Thần Y Thế Tử Phi

Chương 1: Nguyên kiệu trở về




Giữa hè, trời nóng như thiêu như đốt, bên ngã tư đường hàng liễu xanh đứng yên bất động, trên cây tiếng ve kêu ầm ĩ thực khiến người ta tâm phiền ý loạn(1).

Lúc này, có một hàng đội ngũ thật dài dừng lại sát bên đường cùng với kiệu hoa rực rỡ chói mắt, bốn kiệu phu chia ra hai bên kiệu, phía trước là một tiểu nha hoàn bên cạnh là bà mai đang ra sức dùng quạt Bát Bảo(2) trong tay phe phẩy mong làm giảm đi cái nóng, hai người chốc chốc lại dùng khăn lau mồ hôi trên mặt. Những người nâng đồ cưới ở phía sau kiệu dù đã để hở cả cánh tay cùng lồng ngực nhưng vẫn không chịu nổi mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, từng hạt mồ hôi rơi xuống " tí tách" chui vào nền gạch xanh, nháy mắt đã không thấy dấu vết.

Hôm nay chính là ngày thành hôn của đích nữ Quốc Công Phủ Sở Lưu Nguyệt với Tĩnh Vương người con thứ bảy của Đương Kim Hoàng Thượng.

Hôm nay, người được gả đi vốn chính là tỷ tỷ Sở Lưu Liên của nàng nhưng hai ngày trước Sở Lưu Liên bỗng dưng bị bệnh nặng, cuối cùng lại để muội muội Sở Lưu Nguyệt gả thay.

Nhưng mà, kiệu hoa chuẩn bị vào cửa, cửa lớn của Tĩnh vương phủ vẫn đóng chặt, một chút khí sắc vui mừng cũng không có, đến một bóng người cũng chẳng thấy, càng đừng nói đến cảnh khách khứa tấp nập, yên lặng không có lấy một tiếng động.

Đội đưa dâu nhất thời khó xử nhìn nhau thực không biết nên để mặc tân nương tại chỗ này hay là khiêng kiệu quay về a.

Hành động này của Tĩnh Vương phủ tuy là vô lễ nhưng trong lòng mọi người đều đồng tình, nhìn xem vị tân nương này chỉ là đích nữ Quốc Công Phủ nhưng vị Vương Gia này lại chính là dòng dõi thiên tử nha.

Kinh thành Nam Ly Quốc người người đều biết đại tiểu thư Quốc Công Phủ, Sở Lưu Liên chẳng những tài mạo song toàn, thiện lương, thấu hiểu lòng người, mà còn là đệ nhất mỹ nhân của Kinh Thành, nam nhân thầm thương trộm nhớ nàng quả thực đếm không xuể. Nhưng muội muội Sở Lưu Nguyệt này thì cái gì cũng không có, nhát gan yếu đuối, là một nữ tử hết sức bình thường, nếu có đem nàng để trên đường lớn cũng không có người hỏi cưới, cho nên đường đường là người của Hoàng Thất sao có thể đồng ý cưới nữ nhân mà người khác không đếm xỉa chứ?

Cứ giằng co như vậy cũng không được a, mọi người thống nhất ý kiến bảo bà mối đi lên gõ cửa, trong lòng bà mối tuy có chút sợ hãi nhưng hôm nay thực sự quá nóng, kêu Tĩnh vương phủ ra mở cửa tốt xấu gì cũng có thể đi vào làm chén trà giải khát nha. Nghĩ xong bà ta liền lắc lắc thân hình mập mạp của mình, ho khan vài tiếng cho thông họng, bày ra bộ mặt tươi cười tiêu sái đi qua gõ cửa.

- Chi nha!

Cửa lớn Tĩnh vương phủ kêu lên một tiếng, mở ra.

Nghe thấy âm thanh này trong lòng bà mối lập tức nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có người mở cửa, xem ra không cần khiêng kiệu hồi phủ, thế nhưng suy nghĩ trong đầu vừa lóe, đưa mắt đến đại môn tìm kiếm chỉ thấy một cái đầu ló ra rất nhanh, vất ra một tờ giấy, vô cùng âm trầm nói.

