Thần Y Ngốc Phi

Chương 1: Từ hôn




Lan can với những chạm chổ tinh xảo, bậc thềm làm bằng ngọc mây khói vòng, các mái ngói đỏ rực xếp chồng lên nhau , khắp nơi lưu quang rực rỡ, cảnh xa hoa đẹp như trong mộng.

Cảnh sắc với lầu các sang quý như vậy, cả thiên hạ cũng khó tìm được mấy chỗ, mặc dù không thể so với khí thế Hoàng Cung, nhưng cũng đủ rung động lòng người.

Giữa khung cảnh tuyệt mỹ như thế, vài vị nam tử thần thái phấn khởi đang ở bậc thềm ngọc của lương đình tao nhã thưởng trà, luận đàm.Cảnh đã đẹp mà người lại càng có cốt khí, vài tiếng cười khinh đạm mà hoan hỉ vang lên, càng làm cho cảnh đẹp khôn cùng thêm vài phần sinh động.

Cách đó không xa là một tiểu đình, ở đó có ba vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi thưởng thức khung cảnh hữu tình trước mắt .Hai vị cô nương trong số đó khi nghe được tiếng cười đằng xa truyền đến, hơi ngượng ngùng nhìn về hướng các vị nam tử.

Một vị cô nương khác thì hơi thất vọng , nàng cụp đôi mắt to tròn xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Ha ha .” Một tiếng cười ngây ngô hơi ngu ngốc đột nhiên vang lên, như cố tình phá vỡ không khí đang vô cùng tốt đẹp này.

-”Cái thứ ngốc nghếch quái dị đó lại mặt dày mày dạn tìm tới sao?” Bạch Dật Vũ chuyển mắt nhìn về phía người đang ngây ngô cười, – Mạnh Phất Ảnh, không nhìn thì thôi, nhìn lại càng cảm thấy chán ghét nàng hơn .

Nhíu mày, thanh âm tức giận vang lên : “Ta rõ ràng đã phân phó Bạch Phúc không cho nàng ta vào nơi này rồi mà. Tại sao nàng ta lại vào được?”

Người nãy giờ luôn cụp mắt xuống – Mạnh Như Tuyết nhẹ nhàng liếc Mạnh Phất Ảnh một cái, không hề mở miệng ra, nhưng trên mặt cũng hiện lên sự chán ghét , khó chịu.

“Không cần phải nói, chắc chắn là lại chui lỗ chó vào,da mặt thật dày.” – Phong Ngữ Lam trừng Mạnh Phất Ảnh, ngoan tuyệt nói.

“Tỷ tỷ, Bạch tiểu thư.” – Mạnh Phất Ảnh ngây ngốc không để ý đến việc các nàng đang trào phúng mình , thẳng tắp một đường đi tới bên cạnh Mạnh Như Tuyết, nhưng đôi mắt lại bắn về phía Bạch Dật Thần cách đó không xa.

Trong con ngươi Phong Ngữ Lam càng thêm vài phần hận ý, nữ nhân này rõ ràng là người đần độn, một câu nói đều không hoàn chỉnh, rõ ràng tâm trí không được đầy đủ .Nhưng tâm đối với Dật Thần lại tựa hồ như không hề ngốc, một mực thầm nghĩ gả cho Bạch Dật Thần, một khi có cơ hội liền mặt dày mày dạn quấn quít lấy Bạch Dật Thần.

Đứa ngốc lại quái dị như nàng ta sao có thể xứng với người ưu tú như Bạch Dật Thần. Bạch Dật Thần là của Phong Ngữ Lam này,chỉ có nàng mới xứng làm nương tử của Thần ca ca.

Ấy vậy mà lúc kẻ ngu ngốc này mới tròn năm tuổi, Thái Hậu đã vì nàng ta mà chỉ hôn cho Bạch Dật Thần, người nào cũng biết Thái Hậu hết mực che chở cho nàng ta. Bạch Dật Thần muốn từ hôn chỉ sợ rất khó, dù Bạch gia có cường đại cỡ nào, cũng không thể chống lại Hoàng tộc.

