Thần Y Siêu Cấp

Chương 40: Nhanh Mồm Nhanh Miệng




“Ực...” Tiết Minh Thành làm một hơi uống sạch ly rượu kia.

Trong nháy mắt.

“Ôi… Cay! Cay! Cay chết mất!!” Tiết Minh Thành lập tức hét lớn, uống một hớp này xuống, từ miệng đến trong dạ dày đều nóng rát, rượu làm cay, hạt tiêu càng làm cay! Cộng thêm mấy loại muối kia, các loại gia vị bột ngọt ở bên trong, quả thật là khiến Tiết Minh Thành muốn tự sát!

Hắn ta không ngừng lấy nước trên bàn uống từng ngụm từng ngụm lớn.

Uống hết ly này, Tiết Minh Thành có cảm giác muốn tự sát thật sự.

“Cậu Tiết, mới có một ly mà cậu đã như vậy rồi? Chỗ này còn tận mười chín ly đấy.” Nhìn thấy Tiết Minh Thành thế này, Giang Tiểu Bắc không nhịn được nở nụ cười, con mẹ nó, muốn chơi tôi à, nhìn coi rốt cục ai chỉnh ai nhé!

“Không uống, không uống, đánh chết tôi cũng không uống!” Tiết Minh Thành lắc đầu như trống bỏi nói.

Giang Tiểu Bắc cũng không thật sự ép Tiết Minh Thành uống hết hai mươi ly này, chỉ muốn để hắn ta biết mình không phải dạng dễ bắt nạt là được rồi.

Chuyện ầm ĩ đến mức này, chắc ăn cơm cũng chẳng vào nữa, thế là tất cả mọi người rối rít rời đi, lúc đang định đi thì nhìn Giang Tiểu Bắc với con mắt khác xưa, những kẻ từng kì thị Giang Tiểu Bắc ít nhiều gì đều có vài phần kính sợ. Bọn họ đều cảm thấy, tên vô dụng này hình như không dễ bắt nạt như lời đồn!

Rời đi chưa được mấy bước, đột nhiên Giang Tiểu Bắc nói với Thẩm Thanh Du: “Thanh Du, em ở đây chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh đã, khi nãy uống nhiều rượu như vậy, bây giờ trong bụng toàn là nước.”

“Ừm, đi đi!” Thẩm Thanh Du gật đầu, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Giang Tiểu Bắc.

Trước đó tên vô dụng Giang Tiểu Bắc này không thể dính một giọt rượu, một ly bia cũng có thể làm hắn chóng mặt, thế mà hôm nay lại uống nhiều rượu như vậy, tửu lượng gấp đôi người bình thường, thế mà không có gặp phải chút chuyện gì?

Đi vào trong toilet, Giang Tiểu Bắc xả lũ xong, cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều, thế là đi ra khỏi toilet. Lại gặp một người ở cửa ra vào.

Lý Du Du!

Lý Du Du đang tựa vào cửa toilet, đốt một điếu thuốc lá dành cho phái nữ, hút một hơi ưu nhã.

“Giang Tiểu Bắc.” Nhìn thấy Giang Tiểu Bắc đi ra, Lý Du Du cười nhàn nhạt nhìn hắn nói: “Thật không nhìn ra tên vô dụng như anh cũng có ngày thay đổi hoàn toàn, biểu hiện gần đây thật sự khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.”

“Tửu lượng khá hơn một chút mà thôi.” Giang Tiểu Bắc cười nói.

“Anh cảm thấy tôi nói chuyện tửu lượng khá hơn à?” Lý Du Du nhả một vòng khói qua chỗ Giang Tiểu Bắc, ánh mắt sâu xa hỏi.

“Không phải chuyện tửu lượng khá, vậy thì là chuyện gì?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

Lý Du Du duỗi bàn tay thon dài, đếm đếm đầu ngón tay nói: “Anh cướp đơn đặt hàng 200 triệu vốn thuộc về nhà họ Lý chúng tôi. Nhà họ Lý chúng tôi đang đầu tư quay một bộ phim, đầu vào là 100 triệu, tổng cộng là 300 triệu, anh nói món nợ này tôi nên tính với anh thế nào?”

“Cướp đơn đặt hàng, hình như không liên quan đến tôi thì phải? Nếu như nhà họ Lý mấy người có sức mạnh với cả vững chãi thì tôi cướp đơn đặt hàng của mấy người làm sao được?” Giang Tiểu Bắc vừa cười vừa nói: “Còn chuyện của đạo diễn Chu, cô cảm thấy cục cảnh sát là tôi mở à? Tôi bảo người ta bắt ông ta thì người ta sẽ bắt ông ta vào sao?”

Lý Du Du thản nhiên lắc đầu nói: “Giang Tiểu Bắc, không phải tôi tới để nghe anh giải thích những thứ này với tôi.”