- Vương gia nhà ta có chỉ, viết xuống hưu thư, nguyên kiệu quay về.

Một lời nói xong, "lạc chi " một tiếng đóng cửa đại môn.

Bà mối ngẩn ngơ hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nhưng đợi cho nàng hiểu được thì đại môn nhà người ta đã sớm đóng chặt. Tờ giấy hưu thư phất phơ rơi trước cửa, vẻ mặt nàng đau khổ cúi xuống nhặt lên. Nàng làm mai mối nhiều năm như vậy thật đúng là chưa từng gặp qua kiệu hoa chưa vào cửa đã bị hưu. Đích nữ Quốc Công Phủ này cũng thật không may, nếu như là gia đình bình thường dù không sủng cũng sẽ không dám để nàng khiêng kiệu dẹp đường hồi phủ, nhưng người nàng gả cho chính là Hoàng Tử được sủng ái nhất, Tĩnh Vương, dù hắn có làm quá chỉ sợ Hoàng Thượng cũng không trách cứ hắn, đáng thương chỉ có Lưu Nguyệt tiểu thư.

Vẻ mặt bà mối tràn đầy cảm thông chậm rãi cầm tờ hưu thư tới bên kiệu:

- Lưu Nguyệt tiểu thư, cửa lớn Tĩnh vương phủ không mở, Tĩnh Vương Gia viết một phong hưu thư, muốn chúng ta mang kiệu quay về.

Bên trong kiệu hoa, Sở Lưu Nguyệt đang ngồi ngay ngắn, nàng đã sớm nghe thấy lời của tên hạ nhân khi nãy, thân mình không tự chủ được run run đứng lên. Không nghĩ tới nàng lại gặp chuyện nhục nhã tới mức này, hôm nay nếu khiêng kiệu quay về thì từ nay về sau nàng sẽ bị cả Kinh Thành chê cười, hơn nữa còn đánh mất hết mặt mũi của Sở gia. Nhưng hưu thư cũng đã viết, nàng không quay về còn có thể đi đâu đây?

Từ khóe mắt tràn ra lệ châu nóng bỏng, không nghĩ tới trời đất bao la thế nhưng lại không có chỗ cho Sở Lưu Nguyệt nàng dung thân, bỏ đi, bỏ đi...

Hôm nay vận mệnh nàng đã như vậy cũng không trách người khác, chỉ mong kiếp sau sẽ không gặp phải chuyện tương tự, trong lòng vừa quyết định. Nàng thả hưu thư trong tay xuống, chạy như bay ra khỏi kiệu thẳng về phía cửa lớn.

Mọi người bên ngoài kiệu hoa chỉ thấy một bóng người đỏ rực như lửa chạy qua, đến khi nhìn kỹ mới rõ vị tiểu thư này là đang lao thẳng tượng sư tử đá trước cửa lớn.

Mọi người nhất loạt thay biến sắc, hô lớn:

- Lưu Nguyệt tiểu thư, không nên…

Nhưng thân ảnh đỏ rực kia đã tới trước tượng sư tử đá, kiên quyết đập mạnh đầu lên.

Thân hình mảnh mai của nàng từ từ ngã xuống, xung quanh rơi vào một mảnh tối tăm. Nơi khóe mắt nhịn không được trào ra từng giọt lệ châu nóng bỏng, trời cao vẫn xanh như thế, đất vẫn cứ tĩnh lặng như vậy, nhưng lại không có một nơi nào cho Sở Nguyệt nàng.

Trước cửa Tĩnh vương phủ, tất cả mọi người đều hóa đá.

Một lúc lâu sau một tiếng hét chói tai, tê tâm liệt phế vang lên, một bóng người mảnh khảnh lao thẳng tới đại môn Tĩnh vương phủ , ôm lấy thân thể đã sớm không còn phản ứng của Sở Lưu Nguyệt thất thanh khóc lớn:

- Tiểu thư, người vì sao lại làm vậy, vì sao lại phải chết? Người mau tỉnh lại đi, trăm ngàn lần đừng để Thạch Lựu lại một mình, Thạch Lựu không thể không có người.