“Ngươi là đứa ngốc, lại quái dị mà muốn gả cho ca ca ta sao ? Thật đúng là si tâm vọng tưởng, chỉ có Ngữ Lam tỷ tỷ mới xứng với ca ca ta, còn không mau cút khỏi Bạch Phủ, bổn tiểu thư cứ nhìn thấy ngươi lại thấy ghê tởm.” Bạch Dật Vũ, không chỉ là xấu tính đơn thuần mà lời nói cũng ngoan độc vô cùng.

Dẫu vậy, cho dù có gan nói thế nhưng Bạch Dật Vũ cũng không dám động thủ đuổi Mạnh Phất Ảnh đi, bởi vì lá gan nàng có lớn hơn nữa cũng không dám chọc tới Thái Hậu.

Mạnh Phất Ảnh tuy có ngốc thật nhưng cũng hiểu được những lời này là đang trách móc nàng, trên mặt có chút ủy khuất, mắt vẫn lưu luyến nhìn Bạch Dật Thần cách đó không xa.

“Được rồi, muội đừng tức giận nữa.” Phong Ngữ Lam chớp chớp mắt nhìn Bạch Dật Vũ, sau đó lại cười xấu xa đi tới bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, hơi hơi hạ giọng nói: “Thần ca ca sẽ không lấy ngươi đâu, ngươi hãy chết tâm đi, Thần ca ca nói, hắn chỉ thích ta, hắn chỉ lấy ta.”

Phong Ngữ Lam rất rõ ràng điểm yếu của kẻ ngốc này, mỗi lần có người trách móc Dật Thần, nàng ta sẽ cùng người đó liều mạng, nếu không thể đuổi trực tiếp đi được, vậy thì hãy để cho bản thân nàng ta tự mình rời đi , biện pháp này của nàng làm lần nào cũng hiệu nghiệm.

“Không, không phải.” Quả nhiên ngây ngốc như Mạnh Phất Ảnh vừa nghe thấy lời nói đó đã nóng nảy nhìn về phía Phong Ngữ Lam , vội vàng hô to .

“Đương nhiên chỉ có ta mới là tân nương của Thần ca ca, ngươi nên biết điều cút sang một bên đi.” Phong Ngữ Lam khinh bỉ nhìn nàng, ngoan tuyệt nói, lời này cũng thành công kích động Mạnh Phất Ảnh.

Một người đần độn vốn không có bao nhiêu năng lực tự chủ, một khi tức giận thì bản năng biểu hiện ra là công kích theo cách nguyên thủy nhất, Mạnh Phất Ảnh tức giận lườm Phong Ngữ Lam , rồi liều mạng xông đến.

“A, người đâu, đồ đần này lại đánh người này .” Bạch Dật Vũ khóe môi nhếch lên một tia vui sướng khi người gặp họa, cười xấu xa lại cố ý lớn tiếng hô.

Cách đó không xa, mấy nam tử nghe được thanh âm liền cấp tốc chạy tới.

“Tại sao lại là cái đồ đần này?” Phong Lăng Vân chán ghét nhíu mày, nhìn cảnh Mạnh Phất Ảnh ngu ngốc truy đánh muội muội của mình, nhưng hắn không có ý đi ngăn cản hay bảo hộ muội muội , hai tròng mắt có thâm ý khác quét về phía Bạch Dật Thần , liếc mắt một cái.

“Thần ca ca, ta sợ, ta rất sợ.” Phong Ngữ Lam vẻ mặt sợ hãi nhìn Bạch Dật Thần ,trong lòng thì mừng thầm .Nàng làm bộ hoảng loạn, sợ hãi nhào vào lòng Bạch Dật Thần.