“Nói cách khác, tổn thất 300 triệu này, cô sẽ thẳng tay tính lên đầu tôi ư?” Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Tôi cũng muốn xem xem, sau khi tên vô dụng anh thay đổi hoàn toàn, rốt cục sẽ cao siêu đến mức nào.” Lý Du Du nói: “Giang Tiểu Bắc, tôi mong là anh sẽ không khiến tôi thất vọng, đừng chết sớm như vậy, nếu không thì chơi chẳng vui nữa rồi!”

“Được thôi, bất cứ khi nào tôi cũng chờ cô ra tay.” Giang Tiểu Bắc cười cười, lúc đang chuẩn bị đi thì đột nhiên giật điếu thuốc bên miệng Lý Du Du mới hút được vài hơi: “Là phụ nữ thì bớt hút thuốc lại sẽ tốt hơn, hút thuốc nhiều sẽ dẫn đến vô sinh đấy!”

“Nhanh mồm nhanh miệng gớm!” Lý Du Du cười gật đầu.

Giang Tiểu Bắc nhún vai cười rời đi.

Nhìn bóng lưng Giang Tiểu Bắc đi khỏi, khuôn mặt Lý Du Du vốn đang cười lập tức đổi thành cực kỳ u ám: “Giang Tiểu Bắc, anh là một tên vô dụng, thế mà khiến nhà họ Lý chúng tôi tổn thất nhiều tiền như vậy, xem bà đây giết anh thế nào!” Lý Du Du nghiến răng nghiến lợi.

“Sao tửu lượng của anh đột nhiên tốt như vậy?” Thẩm Thanh Du có trách nhiệm lái xe, Giang Tiểu Bắc ngồi ở tay lái phụ, Thẩm Thanh Du nghiêng đầu sang nhìn Giang Tiểu Bắc hỏi.

Giang Tiểu Bắc cười một tiếng nói: “Khoảng thời gian đây tôi đang luyện uống rượu, lúc không có chuyện gì làm thì ra ngoài uống vài ly, cho nên tửu lượng dần dần tăng lên”

“Thật sao?” Thẩm Thanh Du nhíu mày nói.

Nhưng mấy ngày nay hầu như mỗi ngày mình đều ở cùng hắn, nếu thật sự mấy ngày nay Giang Tiểu Bắc có uống rượu thì sao cô không ngửi thấy mùi rượu trên người hắn được chứ?

“Cái đấy là đương nhiên! Tôi có thể gạt em sao?” Giang Tiểu Bắc cười nói.

“Tôi phát hiện bây giờ anh khiến tôi càng ngày càng không hiểu được anh.” Thẩm Thanh Du nói với Giang Tiểu Bắc.

Đúng vậy, trước đó dù là chuyện gì Giang Tiểu Bắc làm cũng sẽ nằm trong dự liệu của Thẩm Thanh Du, nhưng bây giờ dù cô có đoán thế nào thì việc Giang Tiểu Bắc làm đều ngoài dự đoán của cô!

“Là người đều phải trưởng thành.” Giang Tiểu Bắc cười nói: “Không phải tôi đã nói với em rồi sao? Gần đây tôi thay đổi cũng là vì tôi muốn em chủ động gọi tôi lên giường ngủ. Sao nào, người đẹp Thanh Du, biểu hiện gần đây của tôi không tệ đúng không? Có muốn suy nghĩ một chút, tối nay để tôi lên giường ngủ cùng em không?”

“Được thôi” Thẩm Thanh Du gật đầu nói.

“Thật à?” Giang Tiểu Bắc vui vẻ, vội vàng nói.

“Nếu như anh muốn trở thành tên thái giám cuối cùng của Châu Á thì anh hãy thử lên giường ngủ đi” Thẩm Thanh Du trừng Giang Tiểu Bắc một cái rồi nói.

Nhưng Thẩm Thanh Du phát hiện trong lòng mình quả thật đã bắt đầu từ từ chấp nhận Giang Tiểu Bắc rồi, trước đó Giang Tiểu Bắc trêu chọc mình, mình còn chẳng thèm phản ứng, thế mà giờ mình đã thích cảm giác bị trêu chọc này của Giang Tiểu Bắc.

“Chuyện tôi nói với em, em tính thế nào?” Đột nhiên Giang Tiểu Bắc hỏi.

“Chuyện gì?” Thẩm Thanh Du hỏi.

“Bảo em chọn một ngày, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, sau đó hai chúng ta cùng đi chơi thật vui.” Giang Tiểu Bắc nói.

“Không cần suy xét gì hết!” Thẩm Thanh Du nói: “Tôi không có thời gian!”

“Haiz, được thôi!” Giang Tiểu Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, quay kính xe xuống, châm thuốc hút.

“Anh làm gì đó?” Sắc mặt Thẩm Thanh Du chợt thay đổi, nói: “Giang Tiểu Bắc, anh đừng tưởng gần đây anh hơi thay đổi là có thể coi trời bằng vung, không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao, anh không được hút thuốc trước mặt tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.