*********

Cơn mê man nặng nề qua đi, Đường Thấm không biết bản thân mình đang ở nơi nào, chỉ thấy bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc nỉ non. Nàng cố gắng suy nghĩ là ai đang khóc thương tâm như thế, nàng có thể nghe ra tiếng khóc này thực sự xuất phát từ đáy lòng. Nhưng nghĩ mãi nàng cũng không nghĩ ra còn có ai thực tâm đau lòng cho nàng như vậy, nàng thực sự muốn nhìn xem người đó đến cuối cùng là ai.

Thân thể một chút sức lực cũng không có, mí mắt nàng cũng không thể nâng lên, nhưng những tin tức mạnh mẽ xuất hiện trong đầu trong nháy mắt bao phủ nàng, khiến nàng không khỏi khiếp sợ.

Kiếp trước nàng là truyền nhân thứ một trăm hai tám của Đường Môn Tứ Xuyên, y thuật lợi hại, độc thuật lại càng kinh người. Ngày trước nàng cả ngày chỉ biết nghiên cứu y thuật cùng độc thuật, ngay cả người thân nhất cũng không để ý, cuối cùng lại chết dưới âm mưu của vị hôn phu của mình, đáng cười nhất là nàng chết do độc nàng tạo ra, nhưng độc này nàng vẫn chưa kịp chế thuốc giải.

Nàng vẫn còn nhớ rõ trước lúc chết không cam tâm hỏi tên hôn phu kia vì sao đối với nàng như vậy, không ngờ được lại nhận được câu trả lời từ em gái cùng cha khác mẹ với mình.

- Tỷ tỷ a, ngươi cho là nam nhân sẽ coi trọng người đầu gỗ như ngươi sao?

Trong mắt ngươi ngoài y thuật, độc thuật thì còn có cái gì, một chút tình thú cũng không có, nam nhân nào có thể chịu được?

Nàng ta nói xong còn trước mặt nàng cùng hôn phu nàng trao nhau một nụ hôn nóng bỏng, thị uy nói:

- Nam nhân chính là thích như vậy, như vậy..

Theo lời nói cánh tay nàng từ cổ nam nhân trượt một đường đi xuống, làm cho nam nhân bên cạnh từng trận run rẩy, miệng lẩm bẩm:

- Tiểu yêu tinh, ta chính là thích ngươi như vậy.

Đường Thấm đến chết không thể quên lúc nàng từ giã nhân gian cũng chính là lúc hai người kia trước mắt nàng mây mưa, nàng hận không thể tự tay giết chết chúng, nhưng cuối cùng vẫn là không có cơ hội.

Vốn nàng nghĩ mình đã chết không còn nghi ngờ nhưng hiện tại theo những gì nàng nghe được thì hình như không phải thế, nàng chưa chết, có lẽ là ông trời còn chút thương xót nàng, cho nàng xuyên qua, kiếp thứ hai làm người.

Nghe tiếng khóc ngày càng lớn Đường Thấm cũng không có tâm trạng phân tích sự tình nữa, hơn nữa bên tai vang lên một câu nói tuyệt vọng.

- Tiểu thư, người chết rồi Thạch Lựu cũng sẽ cùng chết với người, trên đường đi xuống âm tào địa phủ sẽ không để người phải cô đơn một mình.

Nàng nói xong liền buông thân thể Đường Thấm ra, dường như thực sự muốn đi tìm cái chết.

Đường Thấm quýnh lên, người tốt như vậy nàng sẽ không để nàng chết đâu, xoay mình dốc hết toàn lực mở mắt hô lớn:

- Đừng chết, ta không sao.

Nàng nhìn bầu trời trên cao, trời trong xanh không có lấy một gợn mây đen, không khí tươi mát, còn sống thật là tốt.