Bạch Dật Thần đầu lông mày khẽ nhúc nhích, vẻ mặt có vẻ như ẩn vài phần khác thường, nhanh chóng ôm Phong Ngữ Lam vào lòng, đôi mắt y nhìn thẳng về phía Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt tức giận mang theo chán ghét, cũng có vài phần khinh bỉ cùng trào phúng.

“Mạnh Phất Ảnh, ngươi điên đủ chưa, ta nói cho ngươi biết, ta – Bạch Dật Thần tuyệt đối sẽ không lấy một người điên như ngươi về làm thê tử, người ta muốn lấy chính là Lam Nhi, ta lập tức từ hôn. Hôm nay ta đến là để tiền trảm hậu tấu.” – Bạch Dật Thần nghiến răng nghiến lợi quát. “Người đâu, mang giấy bút đến đây .”

Y thật sự đã chịu cái người điên này quá đủ rồi , dù Thái Hậu có che chở nàng ta đi chăng nữa thì lần này y cũng nhất định giải trừ hôn ước, bằng không nếu phải lấy nàng ta về nhất định y sẽ bị ép đến phát điên.

“Muội đi lấy ngay đây .” Bạch Dật Vũ chạy nhanh như bay đi lấy giấy bút, Phong Ngữ Lam dựa vào trong lòng Bạch Dật Thần che giấu đi vẻ mặt vừa lòng cùng nụ cười đắc ý.

Bút đặt xuống trang giấy trắng, y cấp tốc viết xong thư từ hôn rồi hung hăng ném xuống trước mặt Mạnh Phất Ảnh.

Mạnh Phất Ảnh thân mình đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt ngốc nghếch nhưng lộ rõ sự thương tâm, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ngữ Lam đang ở trong lòng Bạch Dật Thần, đột nhiên nàng nổi cơn điên xông đến.

Bạch Dật Thần cả kinh, thấy Mạnh Phất Ảnh bổ nhào đến thì theo bản năng vung cánh tay lên .Bạch Dật Thần vốn là người tập võ, đột nhiên không có lực khống chế vung chưởng ra khiến Mạnh Phất Ảnh bị ném xa vài thước .

Mọi người kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng có chút lo sợ, chẳng phải lo lắng cho Mạnh Phất Ảnh mà là lo lắng nếu thật sự Mạnh Phất Ảnh xảy ra chuyện, bọn họ e rằng…

“Phất nhi, Phất nhi.” Người từ nãy giờ chưa hề lên tiếng , vẫn luôn ngồi trong tiểu đình -Mạnh Như Tuyết lúc này đột nhiên hoảng hốt khẩn trương chạy về phía trước, vội vàng hô lớn, lay lay cánh tay Mạnh Phất Ảnh.

“Nàng, nàng ta sẽ không chết chứ ?” Phong Ngữ Lam cũng bị sợ hãi, vẻ mặt đắc ý vừa nãy nay tràn đầy sợ hãi.

“Chết thì càng tốt.” Bạch Dật Thần quét mắt lạnh lùng ,liếc Mạnh Phất Ảnh một cái , nếu nàng ta chết thật thì chẳng phải là y sẽ không cần phải thú cái người điên này nữa sao , mặc dù đúng là y đẩy nàng ngã, nhưng dù sao cũng là việc ngoài ý muốn, Thái Hậu có muốn truy cứu, thì dựa vào thế lực gia tộc của mình, hẳn là sẽ không bắt y phải đền mạng.

Càng nghĩ y càng hi vọng nàng đã chết.

Phong Lăng Vân phân vân định bước về phía trước nhưng cuối cùng lại không di chuyển, hắn tuy rằng chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng đã là ngự y lợi hại nhất trong Hoàng Cung, bệnh lớn hay nhỏ của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đều là do hắn phụ trách .

