền, hai là không có ánh mắt, cho nên mới ở sau lưng nói xấu một chút! Bọn chúng làm sao hiểu được thế lực của Trần gia?"

"Đó là điều đương nhiên! Năm đó, hai vợ chồng Lăng gia kia đúng là rất xui xẻo. Coi như gia gia của anh không dẫn đường thì tính sao? Chọc Hoa gia, một nhà bọn hắn sớm muộn cũng sẽ gặp nạn. Gia gia của anh chẳng qua là người nhìn xa trông rộng mà thôi."

"Trần lão gia có ánh mắt, Trần thiếu anh cũng có ánh mắt sáng hơn bóng đèn."

Trần thiếu cười hắc hắc, đưa bàn tay đặt tại trên cặp mông của thiếu nữ, hung hăng mà bóp một cái.

"Nếu không thì anh làm sao có thể có được người đẹp như em cơ chứ? Buổi tối hôm nay, sau khi lễ mừng thọ của ông nội anh kết thúc, em có thể biểu diễn cho anh xem một chút, cái miệng yêu tinh của em nha."

Thiếu nữ hờn dỗi một tiếng.

"Trần thiếu, anh thật là đáng ghét, người ta không để ý tới anh nữa."

Thiếu nữ nói xong liền tránh thoát Trần thiếu, uốn qua uốn lại hướng về bên trong khách sạn mà đi.

Trần thiếu nhìn chằm chằm cặp mông đẹp kia, hung hăng nuốt nước miếng một cái, lập tức đi theo vào.

Trong khách sạn, người đông tấp nập.

Toàn bộ Giang Thành, hơn phân nửa những nhân vật có mặt mũi, giờ phút này cơ hồ đều ở nơi này.

Không bao lâu sau, Trần Bá Thiên mặc lấy một bộ quần áo màu đỏ tươi, từ trên lầu đi xuống.

Tuy đã đầy tóc bạc, nhưng bộ dáng của hắn giống như hổ chạy, bước đi như bay, không chút nào giống một ông lão đã có tuổi.

"Ha ha ha... Hôm nay là đại thọ sáu mươi của tôi, nhận được các vị nâng đỡ, trong lúc cấp bách vẫn bỏ ra chút thời gian đến thăm lão già này, các vị, tôi ở chỗ này trước cám ơn mọi người!"

"Lời này của Trần lão hơi quá lời rồi, ngài là thủ phủ của Giang Thành, lại là bề trên của chúng ta. Ngài mừng thọ, chúng ta không đến, đây chẳng phải là không có quy củ?"

"Không sai, Trần lão, Khánh Nguyên tôi trước tiên ở chỗ này chúc ngài một tiếng Phúc Như Đông Hải, Thọ Tỷ Nam Sơn! Tôi tặng ngài một bảo bối, ngài qua xem thử."

Hắn nói xong, đã để người mang lên một viên phỉ thúy màu trắng to bằng chậu rửa mặt.

Trong tích tắc nhìn thấy phỉ thúy màu trắng kia, trong ánh mắt của Trần Bá Thiên, lóe lên một vệt ánh sáng, nhưng trên mặt hắn lại tỏ ra không có gì, ra vẻ lạnh nhạt nói:

"Khánh tổng, lễ vật này của chú cũng không nhẹ a! Viên phỉ thúy màu trắng này, giá trị ít nhất cũng 50 triệu a?"

"Ha ha ha... Trần lão, chuyện này ngài đoán sai rồi, viên phỉ thúy màu trắng này, giá trị 60 triệu, vừa vặn phù hợp với tuổi của ngài, con số 60 đại thọ, tôi cố ý đem tới đưa cho ngài!"

"Chú thật có lòng, làm chú tốn một đống tiền rồi, thôi thì đợi chút nữa a, chú cùng lão già này ngồi một bàn, để lão già này mời chú uống một chén."

Nghe xong lời ấy, mọi người không khỏi hâm mộ.

Muốn lọt vào mắt xanh của nhà giàu nhất Giang Thành, cơ hội này chắc chắn rất khó có được?

Những người khác, cũng ào ào dâng tặng lễ vật, sợ muộn hơn người khác một bước.

"Trần lão, Vương Long tôi tặng ngài một bộ Quốc Họa, giá trị 36 triệu."

"Trần lão, Bạch Ngọc tôi tặng ngài một bức Hoàng Kim Phật, giá trị 39 triệu!"

...

Mọi người không ngừng báo số, những lễ vật kia động một tí mấy chục triệu, thấp nhất cũng phải mấy triệu.

Trần Bá Thiên đứng trên bậc thang, sớm đã giấu không được nội tâm vui sướng, cười đến nỗi không ngậm mồm vào được!

Nhiều lễ vật như vậy, nhiều nhân vật có mặt mũi như vậy đến đây mừng thọ!

Ở cái đất Giang Thành này, trừ hắn ra, còn có ai có thể có được vinh hạnh đặc biệt này?

Năm đó, hắn bán mạng cho Yến Kinh Hoa, thật sự đời này của Trần Bá Thiên, là lựa chọn sáng suốt nhất!

Nhưng ngay lúc này, một âm thanh đặc biệt từ trong đám người đột nhiên vang lên.

"Thiếu chủ Quỷ Cốc, tự mình đưa một cái chuông lớn! Giá trị 30 ngàn!"

Lời vừa nói ra, toàn bộ khách sạn, trong nháy mắt yên lặng lại.

Trong lúc đó bầu không khí kéo lên, đè nén tất cả mọi người, ngay cả thở cũng đều biến thành cẩn thận từng li từng tí.

Nụ cười trên mặt củaTrần Bá Thiên, cũng đột nhiên thu lại, lập tức biến thành tái nhợt vô cùng. Con ngươi màu đen trong đôi mắt, tản mát ra một chút lạnh lẽo.

Đối phương vậy mà dám can đảm ngay ngày mừng thọ của hắn đưa chuông, chuyện này đã không phải là đánh mặt của hắn, mà còn là tràn đầy khiêu khích!

Mà ở đất Giang Thành này, người dám can đảm khiêu khích Trần Bá Thiên hắn, chỉ có một con đường chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.