Một tiểu nha đầu gầy yếu chạy tới, trên khóe mắt vẫn còn lưu lại những giọt nước, vẻ mặt vui mừng kích động:

- Tiểu thư, người không có việc gì, người không chết, người hù chết Thạch Lựu rồi.

Thạch Lựu một lời vừa dứt liền nhìn về phía bà mối cùng kiệu phu thông báo.

- Không có việc gì, tiểu thư sống lại rồi, tiểu thư không có việc gì.

Bà mối cùng đám người kia cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, Sở Lưu Nguyệt tự sát dọa cho họ một phen hú hồn. Mỗi người trong lòng đều dành cho nàng một câu tán thưởng, không nghĩ tới nữ nhân này lại có cốt khí như vậy. Nhưng không ngờ nàng tự sát không chết, không biết có phải do ông trời thương xót không thu nàng hay không?

Tóm lại lúc này trên mặt mỗi người đều đổi thành vẻ mặt khinh thường, bà mối lắc lư thân hình mập mạp đi tới, phẩy phẩy khăn, lớn tiếng nói:

- Sở tiểu thư, đang yên đang lành sao lại muốn tự sát, chẳng phải chỉ là Tĩnh vương phủ từ hôn thôi sao, có gì ghê gớm chứ? Về sau hôn sự của tiểu thư cứ để ta lo, đảm bảo có người tới thú ngươi.

Lời bà mối vừa nói ra khiến cho không ít người bật cười.

Bởi vì trên đầu mất máu quá nhiều, Đường Thấm có chút choáng váng, thân thể một chút khí lực cũng không có, đâu rảnh để ý tới lời nói của nữ nhân ngu ngốc này. Nàng nâng một tay này vịn vào cánh tay của Thạch Lựu suy yếu nói:

- Chúng ta, trở về đi thôi.

- Dạ, tiểu thư.

Thạch Lựu nhẹ nhàng nâng Sở Lưu Nguyệt dậy, dìu nàng vào bên trong kiệu, sau đó quay sang ra lệnh cho kiệu phu:

- Tốt lắm, chúng ta trở về thôi.

- Dạ.

Kiệu phu lên tiếng trả lời, nâng kiệu lên, mở đường về phủ. Hôm nay quả đúng là được mở rộng tầm mắt, lại có tân nương chưa vào cửa đã bị hưu, trực tiếp nâng kiệu mở đường hồi phủ. Lần này Sở gia quả thực là mang tai tiếng rồi, không biết Sở lão thái gia có nghe được chuyện này hay không?

Trong kiệu hoa, Đường Thấm, không, từ bây giờ nàng chính là Sở Lưu Nguyệt, nàng khẽ tựa thân mình vào vách kiệu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên sàn kiệu có một tờ hưu thư, bên trên bốn chữ rồng bay phượng múa: “Nguyên kiệu quay về”.

Sở Lưu Nguyệt không nhịn được cười lạnh, xoay người nhặt lên tờ hưu thư thì thào tự nói:

- Ta đã chiếm dụng thân thể của ngươi, ngày khác sẽ giúp ngươi báo thù.

Nàng vừa nói xong, toàn bộ thân thể cùng linh hồn chợt hòa hợp đến kì lạ, giống như thân thể này chính là của nàng vậy.

- Thạch Lựu.

Sở Lưu Nguyệt hướng ra phía ngoài khẽ gọi, Thạch Lựu đang đi bên cạnh, tiến lại gần hơn lên tiếng trả lời:

- Tiểu thư, người có chuyện gì xin cứ phân phó nô tì.

- Bảo bọn họ đi vào theo cửa phụ.

Chuyện hôm nay nàng bị từ hôn chỉ sợ Sở phủ đã sớm biết, hiện tại nàng đầu váng mắt hoa không còn tinh lực đi đối phó những kẻ kia, đi vào từ cửa phụ vẫn là tốt nhất, phải nghỉ ngơi thật tốt mới có sức đối phó với những kẻ xấu xa kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.