Mà giờ khắc này, hắn thấy chết nhưng không cứu, cũng như Bạch Dật Thần nói kẻ ngốc này chết đi là chuyện tốt, chỉ có như vậy thì muội muội của hắn mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho Bạch Dật Thần.

Nghe thấy lời nói của Bạch Dật Thần, hai tròng mắt Mạnh Như Tuyết chợt lóe, lập tức thấp giọng nói: “Còn có hơi thở, ta mang nó trở về tìm đại phu khám”

Người nào cũng biết nơi này đã có sẵn ngự y, và ai cũng hiểu giờ phút này không nên di chuyển Mạnh Phất Ảnh, mang Mạnh Phất Ảnh rời đi là tối kị, nhưng lại không có ai ngăn cản Mạnh Như Tuyết.

Trong xe ngựa,trên mặt Mạnh Như Tuyết không còn thái độ khẩn trương khi nãy, tất cả chỉ còn lại sự lạnh băng cùng ngoan tuyệt. Đem Mạnh Phất Ảnh ném qua một bên, tùy ý để thân thể Mạnh Phất Ảnh xóc nảy ở trong xe ngựa.

Tận sâu trong con ngươi hiện lên sự thất vọng, hôm nay nàng không đợi cho đến khi ‘’hắn ‘’ xuất hiện, nhiều năm qua nàng vì hắn làm nhiều như vậy, nhưng trong mắt hắn lại không có nàng, càng không chủ động cùng nàng nói câu nào.

Lúc nàng sinh ra, nghe nói toàn bộ phía trên Mạnh phủ đều ngập tràn ánh hào quang cùng bách điểu tề minh. Có một vị cao tăng đắc đạo đã tiên đoán là có thiên tinh hạ phàm, tương lai nàng nhất định sẽ là hoàng hậu, có nàng liền có được thiên hạ.

Nàng có dung nhan tuyệt sắc, tài hoa xuất chúng, thông minh hơn người, trên thân thể nàng lại có hào quang của thiên tinh hạ phàm nhưng tại sao vẫn không đổi được một phân nhu tình của nam nhân?

Bất quá nhiều năm trôi qua nhưng cũng không thấy bên người hắn có nữ nhân nào khác, mà ít nhất hắn cũng không cự tuyệt nàng, hoặc là trong lòng hắn chỉ có thiên hạ. Nếu là như vậy, nàng nhất định sẽ là vương phi của hắn, hắn không yêu nữ nhân, nói không chừng sẽ là một loại phúc khí khác, ở trong lòng nàng tự an ủi bản thân mình như thế.

Thế nhưng hôm đó Mạnh phủ sinh ra lại không chỉ có nàng, con ngươi đen cấp tốc nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, nếu để cho hắn biết…

Không, tuyệt đối không thể để cho hắn biết.

Ngón tay Mạnh Như Tuyết hơi đặt lên mũi Mạnh Phất Ảnh, thấy vẫn còn hơi thở, hai tròng mắt nhanh chóng trầm xuống.

Nàng tưởng rằng sau khi lĩnh một chưởng kia của Bạch Dật Thần, lại trải qua sự vấp vênh trên xe ngựa thì nàng ta sẽ sớm lìa đời , thật không ngờ vẫn còn có hơi thở.

Về nhà tìm đại phu đến cứu sống nàng ta?

Hai tròng mắt híp lại, ngoan quang phát ra càng mạnh, nàng cầm khăn lụa trong tay, áp lên trên mũi Mạnh Phất Ảnh.

Dù sao lần này nàng ta chết đã có người chống đỡ, chỉ cần đem hết thảy đổ lên người Bạch Dật Thần là được.

Chính là tay Mạnh Như Tuyết còn chưa kịp dùng tới sức, người nguyên bản vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên mở mắt, con ngươi thẳng tắp nhìn Mạnh Như Tuyết, ánh nhìn ấy làm cho người ta lạnh thấu xương, làm cho người khác không rét mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.